Công Ngọc

Chương 58: Chỗ Đau




"Lần đầu tiên đáy lòng hắn đong đầy tâm tình thất bại."

...

Tiếng quát lớn, tiếng gào khóc, tiếng cát đá bay đi, thanh âm tạp vật chất chồng lên nhau, tiếng thuốc nổ còn chưa cháy hết vang lên đùng đùng không dứt bên tai, đẩy thẳng những người ở nơi đây vào trong tuyệt cảnh.

Tiếng "Hoàng Thượng" cuối cùng này của Thường Nhạc xông lên đè bẹp tất cả những ầm ĩ liên miên kia, người nghe đều run sợ không thôi.

Từng tảng đá ầm ầm rơi xuống.

Cấm quân trì trệ không tiến, bây giờ có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi.

...

Đợi sau khi Thiên Sách quân và hơn hai ngàn cấm vệ quân đóng giữ trong cung được điều gấp tới Bắc Lâm tự, tình cảnh mới có chuyển biến tốt. Quân đội mang trọng giáp bắt đầu sắp xếp kiểm tra thuốc nổ còn dư lại trong Bắc Lâm tự, Hình Bộ cũng điều động nhân thủ tham gia điều tra.

Thái Y viện phái hết toàn bộ ngự y đang làm nhiệm vụ tới đây thuốc thang cứu trị những người còn đang trong cơn hoạn nạn, ngay cả những ngự y đang nghỉ hưu mộc cũng bị triệu gấp tới Bắc Lâm tự. Những người bị thương trong đại điển đều là những nhân vật có máu mặt trong triều, ai cũng không thể thất lễ. Mặc dù không xảy ra án mạng nhưng không ít người đã bị thương, các ngự y chân không chạm đất, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Bắc Lâm tự to lớn bận bịu chẳng hề có thứ tự, nhưng quan trọng nhất vẫn là Hoàng Đế còn đang bị chôn vùi dưới đống đá vụn!

"Đào...!" Thường Nhạc đổi kiếm thành đại xẻng, cắn răng quát lên: "Dù tay chân có đứt đoạn cũng phải cứu Hoàng Thượng ra!"

Hai vị thượng thư Lễ Bộ và Công Bộ đứng sau quay đầu nhìn nhau, gấp đến độ nói chuyện cũng chẳng hề rõ tiếng.

Quốc điển cúng tế năm nay là do Lễ Bộ chủ sự, Công Bộ cùng phối hợp giải quyết. Ngụy Dịch không thích lễ nghi phiền phức, Yến Hồng chủ trương cần cù tiết kiệm, cho nên đại điển cúng tế bao năm qua cũng không bày ra trò hay gì mới, một năm một năm lại càng thêm giản lược, quan chức hai Bộ cũng chiếu theo khuôn phép cũ mà làm, dễ dàng sinh lòng lười biếng.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, chuyện vừa xảy ra đã dính cả mạng của Hoàng Đế Khải triều vào!

Ai gánh nổi trách nhiệm này? Ai chịu?

Tưởng Duệ đứng không được, ngồi cũng không xong, bồi hồi đi dạo quanh đống đá vụn, thở dài liên tục.

Tôn Hoài Hưng lấy mũ quan xuống, không ngừng lau mồ hôi hai bên thái dương, cả người lạnh cóng đến run lên, đào ngón chân xuống rồi nói: "Mau! Mau đào theo hướng kia! Bản quan... Bản quan tận mắt thấy Hoàng Thượng ngã từ đầu kia xuống!"

Qua chốc lát, một tên quan binh vội vàng chạy tới bẩm báo: "Tôn thượng thư, tảng đá kia quá nặng, rất khó di động từ phía chính diện, chỉ có thể đào từ hai bên cạnh ra thôi!"

Sắc mặt Tôn Hoài Hưng hệt như chết cha chết mẹ, vội đến mức muốn giơ chân: "Đào từ bên cạnh thì đào từ bên cạnh, sẽ mất bao nhiêu lâu? Hoàng Thượng còn mạng mà sống được à?! Không có cách thì phải mau chóng nghĩ cách, tế đàn ngày ấy là ai xây nên, cho tới bây giờ vẫn còn chưa có lời giải thích là thế nào?!"

Khi còn sống, Ngụy Thiên Khiếu tín Phật, bởi vậy Bắc Lâm tự là chùa miếu gần với Hoàng cung nhất, khí thế rộng lớn ra sao tất chẳng phải nói. Chỉ là tòa tế đàn này còn cao hơn nửa tòa tháp Phật, khi khởi công chỉ chuyên dùng những khối đá nặng chừng trăm cân trở lên, có thể tưởng tượng được bên trong sâu đến bao nhiêu.

Người khởi công đống đá kia là Công Bộ, lần này Tôn Hoài Hưng chắc chắn sẽ phải chịu tội.

Lúc này, mọi người vốn đã nôn nóng bất an, Tưởng Duệ nghe xong đáy lòng cũng vô cùng không vui, không giữ nổi thể diện quan trường ngày xưa nữa, mở miệng nói toạc ra: "Tế đàn Bắc Lâm tự đã được sử dụng những bảy năm trời, năm ngoài Lễ Bộ còn phát công văn xuống khen toàn thể Bắc Lâm tự "rộng đến tráng lệ", bây giờ xảy ra chuyện thì lại quay đầu đổ tội lên Công Bộ, đây là cái lý gì? Huống hồ đại điển tế lễ là do một tay Lễ Bộ xử lý, có xử trí chuyện thuốc nổ trong Bắc Lâm tự cũng phải tính từ trên đầu Lễ Bộ xuống trước!"

Tôn Hoài Hưng còn muốn tranh chấp, quan chức bên cạnh đã vội khuyên nhủ hai người: "Hai vị đại nhân, trước mắt chuyện cứu giá khẩn cấp vạn lần, đừng làm loạn thêm khiến Yến tướng tức giận!"

Yến Hồng không có tâm tình khuyên can, ngại nơi này ồn ào, sớm đã vòng đi thị sát một đầu khác.

Ông ta cũng bị thương ngoài da trên tay, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào từng khối đá vụn chất chồng, phảng phất như người bị chôn phía dưới là chính mình, thậm chí còn có chút thở không thông.

Chuyện phá hủy Bắc Lâm tự hôm nay, quá nửa là do Lâm Kinh Phác gây nên. Nếu thực sự là y, vậy mưu kế quá sâu, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng dữ, bản thân lại thanh thảnh ngắm hoa trong sương!

Thuốc nổ, dân tâm, Đế mệnh... Manh mối ngày càng hỗn loạn, đâm thành cái sọt vướng tay vướng chân.

Yến Hồng cầm giữ quyền to trong triều, Đế uy suy yếu, nhưng đại nghiệp của ông ta bắt nguồn từ Khải triều.

Thời niên thiếu, ông ta đọc đủ thứ thi thơ là để hậu thế hữu dụng, sau đó dốc hết tâm huyết, chẳng sợ vấy bẩn sơ tâm, đã chịu thế đạo dơ bẩn hoang đường này đủ lắm rồi, muốn tự tay xây dựng thái bình thịnh thế trong lồng ngực.

Chỉ cần chém dư nghiệt, lập tân pháp, đoạn thế gia, qua mười đời, thậm chí cả trăm đời, triều Đại Khải vẫn có thể hưng thịnh không dứt, tất thảy mưu tính của ông ta đều là vì Đại Khải.

Mà Hoàng Đế Đại Khải nhất định phải họ Ngụy!

Hoàng thất không người nối nghiệp, nếu như Ngụy Dịch cứ vậy chết thảm không minh bạch...

Gió Bắc thét gào, đất đá tán loạn, cờ hiệu tung bay, chỉ có mấy tảng đá cao chót vót là vẫn còn bất động.

Yến Hồng không dám nghĩ nhiều nữa, trầm giọng quát lên: "Nói Thiệu thượng thư phái thêm nhân thủ của Thiên Sách quân tới đây, đào cùng cấm quân! Trước khi hừng đông, nhất định phải cứu Hoàng Thượng ra ngoài!"

...

Trong vòng một ngày, tin tức từ Bắc Lâm tự đã truyền khắp Nghiệp Kinh, nháo cho lòng người bàng hoàng, tiếng oán than vang trời dậy đất.

Không có Ngụy Dịch, Lâm Kinh Phác không tiện hồi Diễn Khánh điện. Ban ngày, Thẩm Huyền đã thừa dịp Bắc Lâm tự loạn mà thương thảo với y, hộ tống y tới thảo đường Tào gia đã thu xếp sẵn.

Thảo đường: Nhà quê, nhà xếp mái cỏ.

Đêm đã khuya, luồng nước lạnh tuôn trào. Cửa sổ thảo đường đóng chặt, tiếng gió thổi bên ngoài như mầm bệnh quấn lên thân, nghe mà khiến lòng người phải sợ hãi.

Lâm Kinh Phác nắm đũa một lúc lâu, cơm tối cũng chẳng ăn được mấy hạt. Tào Du chỉ nghĩ y ăn đồ trong cung quen rồi, không thích cơm canh thô ráp bên ngoài, liền chuyên chuyên chú chú chạy tới Thiên Hương lâu mang vịt nướng nóng hổi bọc trong giấy bạc về.

Vịt nướng vừa được cắt thành miếng mang lên, Tào Vấn Thanh vận áo khoác đơn bạc, phong trần mệt mỏi bước từ ngoài đầu hồi vào.

Bàn tay Lâm Kinh Phác nắm chặt đũa trong bóng tối thoáng thả lỏng, rốt cuộc cũng hồi thần, nhàn nhã gắp một miếng vịt nướng lên ăn, sắc mặt nhạt như nước ốc.

Tào Vấn Thanh cúi đầu với y, nghiêm giọng bẩm báo: "Nhị gia, quân đội Khải triều vẫn còn đang đào. Trên tế đàn có ba khối đá lớn không thể nổ nát, vì vậy tiến trình đào còn bị trễ nải hơn chút."

"Tế đàn Bắc Lâm tự quả là vững chắc, ngần ấy thuốc nổ cũng chẳng thể đánh vỡ được." Lâm Kinh Phác nhàn nhạt mở miệng nói, miếng thịt vịt nhai đã lâu vẫn chưa nuốt xuống, lại nhấc tay áo lên: "Mấy ngày nay Tào tướng quân cực khổ rồi, ngồi trước đi."

Tào Vấn Thanh gật đầu tạ lễ, thoát áo ngoài ngồi lên băng ghế đối diện y, Tào Du cũng ôm bầu rượu lên, rót cho hai người mỗi người một chén.

Đốt ngón tay Lâm Kinh Phác lạnh lẽo, nắm đến chén rượu nóng mới thoáng ấm áp lên, nói: "Ngụy Dịch là Hoàng Đế đương triều. Ít nhất Khải triều không có hoạn nạn đoạt vị, đủ loại quan lại nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu hắn. Yến Hồng là người không thể để hắn chết nhất."

Tào Vấn Thanh nhấp một ngụm rượu nóng, không khỏi thở dài một hơi: "Nhưng chiêu này thực sự đã đi nhầm đường rồi. Dù có thiên tính vạn tính cũng chẳng tính được chuyện bất ngờ xảy ra. Nếu tảng đá lớn trên tế đàn đã nổ tung, Nhị gia thực sự muốn để lại một con đường sống cho hắn sao?"

Chiêu này quá đỗi độc ác, dưới con mắt nhìn chằm chằm của đủ loại quan lại Khải triều, lại dám hành thích vua.

Tào Vấn Thanh biết việc này liên lụy trọng đại, không dung sai lầm, cho nên bất kể việc lớn việc nhỏ, toàn bộ đều làm theo lời Lâm Kinh Phác, cũng không bao giờ nổi lên nghi ngờ với ước nguyện ban đầu của y.

Nhai một lúc lâu, mặt mày Lâm Kinh Phác không chút thay đổi nuốt miếng thịt vịt kia xuống.

Y tự rót thêm một chén rượu nhỏ: "Nguyên nhân chính là vì có bất ngờ, nếu Ngụy Dịch có thể sống sót, cũng sẽ thành hợp tình hợp lý. Như bỉ trúc thất vô đạo mưu, thị dụng bất hội vu thành. Thời gian cấp bách, vừa muốn động viên Tam Quận đồng lòng thần phục, vừa muốn giữ lại một mạng cho Ngụy Dịch, đây đã là phương pháp không mất công nhất rồi."

Như bỉ trúc thất vô đạo mưu, thị dụng bất hội vu thành: Trích Kinh Thi – Tiểu Nhã – Tiểu Mân, ý nói đấu mưu, chỉ xem thành bại.

Mấy ngày trước, Lâm Kinh Phác nhận được mật báo, từ khi hồng thủy lui về sau, dư đảng Lâm Ân Tam Quận nổi lên nội chiến, chia làm hai phái trong ngoài. Lòng người tan rã, Ngũ Tu Hiền cũng vì thế mà chịu khổ, bị ép giữa hai phái.

Lòng nghi ngờ tất sinh phiến diện.

Đám đảng ngoài chỉ đơn giảng là sinh lòng lo lắng giống như Vân Thường, sợ Lâm Kinh Phác hợp lực đồng tâm với Ngụy Dịch ở Nghiệp Kinh, muốn mặc chung một quần, vắt chung một luồng dây thừng.

Việc đã đến nước này, phía Nam đã có thần tử công nhiên phản chiến, giờ khắc này Lâm Kinh Phác có đi Tam Quận cũng không làm nên chuyện gì. Y nhất định phải ra tay với Ngụy Dịch, vậy mới có thể tiêu triệt hết nghi ngờ của bọn họ.

Vốn cũng không muốn ra sát chiêu với Ngụy Dịch nhanh đến thế, ai ngờ đầu kia thực sự ép quá chặt.

Sắc mặt Tào Vấn Thanh nghiêm nghị, lại cau mày ngẩn ra: "Nhị gia, vậy nếu lần này Khải Đế chẳng thể vượt qua, vậy nên làm như thế nào? Lúc này hắn chết rồi, nhưng chưa phải lúc để chết, Nghiệp Kinh ắt sẽ nổi lên gió tanh mưa máu. Đến lúc đó, Yến Hồng càng có thể danh chính ngôn thuận mà nắm giữ triều chính, thời cuộc bất ổn, chắc chắn Bắc Cảnh cũng sẽ nhúng tay vào, đối với chúng ta cũng chẳng hề có lợi."

"Chỉ là loạn đấu mà thôi. Chi sĩ Đại Ân đã ngủ đông bảy năm, bây giờ đánh vỡ thế cuộc chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Đương nhiên, ta chỉ nói đến vạn nhất."

Lâm Kinh Phác thanh đạm như thường, ngụm rượu nóng trong cổ họng lặng yên trượt xuống, thanh âm nhạt đến vô cùng: "Cho nên dù có tính hết toàn bộ, có một số việc còn phải xem số mệnh. Ta chính là Hoàng tộc Đại Ân, tự do cũng trở thành vật trao đổi. Ngụy Dịch là Hoàng Đế đương triều, nếu muốn ngồi nơi cao, ắt phải gánh chịu tính kế và mưu hại, bao gồm cả tính mạng."

Trên mặt y còn có nụ cười, tầm mắt lại dần dần nguội lạnh xuống, giao nhau với vật dễ cháy trên bàn. Lửa kia nhảy nhót mấy lần rồi cũng bị gió lạnh thổi tắt, trằn trọc mấy lần nữa lại dấy lên, khó tránh khỏi khiến đáy mắt y lóe một tia ước ao đầy dịu dàng.

Trời đã tối đen, gian nan hôm nay sợ là chẳng phải chỉ có mình đám quan chức đang chờ vấn tội, chính Lâm Kinh Phác cũng là như vậy.

...

Giờ Sửu đã qua, mảnh trăng rơi xuống. Ngày càng sáng lên một chút, lòng người lại co chặt thêm một phần.

"Đào được chưa?"

"Yến tướng, vẫn không có!... Chỉ còn hai tảng đá lớn kia, nếu không xử lý tốt, có khi Hoàng Thượng còn đang chôn sâu ở dưới, quan trọng là Hoàng Thượng ở dưới đáy còn không có động tĩnh gì, sẽ không phải là đã..." Quan binh hồi bẩm càng nói càng nhỏ.

Lông mày Yến Hồng nhíu lại cực sâu, quan binh kia liền tắt tiếng, cau mày không dám nhiều lời nữa.

Lúc này có người chạy tới thông báo: "Yến tướng, Liễu kỷ yếu tới!"

Mấy ngày trước, Liễu Hữu có việc nên mới tạm rời thành Nghiệp Kinh, chạng vạng hôm qua mới về, xử lý chút chuyện không quăng xuống được rồi mới ra roi thúc ngựa đi suốt đêm tới Bắc Lâm tự, áo choàng thanh sắc trên người vẫn là chiếc hôm trước, còn chưa kịp thay mới.

Yến Hồng lui thân qua một bên, Liễu Hữu mới nói: "Yến tướng, chuyện đã làm xong, sau ba ngày là có thể vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành."

Yến Hồng trầm giọng ứng tiếng, lúc này vẫn chưa để lời của y vào lòng. Ông ta còn đang đau đầu vì chuyện trước mắt.

Trên đường tới đây, Liễu Hữu đã nghe nói về chuyện Bắc Lâm tự bị phá hủy, nhìn tế đàn tàn tạ, hai từ cả kinh cũng chẳng miêu tả nổi đáy lòng. Y chắp tay khom lưng đi vòng qua khối đá lớn kia, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.

Chỉ trong chốc lát, tâm tư Liễu Hữu linh động, bèn đi tới trước mặt Yến Hồng, khom người cẩn thận nói: "Yến tướng, hạ quan người nhỏ, lời nhẹ, tư chất ngu dốt. Có điều trước mắt có một kế, nói không chừng có thể cứu Hoàng Thượng ra. Nếu Yến tướng tin được lời hạ quan nói..."

Yến Hồng nhíu mày, nhìn kỹ tóc bạc hai bên thái dương y, trầm giọng ngắt lời: "Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ cần có thể cứu Hoàng Thượng, cách gì cũng phải thử một lần."

...

Ngụy Dịch hôn mê gần một đêm, lúc này còn đang nằm ngay dưới cái chày đá, đã tỉnh rồi.

Hắn nằm úp sấp, chân và trước ngực đều bị nghẹn lại, không nhúc nhích được, may mà trên vai còn có một lỗ đá thủng chừa lại vị trí cho đầu, nếu không sẽ trực tiếp đè chết hắn.

Toàn thân hắn tê dại đến nỗi không cảm nhận được đau đớn, khi thấp giọng thở dốc, sâu trong mũi toàn là mùi vị thuốc nổ, hun đến nỗi chỉ muốn ói ra.

Bốn phía đen xì xì một mảnh, hắn mơ hồ nghe được có người cao giọng la hét "Hoàng Thượng", nhưng trước ngực còn một tảng đá lớn đè nặng, không tránh thoát nổi, đến sức lực kêu một tiếng cũng không có, lời cầu cứu vừa nhấc lên cổ họng đã nghẹn lại.

Lòng bàn tay hắn nắm chặt lại, dùng sức nhấn lên mặt đá lồi lõm, gần như muốn mài ra máu.

Ngụy Dịch không được nuôi lớn trong cơm ngon áo đẹp. Cái mệnh tiện này của hắn đã bị quỷ môn quan đạp ra ngoài biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều phải cắn răng đánh thắng Diêm Vương. Vì có thể sống sót giữa thói đời bạc bẹo, chí thân có thể phản, đến chí tôn hắn cũng có thể giết!

Đây là lần đầu tiên đáy lòng hắn đong đầy tâm tình thất bại vì bị người ta hãm hại lâm nạn.

Lạnh.

Nản lòng thoái chí.

Ngụy Dịch vùi đầu, nghe được mùi huân hương trên cổ tay đã dính lên lúc pha hương sáng sớm. Mùi này lẫn lộn vào giữa mùi thuốc súng hỗn tạp, khó bề phân biệt giữa khe đá đen thùi lùi, để sát vào càng thấy nồng nặc câu người, phảng phất lại có thể đoạt mệnh của hắn.

Đầu răng Ngụy Dịch sinh ra tàn nhẫn, một nụ cười khổ lóe lên.

Không lâu sau đó, chợt có tiếng nước mưa rơi từ trên đỉnh đầu xuống tụ thành một dòng nước nhỏ rót vào khe đá nát tan, trực tiếp gội rửa cát bụi bé nhỏ trên khe đá xuống.

Tóc tai Ngụy Dịch ướt đẫm, dưới đáy từ từ có nước lạnh dâng lên.

Trên đỉnh phảng phất như có thứ gì bị cấm quân cạy ra, trong thoáng chốc, nước bùn lạnh lẽo dán vào sau gáy hắn, chỉ nghe "rầm" một tiếng, gần như muốn nhấn cả đầu hắn xuống.

Ngay sau đó là tiếng nổ vang ầm ầm, tiếng kêu gào bên ngoài cũng dần rõ ràng.

Trời đã sáng...

Vài tên cấm quân lập tức nhảy xuống, thay Ngụy Dịch cẩn thận dời khối đá đang đè trên người hắn đi.

Ngụy Dịch nhanh chóng bị Thường Nhạc lôi lên trên, đáy mắt tối tăm thoáng thả lỏng thở ra một ngụm khí, dưới chân còn không đứng nổi, hai bên trái phải còn có hai cấm quân đang đỡ.

Quan chức triều đình và hai quân cùng nhau quỳ xuống giữa bãi phế tích, trời tối om om, đâu đâu cũng là người, đồ sộ đến đâu cũng thiếu đi mất một người bên cạnh.

Giờ khắc này, cuối cùng mi tâm căng thẳng của Yến Hồng cũng giãn ra, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống, lập tức tiến lên hành lễ: "Hoàng Thượng chịu khổ, chúng thần hành sự bất lực, cứu giá chậm trễ! Vi thần tới đây để thỉnh tội, kính mong Hoàng Thượng trách phạt!"

Mọi người cũng theo tiếng mà hô lớn: "Chúng thần cứu giá chậm trễ, kính mong Hoàng Thượng trách phạt...!"

Ngụy Dịch trở về từ cõi chết, trên mặt lại chẳng có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Có lẽ là do bị thương, tinh thần đã chảy sạch giữa đám đất đá, thần sắc hắn chỉ là mệt mỏi, mi mắt cụp xuống, dừng trong chốc lát mới giả tạo nói: "Yến tướng quá lời, chư vị ái khanh cũng bận rộn một đêm rồi, bình thân đi."

"Hoàng Thượng!" Tôn Hoài Hưng và Tưởng Duệ quỳ gối sau lưng Yến Hồng, thấy Ngụy Dịch còn sống, cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi nóng bỏng đều chảy hết ra ngoài: "Nhanh, nhanh! Ngự y ở đâu?!"

Vài tên ngự y lập tức đứng dậy, nhấc hòm thuốc nhỏ chạy tới đây, thay Ngụy Dịch xem xét thương thế.

"Trước tiên không cần bận rộn." Ngụy Dịch đầu nặng chân nhẹ, hắn không đứng thẳng lên nổi bèn che ngực, mất công tốn sức mà ho khan hai tiếng, giọng đã khàn đặc đi: "Trẫm có hơi đau, trẫm muốn về Diễn Khánh điện trước."