Công Ngọc

Chương 87: Tư Tình




"Sống không rời nhau, chết cũng một lòng."

...

Bắt đầu năm mới, Lâm Kinh Phác bỗng dưng phát bệnh, sốt cao chẳng ngừng.

Vết thương cũ chồng thêm tật mới, thân thể y thiếu hụt đã nhiều năm, cứ như thế, thương thế liên tục xoay chuyển.

Biên Châu đổ trận tuyết lớn, đột nhiên chuyển lạnh. Giả Mãn lo y chẳng gắng qua nổi ngày rằm, lòng như lửa đốt, sai người chăm sóc bên giường, một tấc cũng không rời, lại để trạm dịch đưa mật báo gấp tới thành Nghiệp Kinh.

Gió tuyết giày vò.

Màn đêm buông xuống, ngoài phủ thứ sử đột nhiên có động tĩnh không tầm thường. Mọi người nghe được tiếng gió, càng cẩn thận chặt chẽ hơn so với thường ngày. Vài cấm quân mặc thường phục không gây chú ý, lặng yên đi đến nội viện canh gác.

Giả Mãn vén rèm vào phòng, tốn sức nhấc chân nhón từng bước, cẩn thận nâng mành gỗ lên. Sau đó, Ngụy Dịch khom lưng cọ rơi tuyết trên giày vàng, cởi áo khoác, bước nhanh mà vào.

Người trong phòng đều nín thở, rũ mắt quỳ xuống, Ngụy Dịch không để ý, trực tiếp vòng qua bên giường, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cẩm lai đỏ tươi.

Giả Mãn dặn dò chỉ để lại đại phu, những người khác đều lui bước ra ngoài.

Ngụy Dịch rũ mắt nhìn thần sắc bệnh tật trên mặt Lâm Kinh Phác, lạnh giọng hỏi: "Chẳng phải mới nói bệnh tình đã vững vàng, vì sao lại phát tác?"

Đại phu quỳ đến cực thấp, khúm na khúm núm, âm sắc cũng run lên: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lâm công tử sốt do phong hàn, hai ngày nay khí hậu Biên Châu vô cùng khó lường, thân thể công tử vốn không khỏe, lại phải chịu vết thương do đao chém, mọi người nhất thời chăm nom không chu đáo, cũng vì thế mà phát bệnh."

Ngụy Dịch không tra cứu nữa, mu bàn tay rộng lớn dán sát lên cần cổ trắng nõn kia, lông mày cau lại thêm mấy phần, lại hỏi: "Bây giờ dùng những thuốc gì?"

Lần này, hắn mang cả ngự y trong cung tới đây.

Trước đó, đại phu đã chuẩn bị sẵn phương thuốc, vẫn luống cuống tay chân một trận mới đưa đến trước ngự tiền.

Ngụy Dịch nhìn mấy lần, lại gọi người truyền cho ngự y xem. Mấy ngự y nhìn kỹ toa thuốc, lại mang từng bã thuốc ra xem xét tương ứng rồi mới trở về bẩm báo, nói cũng không có không thích hợp.

"Tiểu nhân y thuật không tinh, có điều Hoàng Thượng không biết, mấy ngày nay Lâm công tử ăn uống chẳng vào, mùi thuốc lại đắng chát, khó mà nuốt xuống được, thường thường là đút vào bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu, thay đổi mấy toa thuốc đều không có hiệu quả, có là thuốc thần tiên cũng không chắc đã hữu hiệu. Nếu cứ kéo dài thêm mấy ngày, e là thân thể thật sự sẽ chẳng khỏe được."

Ngụy Dịch không lên tiếng, ra hiệu cho Giả Mãn dẫn đại phu này xuống, thưởng cho thêm mấy túi tiền. Đại phu dập đầu khấu lạy, Giả Mãn mang người lui xuống, những người hầu còn dư lại cũng cùng nhau lui ra ngoài phòng.

Bên giường chỉ có hai cốc đèn nhỏ. Ngụy Dịch dựa vào ánh sáng mịt mờ quan sát đôi gò má gầy gò của Lâm Kinh Phác, phát hiện hơn một năm nay vất vả lắm mới nuôi thêm được chút thịt, cuối cùng đi mấy ngày lại gầy gò trở lại.

Lâm Kinh Phác còn hôn mê bất tỉnh, giữa lúc đần độn mơ hồ phát hiện có người dùng khăn ướt lau chùi thân thể chính mình.

Y sợ nóng nhất, cảm giác khô khan khó chịu cũng bị vuốt đi từng chút một, mi tâm thoáng thả lỏng ra đôi phần.

"A Phác..."

Có người trìu mến thì thầm tên y.

Lâm Kinh Phác nghe chẳng rõ ràng, mơ mơ màng màng đáp một tiếng, lại cảm nhận được một luồng lửa nóng dán vào bên môi, thân thể đột nhiên lại càng nóng hơn.

Y cảm thấy không khỏe, cố hết sức mở đôi mắt lim dim ra, liền thấy Ngụy Dịch còn đang mở mắt hôn mình.

Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu trong bóng tối.

Lâm Kinh Phác run lên nửa khắc, chẳng một tia khí lực nào là giãy giụa, khóe mi đã đong đầy nước mắt, một trận đắng chát dần sinh từ gốc lưỡi đi lên.

Ngụy Dịch thoáng thấy nước mắt y bèn hơi chần chờ. Vậy mà cánh tay phải của Lâm Kinh Phác vòng qua sau gáy hắn, bất chấp hơi nóng trong thân thể, quấn quýt si mê mà hôn hắn.

Thực tại này, y quá đau đớn, cũng quá cô độc, y bức bách cần một cái hôn quen thuộc gánh chịu lấy mọi thứ, đến an ủi, đến quên lãng đi, dù cho chỉ có thể nhất thời giảm bớt khổ sở.

"Ngụy Dịch..."

Giờ khắc này, bất kỳ lời nói nào cũng chẳng còn sức lực mà dài lòng. Bọn họ chỉ gọi tên lẫn nhau, đều nhắm đôi mắt lại, tận tình phóng túng d.ục vọng chẳng thích hợp ấy.

Bọn họ hôn rất lâu.

Mãi đến khi Lâm Kinh Phác có chút không chịu nổi, Ngụy Dịch mới buông y ra. Lửa than trong phòng cháy đến quá vượng, Ngụy Dịch cởi nửa cái áo lót còn bên ngoài ném lên đầu giường, thuận thế dùng ống tay áo lau đi vệt nước chảy dài bên khóe mi Lâm Kinh Phác.

Chẳng biết vì sao, bây giờ hắn không thích nhìn Lâm Kinh Phác khóc.

Mỹ nhân dễ vỡ, khôi giáp của Lâm Kinh Phác đã bị người ta đâm cho thủng trăm ngàn lỗ, y bị người khác cướp đi bảo kiếm, chỉ còn dư lại một bộ xương cốt mỹ mạo dụ người, một trận gió cũng có thể phá hủy y dễ như ăn cháo. Nếu lại rơi lệ, y càng dễ dàng khiến cho lòng người nát tan.

Lâm Kinh Phác không biết Ngụy Dịch đang nghĩ cái gì, vừa dứt bỏ tận tình, sắc đỏ còn chưa lui khỏi gò má y, cũng không thôi th.ở dốc.

Đèn lồng đỏ ngoài đầu hồi lung lay khiến người ta không nhìn rõ, y nghiêng đầu trong phút chốc mới khẽ giọng hỏi: "Nghiệp Kinh hết bận rồi?"

"Lúc này mới là mùng năm tháng giêng, sao có thể hết bận." Ngụy Dịch nhẫn nhịn dụ.c vọng, coi như không có chuyện gì mà ngồi về cái ghế kia, bàn tay cách một tầng đệm chăn nhẹ nhàng khoác lên cổ tay Lâm Kinh Phác.

Bọn họ lơ đãng nhìn nhau trong chốc lát, có chân tình chẳng gọi rõ tên phun trào trong bóng tối, nhưng không một ai đi đâm thủng.

Một lúc sau, Ngụy Dịch khẽ cười nói: "Bắc Lâm tự đã sửa xong rồi, vốn hôm nay ta còn muốn đi dâng hương cung phụng, ai biết mật báo của Giả Mãn lại đến đúng lúc như thế. Trẫm phí công trắc trở cứu ngươi trở về, cũng chẳng thể để ngươi chết ở Biên Châu, tốt xấu gì cũng phải tới gặp ngươi một lần cuối."

Mọi người bên ngoài nghe tiếng thở hổn hển bên trong, mới dám đẩy cửa tiến vào đưa thuốc.

Lâm Kinh Phác rút tay từ dưới tay người kia ra, không khiến người đút, tự mình nhận lấy chén thuốc kia, nín thở uống cạn, mặt chẳng biến sắc.

Ngụy Dịch thấy thế bèn sững sờ, mới ý thức được y đến chết không đổi, dù đang mang bệnh vẫn còn tính kế, không khỏi xì khẽ: "Chỉ vì để thấy trẫm sớm một chút, ngươi nhọc lòng thì thôi, tội gì phải dằn vặt thân thể mình. Lâm Kinh Phác, thủ đoạn của ngươi tệ đến thế này từ khi nào?"

Lâm Kinh Phác cố ý không ăn không uống chính là để kéo dài bệnh tình. Nghiệp Kinh chỉ cách Biên Châu có năm mươi dặm, ngựa không ngừng vó hành quân một ngày là tới, y cũng có thể tận dụng mọi cơ hội.

"Biên Châu không phải nơi ta nên ở lâu." Lâm Kinh Phác ho khan hai tiếng, yếu nhược nói: "Ngụy Dịch, mặc dù ta chẳng còn đường lui, nhưng vì á phụ, ta phải bảo vệ cuộc sống về sau của phu nhân và Trúc Sinh, huống hồ Tào tướng quân vẫn còn hoạt động tại kinh đô Nghiệp Kinh và một vùng lân cận. Một khi tân Đế thượng vị tại Tam Quận, tình cảnh của bọn họ sẽ vô cùng đáng lo."

Lâm Kinh Phác dừng trong phút chốc, lại vô cùng bình tĩnh mà nói: "Cũng chẳng phải thủ đoạn của ta tệ, mà là ta cũng chỉ còn cái mạng này để đặt cược mà thôi."

Ân tình mỏng nhạt như giấy, lòng tốt lại chóng tàn. Huống hồ Lâm Kinh Phác đã lâm vào thế chó mất chủ, không còn lợi thế ngang bằng Ngụy Dịch, không có tư cách bàn điều kiện với hắn. Trước mắt, thứ có thể gắn bó bọn họ chỉ là dụ.c vọng thân thiết thành thói quen, có lẽ còn có một tia ái tình Đế Vương cực kỳ vô căn cứ.

Lâm Kinh Phác chẳng thể ngồi chờ chết ở Biên Châu. Chờ thêm một khắc một ngày, trong lòng y lại thêm một phần bất an.

Ngụy Dịch ngắm nhìn y, lồng ngực thoáng chập chùng, lại nở nụ cười cứng nhắc: "Trẫm sớm đã khuyên ngươi rồi, không nên nhúng tay vào chuyện của đôi mẹ con kia, cũng không nên rời khỏi Nghiệp Kinh, không nên rời khỏi Hoàng cung, bằng không ngươi cũng đâu đến mức phải chịu khổ sở như ngày hôm nay."

Hắn dõi theo khóe mắt đẹp đẽ vô thần của người kia, chẳng nói rõ được là trìu mến càng nhiều, hay đơn giản chỉ là trào phúng.

Lâm Kinh Phác vô cùng bình tĩnh: "Việc đã đến nước này, đều là số mệnh, Cũng chính vì một năm nay, ta tranh đấu tại triều đình Nghiệp Kinh, được cái này mất cái khác, mới khiến người có dã tâm sơ tán thực quyền trong tay á phụ. Có lẽ một năm trước ta không nên đến Nghiệp Kinh. Bằng ngạo khí và độc đoán của ngươi, chỉ cần có thời gian, cũng chưa chắc đã không đấu lại được Yến Hồng."

Mặt mày Ngụy Dịch như có phần do dự: "Vậy tiếp theo ngươi định làm gì?"

"Bảo vệ người nên được che chở, sau đó, được chăng hay chớ đi." Y hữu khí vô lực mà nói, ý cười che đi khuôn mặt trắng bệch.

Y dùng đôi lúm đồng tiền đẹp đẽ vô hồn ấy nhìn về phía Ngụy Dịch, thanh lãnh mà nói: "Giả Mãn muốn giấu, nhưng ông ta biết cũng chẳng che giấu nổi. Người trong thiên hạ đều biết ngươi tự tay cứu ta từ trong tay Ngô Cừ, tội danh cấu kết Đại Khải đã khó mà cọ rửa được, ta và á phụ cũng trở thành tội nhân thiên cổ đầy lời xảo trá, vĩnh viễn bị đóng lên cái dấu phản quốc bán nước, là nỗi sỉ nhục, trăm ngàn năm cũng không được yên thân."

"Đều là hư hanh mà thôi, ngươi sớm nên bỏ quên." Ngụy Dịch chuyển đề tài: "Trẫm không xuất binh cứu giúp, ngươi sẽ chết dưới thân Ngô Cừ."

"Ngươi phái ra Tranh quân cường thịnh nhất Đại Khải, còn tự mình mang binh xuất chinh." Ý cười trên môi Lâm Kinh Phác thoáng rũ xuống: "Truy binh của Ngô Cừ không nhiều, ngươi thực sự không cần thiết phải làm đến mức này vì một mình ta."

Ngụy Dịch sớm đã biết chút tâm cơ này của mình không giấu nổi trước mặt y, cũng không có ý biện giải điều gì.

Hắn cứu Lâm Kinh phác là xuất phát từ tư tình, chẳng hề có tư tâm.

Trước khi Liễu Hữu xuất phát về Biên Châu nhậm chức, Ngụy Dịch đã phái tâm nhãn theo dõi y. Trên đường đi, vài tên cơ sở kia từng một lần đứt đoạn tin tức, hắn liền biết Liễu Hữu đã hành động.

Hỏa Môn Thương chỉ vang lên hai lần trong nội cảnh Biên Châu, Ngụy Dịch sớm đã nghi kỵ, nhưng hắn chỉ lệnh cho nha phủ Biên Châu âm thầm điều tra, cũng không có bất kỳ hành động nào. Có điều vừa nghe nói đến đoạn sau nhắc về Lâm Kinh Phác, hắn đã chẳng chờ đợi nổi, muốn dùng phương thức đường đột nhất, chiêu cáo thế nhân, kéo Lâm Kinh Phác vào doanh trại phe mình.

Hắn không e ngại áp lực tiền triều, càng chẳng sợ thế nhân chê trách.

Hắn biết rõ động tác này là làm nhục y, cư;ỡng bức y, nhưng nếu làm lại, Ngụy Dịch vẫn sẽ làm như thế.

"Ngụy Dịch, dù thế nào ta cũng cảm kích ngươi." Sắc mặt Lâm Kinh Phác chẳng thay đổi, cười nói: "Sau này, chỉ cần ngươi muốn, ta có thể làm nhục luyến của ngươi, sống không rời nhau, chết cũng một lòng."

Nhục: Da thịt.

Mắt ngọc mày ngài, lời đường môi mật. Nhưng vào tai Ngụy Dịch, lại giống như dao sắc khoét vào tim.

Cuối cùng Ngụy Dịch cũng chẳng giấu được tức giận ngột ngạt kìm nén đã lâu, bóp một cái lên vai y, lạnh giọng cảnh cáo: "Đừng nói chuyện với trẫm bằng khẩu khí như thế."

Lâm Kinh Phác đau đến tối tăm mặt mày, cắn răng nghiêng đầu nhẫn nại.

Ngụy Dịch lập tức nhận ra bên vai ấy của y còn có vết thương do đao chém, đáy lòng mềm nhũn, buông lỏng tay ra ngay.

Lâm Kinh Phác thoáng cười khẽ, chậm rãi xốc vải vóc trên vai lên, liếc mắt một cái rồi nói: "Chỉ tiếc vết sẹo này quá sâu, đại phu nói sẽ hằn lại. Nhìn từ sau lưng, sẽ không phá nét phong nhã."

Nếu đã làm nhục luyến, vậy phải biết điều giác ngộ, tránh ngày "thất sủng".

Ngụy Dịch mê luyến da thịt như ngọc của Lâm Kinh Phác, đây là điều chẳng thể nghi ngờ.

Ngày trước khi ở trại ngựa, đùi Lâm Kinh Phác từng bị người của An Bảo Khánh xẹt qua một đao. Ngụy Dịch không nỡ nhìn đôi chân xinh đẹp ấy bị phá hủy, lệnh cho ngự y nghĩ hết biện pháp, còn tìm cả lương y dân gian mới khiến vết tích nhạt bớt. Mà trước mắt này, vết thương do đao chém quá sâu, nếu muốn khôi phục như lúc đầu, e là không có khả năng.

Ngụy Dịch túm lấy quần áo y che kín lên vai, tức giận áp môi xuống cắn xé một phen, cuối cùng mới sinh ra một tia dịu dàng: "Cũng không quan trọng, trẫm sớm đã chẳng để ý đến những thứ này..."

Bọn họ ôm nhau rất chặt, hôn nhiệt liệt đến vong tình, như thể quên đi tất thảy ưu phiền trần gian.

Tối nay, Lâm Kinh Phác tin mỗi câu mỗi chữ từng lời hắn nói, có điều cuối cùng tâm y cũng khó mà ấm áp lên được.