Cộng Sinh Chỉ Anh Và Em

Chương 32: 32: Dù Ở Đâu Cũng Sẽ Đi Cùng Anh





"Một người mà ngay cả tên anh ấy còn không thèm nói cho ai biết, thì đừng tỏ vẻ như thế."
..........!
"Sao?" Khinh Nhi đơ người ra, không phải là cô để tâm lời cô ta nói, mà là bị hoang mang, tại sao cô gái này lại mang nhiều ác ý với cô như thế kia? Dù gì thì Lưu Cao Dương đối với cô cũng chỉ ở mức ôn hòa vừa phải chứ đâu phải là quá quan tâm lo lắng, vậy mà cô gái này lại ghét cô đến vậy à.

"Cần tôi nói lại lần nữa?" Lục Mỹ lạnh mặt nhìn cô, ánh mắt không một chút cảm xúc.
Hàn Linh và Trương Liên đứng cạnh cũng bị làm cho hoảng hồn không hiểu chuyện gì, sau đó mới trấn tĩnh lại được đôi chút, hai người bước lên đứng chắn trước Khinh Nhi như sợ rằng cô ta sẽ động tay động chân với bạn mình.
"Cho hỏi cô quen bạn tôi sao?" Trương Liên lạnh giọng hỏi.
Lục Mỹ ban đầu chẳng mấy chú ý đến người xung quanh, giờ đây mới bất giác thấy được hai người họ, nhưng cô ta cũng không để tâm, ánh mắt quét sơ qua hai người rồi mới lên tiếng: "Không quen và cũng mong tương lai sau này sẽ không phải dính dáng gì đến nhau."
Khinh Nhi cảm thấy nực cười cũng không ngại mà nói: "Sao mà dính dáng đến nhau được, vì cô có phải là sếp Lưu đâu."
Hàn Linh bỗng chốc cười "phụt" một tiếng.

Bầu không khí vốn đang căng thẳng tự nhiên trở nên tan vỡ, Lục Mỹ mặt có chút đỏ lên vì tức giận: "Những gì liên quan đến anh Dương, đều sẽ liên quan đến tôi, cô hiểu không?"
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là .
"Cô là người yêu của anh ta?" Hàn Linh lúc này mới lên tiếng hỏi.
Lục Mỹ mấp máy môi không nói gì.

Hàn Linh tự khắc hiểu được thầm nhếch môi: "Vậy mà cô hùng hồn như thế tôi còn tưởng đi đánh ghen đấy.

Anh Dương kia mà biết được chắc cũng ngại nhận người quen như cô."
Lục Mỹ cứng đơ lại định nói gì đó thì xe Khinh Nhi gọi từ nãy giờ đã tới, cô cũng không muốn đôi co với cô ta thêm nữa nên nhanh chóng lờ đi cùng Trương Liên lên xe.

Hàn Linh sau khi tiễn bạn mình xong thì vào lại trong quán, trước khi vào cô nàng có liếc mắt nhìn Lục Mỹ đôi chút, cô gái này vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khuôn mặt tối sầm lại, tay chân cứng đờ như tượng đá.


Trong lòng Hàn Linh không khỏi cảm thán, rõ là một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại có thể điên cuồng vì một người đàn ông đến thế? Ngay cả bạn Hàn Linh là Khinh Nhi cũng vậy, nhưng ít ra cô còn có lý trí hơn cô gái này nhiều.

Cô nàng thầm lẩm bẩm: "Tình yêu có thể đó là một phạm trù mà đối với loại người như mình đây khó mà hiểu được.".

Xin hãy đọc ????r????yện ????ại [ ???? ???? ???? M ???? ???? ???? ???? ???? ????.???????? ]
Sau khi lên xe không bao lâu thì Trương Liên quay qua nhìn Khinh Nhi hỏi chuyện: "Cô gái đó là ai vậy?"
"Là họ hàng của sếp Lưu." Cô rũ mắt nhìn xuống gót chân.
"Họ hàng mà sao lại như người tình thế? Với lại nhìn mặt có chút quen." Trương Liên vừa nói vừa như đang nhớ lại gì đó.
"Là người trước đó ở trong quán bar với anh ấy."
"Hả? Hèn gì..." Trương Liên mở tròn mắt hoang mang nói: "Cô ta vậy mà là họ hàng, cách hành xử đó có hơi..."
Khinh Nhi im lặng không nói gì, chính cô còn không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra như này.

Ban đầu cô chẳng mấy chút quan tâm gì nhiều vì đã đoán mò được hai người đó có quan hệ họ hàng với nhau, nhưng cô nào biết Lưu Cao Dương ấy thế mà lại là con nuôi, rồi lại còn biết Lục Mỹ đó vốn có cơ hội để ở bên anh.

Nhưng so với chuyện ghen tuông lo lắng vì Lục Mỹ kia thì cô lại càng nghĩ đến vấn đề của anh hơn.
Một người như anh tưởng chừng có tất cả, nhưng thật ra lại chẳng có gì.

Tuy con nuôi cũng không có gì là thua thiệt nhưng anh từng nói bản thân chỉ có một mình, đến nơi ở cũng tách ra riêng.

Bây giờ trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, rốt cuộc anh sống có tốt không? Có thật sự hạnh phúc không? Dáng vẻ cô đơn khuất dần trong bóng đêm khi ấy đã làm Khinh Nhi luôn có một chút gì đó không khỏi xót xa cay đắng, bởi vì cô biết rất rõ cảm giác này, cái cảm giác rõ ràng là có gia đình nhưng lại chỉ luôn một mình và cô cũng biết nó cô đơn, lẻ loi hơn bất cứ điều gì trên thế gian này.
Trương Liên thấy Khinh Nhi trầm mặt không nói gì bản thân cũng không đành lòng mà lên tiếng hỏi thêm.


Trương Liên tới ký túc xá nên xuống xe trước cô, sau một hồi xe chở tới trước tiểu khu nhà mình Khinh Nhi không lập tức bước vào, cứ chần chừ đôi chút rồi lại bồn chồn khó chịu, cô nhìn đồng hồ đã gần tám giờ tối lúc này cũng không gọi là quá muộn, suy tư một hồi Khinh Nhi dời bước chân của mình đi về một hướng khác, đi lúc lâu bất chợt cô đã thấy mình đứng trước The Light từ lúc nào không hay, cô cứ vô thức mà đến đây, ngay cả bản thân cũng chẳng hiểu nổi.
The Light lúc này vẫn đóng cửa, còn hai ngày nữa mới hoạt động lại, bên trong tiệm vô cùng vắng vẻ và tối tăm không một ánh sáng.

Cô cứ thế mà đứng trước cổng không nhúc nhích, trong đầu cứ gợi lên muôn vàn suy nghĩ.

"Ting" tiếng tin nhắn điện thoại vang lên làm Khinh Nhi không khỏi giật mình, cô lấy điện thoại của mình ra coi là Cố Tấn Mạnh nhắn, anh ta gửi một đường dẫn coi cách thức đăng ký thi vào ART.

Cố Tấn Mạnh: [Tuy em nói sẽ không thi nhưng anh vẫn muốn gửi, biết đâu một ngày nào đó em sẽ đổi ý.]
Cô nhìn chăm chăm vào tin nhắn ấy không chút cảm xúc, có thể là bởi vì bản thân đã có ác cảm với Giang Vĩ Thành nên đối với những người liên quan tới ông ấy cô đều mang một tâm thế nghi ngờ hay cẩn trọng.
Khinh Nhi: [Cảm ơn anh.]
Sau khi nhắn xong cô lướt xuống dừng ngay khung tin nhắn của Lưu Cao Dương, dòng tin cuối cùng là cô cảm ơn anh vì đã đưa mình về nhà vào lúc ấy, sau đó anh không nhắn lại thêm gì.

Cứ nhìn mãi vào đấy trong lòng cô gợn lên những dòng cảm xúc khó tả.

Có thể vì bản thân mang đầy tâm sự hay vì chuyện gặp Lục Mỹ kia làm cô cứ bất giác muốn được gặp anh hay sao mà vào giờ phút này Khinh Nhi lại không có chút lo lắng nào mà bấm máy gọi cho anh.

Bên kia vang lên nhiều hồi chuông cuối cùng cũng nhấc máy.
"Alo?" Một giọng nam khàn khàn, trầm ấm vang lên.


Những dòng cảm xúc của cô đang dồn nén cứ trào ngược ra không dừng lại, cô mím môi một hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Lưu Cao Dương anh có cô đơn không?"
Đầu dây bên kia thoáng chốc im lặng không đáp lại, bầu không khí buổi đêm vào dịp tết se se lạnh làm hai má cô đã ửng đỏ hơn phân nửa.
"Nếu cô đơn thì em đến với anh nhé?"
Lưu Cao Dương giờ phút này như đã ngừng thở, trong ít giây anh tưởng chừng cô như đang bới móc tất cả những cảm xúc mình vốn chôn sâu kia lên lại, từng chút từng chút một đào lên những phần yếu đuối nhất của con người anh lên.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là .
Anh định hình lại tinh thần rồi cất giọng nói: "Cô sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
"Không, tự nhiên nhớ anh ạ."
"Đang ở đâu đấy?"
"Trước cửa The Light."
"..." Lưu Cao Dương như không ngờ tới ít lâu sau lại nói tiếp: "Tôi đang trong The Light."
Khinh Nhi bất ngờ, cô mím môi rồi có chút chần chừ do dự, nhưng rồi lại bất chợt có thêm một chút dũng khí lên tiếng bảo: "Em vào với anh nhé?"
"Đợi chút, tôi xuống mở cửa cho." Vừa nói xong anh bước nhanh xuống lầu, bên cô còn có thể nghe được tiếng động.

Khinh Nhi thầm vui vẻ, khuôn mặt lộ lên một nụ cười: "Vâng."
Chưa bao lâu thì Lưu Cao Dương đã ra tới nơi anh dẫn cô vào bên trong văn phòng mình rồi bật máy sưởi lên.

Những ngày tết này anh vốn chưa hề được nghỉ ngơi đầy đủ, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng không khí bận rộn luôn bao quanh anh không rời.

Một hồi lâu Lưu Cao Dương mới lên tiếng nói với cô: "Uống chút trà nóng không?"
Cô khẽ gật đầu, thấy vậy anh nhanh chóng rời đi xuống phòng nghỉ để pha chút trà ấm, phòng nghỉ nằm ở cuối hành lang nên thời gian anh rời đi khá lâu.

Cô ngồi yên trên ghế sô pha ngắm nhìn xung quanh thật kĩ, lúc trước đã từng vào đây một lần nhưng chỉ vào để xử lý vết thương sau đó liền rời khỏi nên chưa được nhìn ngắm rõ nơi này như nào, giờ cô mới thấy tông màu của phòng làm việc anh là màu xám đen, bàn ghế không quá nhiều đồ chỉ có những thứ đơn giản cần thiết để giải quyết công việc.

Đồ đạc đều rất gọn gàng sạch sẽ, không gian nơi đây mang lại không khác gì nhà anh lắm, nói đúng hơn là luôn đơn giản nhưng lại quá đỗi u ám mang lại cho người khác cảm giác hơi lạc lõng.


Lưu Cao Dương pha trà ấm xong thì đem lên cho cô rồi cũng nhanh chóng quay về bàn làm việc: "Sao lại tìm tới đây?" Mặt anh không chút cảm xúc vừa hỏi vừa coi giấy tờ.
"Em nói rồi mà, do em nhớ anh đó."
Anh chợt khựng lại ngước lên nhìn cô, như nhận ra có điều khác thường mới lên tiếng nói tiếp: "Ồ? Đừng có đùa kiểu đó nữa."
"Em đâu có đùa đâu." Cô bức bối vì cảm giác được anh không tin lời mình nói, suy nghĩ một hồi rồi cô lại tiếp tục lên tiếng: "Hôm nay em gặp được em họ anh ấy ạ."
"Em họ? Lâm Vũ?"
Cô đặt ly trà xuống khẽ lắc đầu nói: "Không phải, là con gái."
Lưu Cao Dương ngưng lại động tác ánh mắt nhìn cô mang theo chút hoang mang, anh thở dài lẩm bẩm nói: "Là Lục Mỹ sao?"
Cô tuy ngồi không quá gần với anh nhưng vẫn có thể nghe được, nhìn vào biểu cảm ấy Khinh Nhi có thể đoán sơ được chắc hẳn anh bị cô ta làm phiền đến thế nào.
"Cô ấy có nói gì với cô không?"
"Có."
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là .
Lưu Cao Dương nhớ lại những lời nói kia của cô bỗng có chút lo lắng hỏi: "Nói những gì?"
"Cô ấy nói em đừng ảo tưởng vào việc em và anh nữa." Khinh Nhi siết chặt tay thành nắm đấm, cúi đầu xuống nhìn chân mình giọng uất ức nói tiếp: "Còn bảo anh với cô ấy có thể ở bên nhau được vì vốn..."
Lưu Cao Dương lúc này tim đập vô cùng mạnh anh có thể nghe thấy rõ tiếng nhịp tim của mình, anh mím môi nhìn cô hỏi: "Vốn?"
Cô ngước lên quay lại nhìn anh, ánh mắt đen huyền ẩm ướt, nói hết câu: "Vì vốn anh chỉ là con nuôi của dì cô ấy, không có máu mủ."
"Ha." Anh thầm cười, cái cười này có thể chính là tự chế giễu bản thân chăng?
Rồi chợt thấy ánh mắt cô ươn ướt anh lại có chút buồn cười hỏi tiếp: "Cô ấy nói không sai, nhưng mà sao cô lại có biểu cảm đó?"
"Bởi vì em thấy..." Cô bỗng dưng nghẹn ngào, giọng nói có chút run rẩy khó chịu: "Anh không vui."
Như thật sự khó hiểu anh mỉm cười lên tiếng: "Đây là điều hiển nhiên mà sao tôi lại không vui chứ?"
"Nhưng mà...!Anh đâu có vui vẻ gì với thân phận này? Nhìn anh rất cô đơn mà."
Anh chợt đơ người ra, cảm xúc lúc này cũng ứ đọng lại không nói thành lời, Lưu Cao Dương nhẹ giọng nói: "Con nuôi thôi mà, cô thấy tôi đáng thương vậy sao?"
"Không phải." Giọng cô vẫn nghẹn ngào, tuy không khóc nhưng nhẫn nhịn quá lâu làm cho bản thân có chút bức bối.
Anh thở dài, giọng nói có chút dịu dàng như dỗ dành: "Vậy sao lại có biểu cảm đó, chuyện tôi có vui hay không ảnh hưởng tới cô như vậy à?"
"Lưu Cao Dương." Cô nhìn anh mặt có chút nghiêm túc, đôi mắt ươn ướt chứa đầy nước long lanh nhìn anh, như một chú mèo đáng thương muốn được vuốt ve: "Nếu anh không vui hay muốn chạy trốn cứ đến tìm em, em đi cùng anh, dù ở đâu cũng sẽ đi cùng anh.".