Công Ngọc

Chương 90: Quạt Máu




"Trẫm đánh thêm một đôi vòng mới cho ngươi, có được không?"

...

Đảo mắt đã tới Tết nguyên tiêu, kỳ hạn hưu mộc của đủ loại quan lại cũng hết thúc, kể từ hôm nay khôi phục lâm triều nghị sự trong Trường Minh điện.

Sau khi lâm triều, Ngụy Dịch chẳng mấy rảnh rỗi, lại đi tới Lan Chiêu điện nghị sự. Cuối năm ngoái, Lễ Bộ và Hình Bộ mới gấp gáp chỉnh lý mấy bộ luật pháp, hắn thực sự không phân thân được, bèn để Thường Nhạc hộ tống Lâm Kinh Phác đi đại lao Hình Bộ.

Trước khi xuất phát, Ngụy Dịch cố ý cho người tới đây truyền lời, dặn Lâm Kinh Phác mang theo khăn che mặt rồi mới đi. Mãi đến tận khi gặp được Ngô Cừ, Lâm Kinh Phác mới biết dụng ý của Ngụy Dịch.

Nơi giam giữ Ngô Cừ tất là một gian cực kỳ bí mật, không liên kết với bất kỳ tù nhân nào khác. Nói là phòng giam, chi bằng nói thẳng là chuồng lợn, mùi tanh tưởi xông lên tận trời, trên đất là phân lợn và thức ăn cho lợn mục nát, ruồi muỗi bay tứ tung, vô cùng khó ngửi.

Đoàn người Thường Nhạc không mang theo thứ gì che chắn miệng mũi, sắc mặt thối hoắc, không thể làm gì khác ngoài nín thở, cầm kiếm đứng bên người Lâm Kinh Phác.

Ngô Cừ đầu tóc rối bù, khí sắc lại hồng hào đến không bình thường. Nửa người trên của gã không mặc quần áo, chỉ có cánh tay cụt quấn mấy vòng vải băng, thịt trên bụng rũ xuống tận đùi, nản lòng mà ngồi bên cạnh một con lợn mẹ.

Vừa thấy Lâm Kinh Phác, gã đã vô cùng tức giận, vì kích động mà xích sắt trên tay chân cũng rung lên leng keng, nhe răng trợn mắt mắng to: "Yêu nghiệt chó chết! Các ngươi dám làm nhục ta như vậy!"

Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn cái quần dính máu của gã, thần sắc thanh lãnh nói: "Ngụy Dịch kia làm gì với ngươi? Đại nhân không vội, cứ từ từ nói."

Ngô Cừ nhổ một ngụm nước bọt lên đất thối, ngón tay như nứt ra, dùng sức chỉ vào mấy con lợn mẹ sau lưng, sững sờ giận giữ đến độ không phun ra được dù chỉ là nửa lời.

"Xem ra Ngô đại nhân có nỗi niềm khó nói." Lâm Kinh Phác cười nhạt.

Mấy ngục tốt bên cạnh cũng không nhịn được mà cười vang lên.

"Cút mẹ đi!"

Bây giờ, chỉ cần trông thấy nửa khuôn mặt mỹ mạo của y, Ngô Cừ căn bản chẳng bốc lên tà tâm gì nổi, chỉ thấy mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, không khỏi nuốt nước miếng nhiều thêm mấy ngụm: "Ngụy Dịch muốn xả giận cho ngươi, có thể nghĩ ra chiêu hạ lưu nham hiểm đến vậy mà làm nhục ta, vì sao lại không trực tiếp muốn mạng ta?!"

"Chết thì cũng chẳng có ý tứ gì mấy." Trên mặt Lâm Kinh Phác vẫn là ý cười chẳng rõ nét, nói: "Tân Đế phía Nam đã đăng cơ, có khi Ngụy Dịch còn muốn đưa đại nhân hồi Tam Quận, cùng trở về ăn mừng."

"Đưa ta hồi Tam Quận?" Ngô Cừ ngờ vực đánh giá y từ trên xuống dưới, lại cao giọng cười như điên: "Ta biết rồi, ranh con kia không có can đảm giết ông đây! Nếu ta chết, đại ca nhị ca ta nhất định sẽ khởi binh chinh phạt Lâm Châu, Duẫn Châu! Hắn không chịu nổi thủy sư Tam Quận của ta, hắn đang sợ!"

Lâm Kinh Phác nắm quạt xếp, chỉ cười không nói.

Ngô Cừ nhìn y, tiếng cười dần tắt lịm, lỗ mũi phập phồng kịch liệt: "Yêu nghiệt, ngươi còn cười cái rắm gì?!"

"So với Trung Nguyên, chung quy Tam Quận cũng chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé. Đại ca Ngô Chúc của ngươi có thể dễ dàng một mình chưởng quản ba quận, lần này bọn họ hợp mưu với Liễu Hữu đón hoàng tự về, không chỉ không nói cho ngươi, đến những việc xấu như truy bắt giết người dưới mí mắt quan phủ Biên Châu cũng đều để cho ngươi làm. Dù sao cũng là ngươi vi phạm trước, quấy phá nội cảnh Đại Khải, chẳng trách quân đội Khải triều muốn bắt ngươi. Dưới tình huống như vậy, chỉ e huynh đệ ngươi cũng chẳng thật lòng muốn cứu ngươi."

Ngô Cừ trừng mắt, run lên nửa khắc mới quát: "Tổ huấn Ngô gia ta có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, ngươi đừng hòng xây xích mịch quan hệ huynh đệ chúng ta!"

Lâm Kinh Phác: "Đừng quên, binh Tam Quận chỉ có thể gây sóng gió trên mặt nước. Nội chính Khải triều còn có mầm họa, Ngụy Dịch vô tâm xuất binh, nhưng nếu hắn không muốn thả, ngươi cũng chỉ có thể vượt qua quãng đời còn lại tại đây thôi."

Ngô Cừ nghe tiếng ngáy của vài con lợn mẹ kia, ngơ ngác cả kinh, hạ thân nhất thời nổi lên nhâm nhẩm đau. Lúc này, gã hận không thể đi làm hòa thượng ngay lập tức, dù cho có làm thái giám cũng đều tốt hơn bây giờ nhiều!

Quá dằn vặt!

Ngô Cừ vốn còn có chút hy vọng, nghĩ rằng Khải triều không dám lấy tính mạng mình, có điều mấy câu nói của Lâm Kinh Phác hôm nay đã khiến gã do dự dao động.

Gã thở ra ồ ồ, dùng sức víu cánh tay cụt lên song sắt, hơi thở hôi hám phả từ lỗ mũi ra ngoài: "Đừng vòng vo, Lâm Kinh Phác. Bây giờ ngươi đã đi theo địch, đâu thể có lòng tốt đến như thế! Hôm nay ngươi gặp ta, rốt cuộc là muốn làm gì?!"

Lâm Kinh Phác lạnh lùng thu quạt xếp, đâm thẳng vào vết thương đẫm máu trên mặt Ngô Cừ, khuôn mặt vẫn đẹp đẽ ôn nhuận đột nhiên lại càng đáng sợ hơn: "Rốt cuộc người Liễu Hữu thương thảo cùng tại Tam Quận là ai? Y đã bày ra thiên la địa võng từ khi nào?"

...

Khi Lâm Kinh Phác đi ra ngoài, sắc trời đã tối, không trung có mưa nhỏ lất phất rơi xuống.

Ngụy Dịch trong cung cũng đã hết bận bịu, sai một chiếc xe ngựa có lọng che dừng bên ngoài đại lao. Sau khi xuống xe không lâu, hắn thấy người kia đi ra ngoài, bèn cầm lấy dù trong tay Vi Tấn Phúc.

Đáy lòng Lâm Kinh Phác còn tăm tối, qua loa lấy quạt cản mấy giọt mưa tích lại trên đỉnh đầu, chỉ vừa đảo mắt, ô lớn đã bọc xuống toàn thân y.

"Sao lại toàn là máu rồi?" Ngụy Dịch nhìn mặt quạt kia, thấy bên trên đã phủ một màn máu đen dày đặc, nhíu mày cười trêu: "Ô uế tay của mỹ nhân."

Lâm Kinh Phác mỉm cười liếc mắt nhìn hắn, tối tăm bất an từ trong ngục ra ngoài cũng đã quét sạch, nói: "Vừa rồi ta có chút kinh hoảng, e sợ có người xót quạt, thơ trên này còn là do đương kim Thánh Thượng đích thân ngự bút đấy."

Khí quyên vật phục đạo, nỗ lực gia xan phạn.

"Hai câu thơ này chẳng còn phù hợp, nếu ngươi thích, bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể viết mấy câu thơ mới cho ngươi."

Ngụy Dịch nở nụ cười, lập tức vứt cây quạt kia xuống trong mưa, bàn tay mò vào trong áo, bao lấy đôi tay lạnh lẽo ấy: "Lại nói, bây giờ những vật trân quý của Thánh Thượng cũng đều để cho ngươi lãng phí cả thôi."

Đôi cổ tay Lâm Kinh Phác trống không, Ngụy Dịch đã phát hiện ra từ sớm, nhưng bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, cái gì cũng không cố ý đâm thủng.

Ngồi lên xe ngựa, tay Lâm Kinh Phác vẫn lạnh lẽo như băng, muốn ủ ấm cũng khó.

Ngụy Dịch chẳng hề buông tay, nói tới chính sự: "Ngô Cừ thế nào rồi?"

Lâm Kinh Phác cười khẽ: "Sống không bằng chết, chỉ thiệt thòi cho thủ đoạn cao cường của ngươi. E là trải qua chuyến này, gã sẽ sợ lợn như sợ hổ, còn có thể bởi vậy mà từ bỏ sắc dục."

"Chút khổ ấy vẫn coi như gã chiếm lợi." Ngụy Dịch lại hỏi: "Vậy hôm nay ngươi hỏi được gì rồi?"

"Ngô Cừ không biết nhiều." Mi tâm Lâm Kinh Phác thoáng nhíu lại: "Nhưng gã ruột gan rối bời, muốn giữ mạng về đến Tam Quận, ít nhiều vẫn tiết lộ một ít. Liễu Hữu truyền tin tức về Tam Quận bằng chính dây xích của Tào tướng quân, từ hơn một năm trước đã bắt đầu rồi. Có người nhúng tay vào mạng lưới tin tức do Tào tướng quân một tay lập ra, Tào tướng quân lại hồn nhiên không hay, cho nên rất có khả năng nhân vật then chốt này chỉ ở trong thành Nghiệp Kinh."

Muốn bảo vệ thế lực dư đảng tại một vùng Nghiệp Kinh, Lâm Kinh Phác nhất định phải bắt được người này, hoặc là một đám người.

Ngụy Dịch khựng lại nửa ngày, lo lắng thay y: "Ngươi có lòng tốt muốn cứu đám người Tào Vấn Thanh từ trong nước lửa, có điều vẫn chưa hỏi qua ý tứ bọn họ. Năm ấy ông ta cũng là bộ hạ tâm phúc của Lâm Minh Chương, trung tâm nhất quán, bây giờ nhi tử của Lâm Minh Chương thành tân chủ, ông ta sẽ muốn thuận thế nương nhờ vào chủ mới, hay là vẫn sẽ lựa chọn giống như Ngũ Tu Hiền?"

Mặt mày Lâm Kinh Phác u sầu như sương.

Điểm này, y quả thực không nắm chắc mười phần. Y đã thành tội nhân người người muốn tru diệt trong mắt chi sĩ Lâm Ân, trừ Ngũ Tu Hiền và Tạ Thường Thường, y không còn cách nào đảm bảo người khác sẽ đứng về phía mình vô điều kiện.

Y chỉ suy nghĩ trong chốc lát, lại hãm vào đến sâu đậm, cứ thế quên mất ánh mắt của Ngụy Dịch vẫn còn bên cạnh.

Ngụy Dịch muốn xóa đi vẻ u sầu trên gương mặt y, thuận thế cầm đôi cổ tay trắng nõn, dịu dàng dụ dỗ nói: "A Phác, trẫm đánh thêm một đôi vòng mới cho ngươi, có được không?"

...