Công Ngọc

Chương 100: Nóng Lạnh




"Nếu muốn ụp cái nồi này cho Tam Quận, e rằng Ngụy Dịch phải tìm thêm càng nhiều chứng cứ."

...

Mặt trời chói chang treo cao, lá sen san sát bên ngoài chống đỡ nắng nóng, tỳ nữ nhẹ nhàng đổi băng, lay động quạt cói, Lâm Củng ngồi trên long ỷ vẫn cảm thấy vô cùng nóng bức khó chịu.

Sau lưng là bức rèm che song ngọc cầu mưa, mỗi một lần đung đưa sẽ che đi thanh âm còn lại bên tai Lâm Củng, khiến hắn từng trận lạnh người.

Lúc lạnh lúc nóng, Lâm Củng khó tránh khỏi cảm thấy không khỏe.

Nhưng hắn điểm ngón chân, cưỡng ép mình ngồi chắc trên long ỷ, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng bệch chút, cũng không nhìn ra được nửa điểm mệt mỏi.

"Hoàng Thượng, những võ quan tân tiến đã được sắp xếp dựa theo danh sách, tổng cộng một trăm bảy mươi ba người, chỉ đợi phân phối danh hàm, ít ngày nữa là có thể vào trong quân thao luyện." Ngô Nhai bẩm báo xong, cũng trình danh sách lên.

Gian đại điện nghị sự này không sánh được với khí thế trong Trường Minh điện của Nghiệp Kinh, nhưng giám hầu vẫn quanh co dạo qua một vòng, tiếp lấy cuốn danh sách ấy rồi dâng vào trong rèm trước.

Rèm che yên tĩnh, ngọc châu vang vọng.

Sau khi xem xong, Khương Hi thấp giọng tinh tế nói: "Ai gia nghe nói người đứng đầu khoa khảo thí năm nay có xuất thân từ tá điền, đây là đúng hay sai?"

"Hồi bẩm thái hậu, người này tên Vạn Phấn, quả thực là người vô cùng xa lạ." Ngô Nhai nói: "Có điều khoa khảo thí ngày đó là thần tự mình giám thị, Vạn Phấn dũng mãnh cái thế, lấy một địch ngàn, là nhân tài khó gặp. Nếu về sau người này còn được rèn luyện thêm, vậy có thể là tướng tài vạn quân."

Ngữ khí của Khương Hi vừa bằng phẳng vừa lạnh lùng: "So với tướng quân như ngươi, võ nghệ của hắn thế nào?"

Ngô Nhai khiêm tốn: "Thần chỉ là người thiện điều binh khiển tướng trên biển, luận về cưỡi ngựa bắn tên, còn chưa bì kịp một số cao thủ trong quân, Vạn Phấn ắt sẽ hơn thần."

"Vậy so với Ngũ Tu Hiền kia thì sao?"

Ngô Nhai không khỏi nhăn một bên lông mày lại, không biết nên trả lời thế nào.

Khương Hi cười khẽ một tiếng, giữa uy nghiêm lộ ra một luồng khinh bỉ: "Nếu nói, Ngũ Tu Hiền cũng là kỳ tài cái thế, luận võ nghệ, luận mưu lược, cho dù phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Khải triều và Bắc Cảnh, trăm năm cũng chẳng có nổi một người vượt qua được ông ta. Có điều Ngũ Tu Hiền lại chẳng dùng một thân bản lĩnh cao cường ấy đến đền đáp Đại Ân, trái lại còn làm chuyện thiên tư mưu loạn, tự tìm đường chết, kết quả toàn bộ nhân sinh, công danh đều trở thành chuyện cười. Vậy cũng có thể thấy, người có thể đảm nhiệm được chuyện lĩnh binh xuất chinh, không thể chỉ xem võ nghệ, mà còn phải lập thân lấy gốc, trung tâm hoàn toàn với Đại Ân."

Vầng trán Ngô Nhai càng sâu, một lúc lâu sau cũng đành cúi thấp mặt, nói: "Thần xin nghe thái hậu giáo huấn."

Khương Hi dạy bảo Ngô Nhai xong, lúc này giám hầu mới đưa quyển sách kia về long án.

Lâm Củng không với tới, cũng không ai giúp hắn, không thể làm gì khác ngoài hơi nghiêng thân thể về phía trước, xoa xoa mắt nhìn.

Hắn đọc rất chậm, còn chưa đọc xong, dưới đáy đã có đại thần đánh gãy suy nghĩ của hắn: "Hoàng Thượng, thần có một chuyện không thể không tấu. Mấy ngày trước các nơi bốn phía đều nổi lên lời dồn, nói rằng bệnh dịch hạch của Nghiệp Kinh cũng không phải bệnh dịch hạch giống Biên Châu ba mươi năm trước mà khởi đầu là phát tác từ chính Tam Quận. Tuy chỉ là lời đồn, nhưng cũng có thể nói rõ rằng có người muốn rắp tâm bôi đen triều ta, bôi đen thanh danh Hoàng Thượng và thái hậu, chỉ sợ truyền đi nhiều hơn, ngu dân sẽ tin chỉ, làm cho dân tâm hỗn loạn!"

Trâm ngọc trên đầu Khương Hi thoáng lay động huyên náo.

Lâm Củng ngẩng đầu, dư quang mờ mịt rơi vào trên người Liễu Hữu.

Liễu Hữu nhíu mày, nghiêng đầu xì khẽ: "Tam Quận và Nghiệp Kinh cách xa những ngàn dặm, Tam Quận không ai phát bệnh, có phát ra bệnh cũng chẳng truyền đến Nghiệp Kinh được nhanh như thế. Lời đồn hoang đường thấp kém bực này, đại nhân không cần để ý đến, đến lúc đó còn có thể chưa đánh đã tan."

"Liễu đại nhân có điều không biết, bệnh này được phát hiện trên người thí sinh tham gia khoa thi Khải triều đầu tiên. Thí sinh kia họ Mai, tổ truyền mấy đời đều là người Tam Quận, chỉ vì y muốn đi vào làm kẻ sĩ Khải triều, e sợ nhà mình sẽ khiến người Nghiệp Kinh kiêng kỵ cho nên mới nói dối rằng quê quán tại Lâm Châu. Bây giờ việc này đã bị Khải triều tra xét, cháy nhà ra mặt chuột, thứ nhất y là người đầu tiên phát bệnh, thứ hai là người Tam Quận, thứ ba lại có ý định nói dối quê quán, vừa nhìn đã thấy, chậu nước bẩn này khó mà không hắt lên người Nam Ân chúng ta. Tên thí sinh này còn vu oan nói là chúng ta sai khiến y tới Nghiệp Kinh..."

"Đây đã tính là gì?"

Liễu Hữu càng không để ý đến, bừa bãi phản bác: "Chỉ bằng một ít chứng cớ trùng hợp ấy, Khải triều đã muốn một mực chắc chắn rằng dịch bệnh phát ra từ Tam Quận, không khỏi là coi bách tính thiên hạ như kẻ ngu si mà chọc cười. Dịch bệnh còn ở trước mắt, nếu muốn ụp cái nồi này cho Tam Quận, e rằng Ngụy Dịch phải tìm thêm càng nhiều chứng cứ."

Dứt lời, y chuyển hướng khom người với Lâm Củng: "Hoàng Thượng, thần cho là bây giờ lời đồn này lan truyền càng nhanh, Khải triều càng không tự lo xong trận dịch bệnh này. Bọn họ đã tự rối loạn trận tuyến, chỉ sợ là Ngụy Dịch khó bình được sự phẫn nộ của dân chúng, không thể làm gì khác ngoài hắt bát nước bẩn này về Tam Quận chúng ta, dời tầm mắt đi mà thôi."

Khương Hi không hé răng, chỉ vẫy vẫy tay với hạ nhân, truyền một phần điểm tâm mềm.

Sắc mặt Lâm Củng chẳng khỏi nhợt nhạt, đôi mắt mất công tốn sức mới nâng được một nửa, khi hướng về Liễu Hữu cũng không khỏi giãn ra đôi phần. Trán hắn không đổ mồ hôi nữa, cũng chẳng ai phát giác thanh âm ấy càng ngày càng thấp: "Vậy Liễu đại nhân cảm thấy, việc này... Trẫm phải ứng đối thế nào?"

"Hoàng Thượng, thần cho là..."

Nụ cười của Liễu Hữu còn chưa kịp cong lên, lúc này Lâm Củng đã không chịu đựng được nữa, vô lực ngã từ long ỷ xuống.

Động tác của y còn nhanh hơn thái giám phụng dưỡng ngự tiền, ba chân bốn cẳng vội vàng ôm người trên mặt đất lên, lúc này mới phát giác thân thể ấy đã nóng hổi tột cùng, gấp gáp hô to: "Hoàng Thượng có bệnh, mau truyền ngự y tới!"

Mọi người trên điện đều rối loạn bàng hoàng, không ai có chủ ý gì, mấy nội thị đành phải nghe lời Liễu Hữu mà đi làm việc trước.

Điểm tâm mềm cũng trượt từ muỗng bạc xa hoa trở về trong chén lưu ly.

Khương Hi vội vàng vén rèm mà ra, thấy Lâm Củng đã sốt đến bất tỉnh nhân sự, mặt mày mới lộ ra mấy phần nóng ruột, lớn tiếng chất vấn cung nhân bên cạnh: "Củng của ta, đây là thế nào?!"

...