Cọng Rơm Và Đại Gia

Chương 8




An Thanh về tới nhà, cứ tủm tỉm cười suốt. Tất nhiên là Lan và Huyền “đánh hơi” được mùi lạ, tò mò: “Hôm nay mày ngã vào tiền à? Hay tiền rơi vào đầu?”

An Thanh phá lên cười: “Tao vớ được hẳn một cục tiền, được chưa???”

Lan có vẻ hào hứng: “Đâu đâu đâu?”

Cô ngồi xuống ghế, bình tĩnh bóc gói bánh ra, vừa nhai vừa nói: “Tao mời anh Quân đi ăn, sau đó anh tỏ tình tao, tao đồng ý rồi!”

- “Ha ha ha ha!” – cả hai cô bạn phá lên cười sảng khoái.

- “Ôi tao đợi cái ngày mày nói câu này lâu lắm lắm rồi!”

- “Chúc mừng nhé há há! Mày ế lâu năm cuối cùng cũng thoát rồi!”

Huyền gọi cho Minh Anh: “Mày với anh Bình sang đây đi! Sang đây một lát, vẫn còn sớm mà!”

Hai vợ chồng Minh Anh đến chơi tới nửa đêm mới về.

Dọn dẹp xong, An Thanh cầm điện thoại, giật mình khi thấy 6 cuộc gọi nhỡ của anh. Liếc nhìn đồng hồ, gần 11 giờ, chắc mẩm anh chưa ngủ bèn gọi lại.

- “Alo”

- “Nãy em mải chơi với mấy đứa, nên không để ý điện thoại”

Anh thở phào: “Tưởng em đi đâu chưa về nữa, anh cứ lo từ nãy tới giờ”

Cô rối rít nhưng chẳng biết nói gì.

- “Em nghỉ ngơi sớm đi, mai anh đưa đi làm”

Bạn Thu bằng một cách nào đó biết tin với tốc độ ánh sáng, hoan hỉ khoe với chồng: “Đại ca thành công tán em gái chúng ta rồi hahaha!!!”

Hầu hết thái độ của dân tình khi biết cặp đôi này bắt đầu hẹn hò chính thức là không hề bất ngờ, vì tin chắc sớm muộn cũng xảy ra, và vui mừng thay họ.

Chỉ có vài người là không, tỉ như bạn nữ hàng xóm anh già. Bạn Nhi này thì rất thích anh, thích công khai, nên nghe tin thì hẳn là không vui tí nào rồi.

Ơ cơ mà đây là nước Việt Nam yên bình chứ chẳng phải Tung Của – nơi mà nữ phụ độc ác chạy đầy đường, thừa tiền thuê người hại nữ chính thay vì đầu tư tiền bạc vào nâng cao học vấn trùng tu nhan sắc, nên bạn ý chỉ có thể nhìn và thầm ghét mà thôi.

Cuối tháng vui nhất chính là có lương. Nhưng tháng này thì còn vui hơn gấp vài chục lần vì cô được tăng lương! An Thanh thầm nghĩ: “Hay là có bạn trai vào thì cuộc đời may mắn như thế nhỉ?”

22 triệu có dư được chuyển ‘Pew’ vào tài khoản của cô.

An Thanh vui vẻ gọi điện khoe anh, nhưng bên kia lại không nghe máy.

Cô để lại tin nhắn thoại: Nếu thấy thì gọi lại cho em nhé.

Đức Quân bên này đang họp quản trị, điện thoại để im lặng, cũng không để rung. Sau khi tan họp, anh định gọi cho cô để hẹn tối nay sang nhà anh ăn tối cùng với em trai mình.

Vừa nhìn thấy cuộc gọi nhỡ anh đã gào thét trong đầu. Thôi rồi, lỡ rồi!!!

Vội vội vàng vàng gọi lại thì bên kia...không nghe máy!

Anh đinh ninh rằng bạn gái mình cáu rồi, cắn móng tay lo sợ, trong đầu có ý nghĩ: Từ bạn gái mình nghe sao mà oai thế!

Thực ra thì bạn nhỏ tan làm từ 4 giờ, sớm hơn hẳn mọi hôm, lại là người có tiền nên đi spa rồi, điện thoại vứt một nơi, người một nơi.

Đại ca nhắn tin cho cô: Tí qua nhà anh ăn cơm nhé! Anh về nấu trước. Hôm nay có cả em trai anh nữa.

An Thanh sau một tiếng đồng hồ thư giãn trong spa, đọc được tin nhắn, lái xe ngay sang chỗ anh, trước khi sang qua siêu thị mua chút đồ ăn tối.

Xách đồ từ chỗ để xe lên thang máy ít nhất cũng phải 100m, với đống thịt thà rau củ quả này thì đúng là không dễ chút nào. Tuấn Vũ từ đằng xa thấy có người xách nặng, tất nhiên là chạy tới giúp đỡ, học ở nước ngoài vài năm, văn hóa lịch sự này cậu đã thuộc nằm lòng.

Con người ta đúng là có duyên.

Căn bản hai người chẳng ai biết ai, Vũ vừa về thăm nhà vì được nghỉ học 3 tuần bên Úc, mới được thông báo một chút về ‘chị dâu tương lai’ này; còn An Thanh chỉ biết tên, còn mặt mũi thì mù tịt.

- “Chị lên tầng mấy ạ? Em xách giúp chị lên luôn! Nhiều đồ nên không nhẹ đâu!”

An Thanh cũng là một người thân thiện, trả lời: “Chị lên tầng 6, em giúp chị nhé!”

Em trai vui vẻ đáp lại: “Em cũng lên tầng 6! Tiện quá ạ!”

An Thanh bước ra khỏi thang máy trước, vô cùng quen thuộc rẽ sang phải về phía nhà anh.

Trước khi tới đây, Vũ đã gọi sẵn cho anh trai, để anh đợi sẵn ở cửa nhà.

Cô nhanh mắt hơn, nhìn thấy anh đứng đó, gọi: “Anh đứng đấy làm gì thế?”

Anh và Vũ ngạc nhiên.

- “Chị là chị Thanh ạ?”

- “Sao em đi cùng nó?”

An Thanh trợn tròn mắt một chút sau đó toe toét quay sang nói với Vũ: “Woaaa! Chào em! Thế mà chị không biết, sơ suất quá!”

Anh cầm lấy hai túi từ tay cô, không cầm các túi còn lại của em mình, đẩy cửa vào nhà, nhìn đống đồ, càu nhàu: “Không có nó xách hộ thì em định thuê trực thăng mang đồ lên đây đúng không???”