Tạ Hà gắt gao nhìn chằm chằm gã, ánh mắt gần như là hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Đương nhiên Trần Tông không cần câu trả lời của Tạ Hà, gã chỉ tới để thưởng thức thảm cảnh của Tạ Hà mà thôi, nhìn một lát liền quay đầu lại cười với Sở Hình: “Ngươi vẫn luôn còng hắn như vậy sao?”
Sở Hình gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chỉ có như vậy hắn mới không thể tự sát.”
Trần Tông cười ha ha, liền thỏa mãn nhìn thảm cảnh của Tạ Hà, nói với Sở Hình: “Bất quá nhìn dáng dấp này của hắn, khẳng định là không có cách nào phối hợp với chúng ta được rồi.”
Sở Hình khẽ cau mày, “Đúng thế.” Hôn quân này đến chết còn chẳng sợ, căn bản là không nắm được điểm yếu nào của hắn hết. Tuy rằng có thể dằn vặt hắn muốn chết cũng không được, thế nhưng bắt hắn phối hợp với bọn họ lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Trần Tông hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, than thở: “Đã vậy thì trực tiếp gϊếŧ hắn luôn đi, ngươi có đại quân áp đảo, đám người kia cũng tựa như bọt nổi không được mà thôi.”
Sở Hình trầm mặc một hồi không nói gì, tuy rằng y căm hận hôn quân này, nhưng khởi binh mưu phản cũng là lựa chọn rất đắc dĩ, y muốn dùng cách thức ôn hòa nhất có thể… Mà xem ra không được rồi. Trực tiếp gϊếŧ hắn cũng được, chỉ e ngại thiên hạ sẽ máu chảy thành sông, thậm chí còn bị thiên hạ nguyền rủa.
Muốn làm ra quyết định như vậy, hiển nhiên phải cần một sự quyết đoán cùng dũng khí rất lớn, y không phải không làm được, chỉ là có hơi do dự một chút.
Trần Tông biết y lo lắng, khuyên nhủ: “Ngươi không cần lo lắng, Anh Quốc Công phủ chúng ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi tuyệt đối, hơn nữa tên hôn quân này tàn bạo thất đức khắp thiên hạ ai chẳng biết? Năm đó Biện thái hậu tuy rằng không phải là mẫu thân thân sinh của hắn, nhưng dù sao cũng là một tay nuôi hắn lớn, tận tâm tận lực dìu dắt hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, bằng không thì một đứa con của một tiện nữ thấp hèn làm sao có thể có mọi thứ như ngày hôm nay chứ… Tuy rằng sau đó Biện thị không thể tránh khỏi hiềm nghi tham gia vào chính sự, nhưng hắn một chút cũng không hề nhìn tình cảm mà gϊếŧ sạch Biện tộc, còn tự tay đem đầu của hoàng hậu treo ở trước cửa thành! Không phân tốt xấu mà gϊếŧ cả cung nhân, bản thân thì ăn chơi rượu thịt không màng tới khó khăn của dân chúng… Chỗ nào cũng xấu xa hết, ngươi gϊếŧ hắn thì cũng coi như là thay trời hành đạo thôi! Lúc đó chúng ta liền đem thi thể của hắn ra ngoài cửa thành dạo một vòng, để cho dân chúng nhìn thấy rõ kết cục của hắn! Bọn họ bảo đảm chỉ có reo hò vui sướng! Thời điểm đó ngươi cũng thuận lý thành chương mà thay thế hắn!”
Sở Hình im lặng mấy giây rồi khẽ gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ là nhớ tới thân thể của hắn, lại có một chút tiếc nuối.
Y quay đầu lại nhìn hắn một cái, phát hiện Tạ Hà chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, bình tĩnh nhìn bọn họ, bên trong mắt phương ẩn ẩn sợ hãi cùng tuyệt vọng. Thần sắc Sở Hình hơi động, cho dù trước kia hắn có làm nhục tên hôn quân này thế nào đi nữa, ngoài trừ chửi bới cùng oán hận ra… Hắn cũng chưa từng lộ ra biểu tình kinh hoảng đến như thế.
Y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt của Tạ Hà lộ ra thần sắc sợ hãi này, trong giây lát y liền nhận thức được —— Hôn quân này có điểm yếu!
Mà cái điểm yếu này còn nằm trong đoạn đối thoại vừa nãy của Trần Tông.
Sở Hình tỉ mỉ nhớ lại những gì hôn quân nói, hắn không sợ chết, như vậy cái hắn sợ… Chính là thi thể bị treo ở trước cửa thành mặc người phỉ nhổ.
Y nhận rõ được điểm này, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười rất khẽ, hôn quân không sợ chết, cũng không sợ bị người khác dằn vặt làm nhục… Cái gì hắn cũng không sợ, vậy mà lại sợ sau khi chết thi thể bị người khác chà đạp!
Tuy rằng cảm thấy rất hoang đường, nhưng Sở Hình sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đến như vậy!
Trần Tông còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, cũng không có chú ý tới biểu tình vừa lóe lên của Tạ Hà, tiếp tục nói: “Vậy để ta tự động thủ đi, ngày hôm nay liền gϊếŧ chết tên cẩu hoàng đế này!” Gã nhấc kiếm muốn tiến lên, bỗng nhiên lại bị Sở Hình chặn lại, Sở Hình lắc đầu, dùng ánh mắt ám chỉ hắn chờ đã.
Tuy rằng Trần Tông không hiểu tại sao, nhưng gã vẫn luôn tín nhiệm Sở Hình, vì thế cũng dừng động tác lại.
Sở Hình từng bước đi tới trước mặt của Tạ Hà, Tạ Hà hoang mang đem tầm mắt né tránh y, nhưng đáng tiếc lúc này có né cũng quá muộn, Sở Hình đã nắm lấy cằm hắn bắt hắn quay lại nhìn mình, ánh mắt sắc bén nhìn Tạ Hà, tựa như muốn xuyên thẳng vào nội tâm sâu nhất của Tạ Hà, thấp giọng cười: “Bệ hạ, người cảm thấy lời đệ nghị vừa rồi của Trần Tông thế nào?”
Sắc mặt Tạ Hà triệt để trắng bệch, hắn nỗ lực giấu đi sự sợ hãi trong đôi mắt.
Sở Hình làm sao lại không nhìn thấy chứ, y chậm rãi nói: “Hạ thần có thể gϊếŧ chết người trước, sau đó đem y phục của người cởi ra, rồi treo ở trước cổng thành mười ngày nửa tháng, để thiên hạ nhìn thấy người là cái mặt hàng gì, bị vạn người phỉ nhổ… Thần cảm thấy kết cục này rất là thích hợp với người.”
Biểu tình Tạ Hà rốt cục cũng triệt để nứt ra, hắn dùng ánh mắt sợ hãi tới tột đỉnh, căm hận, tuyệt vọng và bi thương nhìn Sở Hình, cả người đều run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh rất thê thảm!
Lúc này Trần Tông cũng phát hiện được sự khác thường, suy tư nhìn Tạ Hà.
Sở Hình không nhanh không chậm thưởng thức tất cả thần sắc trên mặt của Tạ Hà, mới từ từ mở miệng: “Bất quá, nếu bệ hạ ngoan ngoãn nghe lời bọn ta, bọn ta có thể khiến ngươi chết thoải mái, còn làm cho ngươi một nấm mồ tốt nhất nữa.”
Tạ Hà gắt gao nhìn y, dường như không tin được y sẽ tốt bụng tới như vậy.
Sở Hình cười nói: “Hiện tại bệ hạ không còn sự lựa chọn nào nữa, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng thần, nếu người không nghe lời cũng chẳng sao, hôm nay thần liền tiễn người lên đường, ngày mai để cho thiên hạ cùng nhau chiêm ngưỡng người.”
Thân thể Tạ Hà run lên một cái.
Sở Hình nhìn chăm chú Tạ Hà, từng chữ nói: “Nghe lời hay không nghe lời? Mồ mả yên đẹp hay là bị treo ở trước cửa thành? Bệ hạ tự mình chọn đi, nếu như nguyện ý nghe lời, liền gật đầu một cái.” Sở Hình nói xong cũng buông tay lỏng ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Tạ Hà phát ra một chút run rẩy ngột ngạt, bên trong tròng mắt đen nhánh lộ ra thần sắc giãy dụa, hồi lâu… Hắn rốt cuộc, chậm rãi, gật đầu một cái.
Một cái gật đầu này, liền đem tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của đế vương đều giao ra, hắn không chỉ bị tên nghịch tặc này làm nhục, còn phải nghe theo mệnh lệnh của y!
Chỉ cầu một cái chết bình yên.
Sở Hình thưởng thức sắc mặt tuyệt vọng của hắn, nhẹ giọng nở nụ cười: “Vậy thần giúp bệ hạ gỡ xích miệng xuống trước, thần tin bệ hạ sẽ không tự thương tổn mình có đúng không? Đương nhiên, có tự thương tổn cũng không sao, lần này thần sẽ trực tiếp tiễn người lên đường luôn.”
Y nói xong liền đem xích miệng của hắn lấy xuống, lần này biểu hiện của Tạ Hà rất là bình tĩnh, không có bất kỳ giãy dụa hay phản kháng gì, càng không có hành vi tự hại như trước kia, chỉ là lặng yên ngồi đó, tựa như một bức tượng gỗ không nhúc nhích.
【 đinh, mục tiêu Sở Hình giá trị hắc hóa -10, trước mắt độ hảo cảm là 20, giá trị hắc hóa là 70】
Trần Tông đứng bên cạnh nhìn một màn này, lúc này mới phát ra một tiếng cười to sảng khoái, trong mắt đều là băng lãnh, “Thì ra bệ hạ cũng có thứ để sợ a.” Vậy càng tốt, đem hôn quân này triệt để nắm trong lòng bàn tay, sau khi lợi dụng xong liền gϊếŧ cũng chưa muộn! Để trút hết mối hận ở trong lòng!
Sở Hình đứng lên, nhàn nhạt liếc Tạ Hà một cái, xoay người cùng Trần Tông đi ra ngoài.
【 Tạ Hà: không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, không uổng phí tôi ám chỉ rõ ràng tới vậy. 】
【444: chúc mừng ngài ~ rốt cuộc cũng có thể ăn được ngự thiện cung đình rồi ! O(∩_∩)O~】
【 Tạ Hà: bảo bối em thật sự là càng ngày càng hiểu tôi nha : )】
Quả nhiên buổi tối đó Sở Hình liền dặn dò cung nữ chuẩn bị một bàn cơm phong phú cho Tạ Hà, sau đó mở dây khóa đầu giường cho hắn, để hắn có thể ngồi lên bàn ăn, cười nói: “Mời bệ hạ dùng bữa.”
Tạ Hà trầm mặc nhìn y, không có nhúc nhích.
Sở Hình nói: “Bệ hạ ráng ăn no một chút, ngày mai còn phải vào triều, nếu không…” Y không nói vế sau, ngữ khí hơi lạnh xuống, hàm ý trong lời nói không cần nói ra cũng biết.
Sắc mặt Tạ Hà trắng bệch, nhân mệnh cầm đũa, môi mím chặt, một bộ rất khó nuốt xuống.
Sở Hình ngược lại rất kiên trì, cũng không thúc giục, chỉ nhìn Tạ Hà chậm rãi ăn, Tạ Hà bị ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm như vậy, chỉ có thể tân lực bắt đầu ăn, thật lâu mới để đũa xuống, thần sắc lộ ra vẻ khuất nhục phẫn hận.
Sở Hình nhìn một lát, hắn xác thực ăn không ít, hẳn là đã đủ rồi, lúc này mới thoải mãn kêu người dọn bàn, sau đó đi tới trước mặt Tạ Hà, tầm mắt trắng trợn rơi trên người hắn.
Cách mấy ngày, lại một lần nữa được hưởng dụng thân thể của hôn quân, Sở Hình mới phát hiện bản thân không những không mất hứng, mà còn thêm mấy phần tưởng niệm, y thỏa mãn mà vuốt ve hai má của người đang hôn mê dưới thân, niết đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn ra, ánh mắt hơi u ám.
Nghĩ tới cuối cùng vẫn phải gϊếŧ tên hôn quân này… Thật sự là cảm thấy tiếc vô cùng, nếu hắn không phải là hôn quân, bản thân y liền có thể đem hắn giữ lại ở bên cạnh.
【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm độ 30, giá trị hắc hóa 70】
Tạ Hà đêm qua được ăn uống no say sau đó còn được sinh hoạt vui vẻ nữa, cực kỳ thỏa mãn mà đánh một giấc ngủ ngon lành, kết quả trời còn chưa sáng đã bị người trong chăn lôi dậy, lập tức tỉnh lại. Lúc này hắn mới nhớ bản thân là hoàng đế, trời còn chưa sáng liền phải vào triều, ài —— Nếu hắn là hoàng đế phỏng chừng cũng là một hôn quân không lâm triều a.
Tạ Hà rời giường, nhìn về phía Sở Hình, ánh mắt sắc bén.
Sở Hình thì lại quá quen thuộc với ánh mắt bất thiện của hắn, nếu hắn không nhìn y như vậy thì y mới cảm thấy không quen, cười lạnh một tiếng, “Bệ hạ, người nên dậy rồi.”
Tạ Hà oán giận nhìn y, tuy rằng đã đáp ứng đối phương, nhưng cũng không biểu thị cái gì cũng phải thuận theo y, dù sao thân là hoàng đế mà lại bị sỉ nhục như vậy, làm sao có khả năng cam tâm khuất phục dưới tặc tử được?! Bất quá là do bị bức ép cả mà thôi!
Sở Hình cũng biết điều này, y cũng không có yêu cầu cao đối với hắn, chỉ cần hắn nguyện ý lên triều là được, đương nhiên sau này cũng sẽ có biện pháp khiến hắn phải nghe lời! Y đem hộp gỗ đặt lên giường, ngay khi Tạ Hà vừa mở ra, y liền cười như không cười nói: “Bệ hạ dùng cái này xong, liền có thể vào triều.”
Tạ Hà nhìn một cái, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Tạ Hà vừa sợ vừa phẫn nộ, trong giọng của hắn cũng tràn ngập hận ý, “Ngươi hà tất gì phải hạ nhục trẫm như thế! Trẫm đã đáp ứng ngươi sẽ vào triều rồi kia mà!”
Sở Hình nhàn nhạt nói: “Nhưng bệ hạ là một người nham hiểm giả dối, không làm như vậy thần thật sự rất không yên tâm.”
Tạ Hà cắn răng: “Trẫm sẽ nghe lời.”
Sở Hình phát ra một tiếng cười nhạo, y làm sao có thể tin tưởng hôn quân này được chứ.
………………..
Sở Hình đứng dậy, nhìn dáng dấp thảm hại của hắn, xem thường mà nở nụ cười, mở còng của hắn ra, cầm lấy long bào mặc lên người hắn, sau đó kéo cánh tay của hắn lôi dậy, một chuỗi động tác đơn giản lại khiến cho mồ hôi lạnh của Tạ Hà chảy ròng ròng ở trên trán.
Sở Hình hết sức hài lòng, nhìn bộ dáng này của hắn đừng nói là trốn, dùng tính cách tự tôn biếи ŧɦái của hắn, tuyệt đối sẽ không để cho người khác phát hiện dị dạng dưới long bào là cái gì.
Y nhìn chằm chằm khuôn mặt thống khổ của Tạ Hà, cười nói: “Bệ hạ, lúc vào triều nên làm gì, người hẳn là biết rồi chứ?”
Lông mi Tạ Hà đọng lại một tầng nước, môi đỏ hé mở, phát ra âm thanh run rẩy: “Trẫm, trẫm biết…”
Sở Hình lạnh mặt kéo Tạ Hà từng bước ra ngoài cửa, để thân tín của mình ngụy trang thành thái giám đỡ lấy Tạ Hà, cuối cùng dùng ánh mắt cảnh cáo Tạ Hà một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Y không thể xuất hiện cùng một lúc với Tạ Hà.
Hai tên thái giám trái phải điều khiển Tạ Hà, đem Tạ Hà nâng lên kiệu.
Tạ Hà vô lực dựa trên kiệu, bên trong biểu tình thống khổ còn kèm theo một tia suиɠ sướиɠ nhỏ bé tới mức không thể nhìn thấy.
444 không có thấy, nó còn đang đắm chìm trong biểu hiện thê thảm vừa nãy của Tạ Hà, vô cùng căng thẳng mà mở miệng.
【444: kí chủ đại đại, ngài đang giả bộ thật hả. . . . . . 】
【 Tạ Hà: bảo bối, tại sao em lại quan tâm đến vấn đề này vậy? Chuyện này và em không có quan hệ a. Mỉm cười ~ ing】
【444: A. . . . . . ? @[email protected]】
【 Tạ Hà: em chỉ cần biết là tôi vẫn ổn là được rồi : )】
Ha ha, thân thể này chẳng những mắc bệnh không tiện nói ra, còn là một M, chuyện liên quan tới tôn nghiêm của người đàn ông như vậy, hắn làm sao có thể nói với 444 ngu xuẩn thích hô to gọi nhỏ được?
Tuy rằng hắn đã sớm biết được từ trong ký ức của mình, nhưng hắn vốn cho rằng mình có thể thay đổi được, nhưng nhìn tình trạng của thân thể này đối với thống khổ trong ký ức quá sâu nặng, cho dù là có linh hồn hắn cải biến, cũng không có cách nào thay đổi được bản năng của cơ thể.
Kỳ thật mới lần đầu tiên Tạ Hà đã phát giác ra được, nhưng khi đó không rõ ràng, lần này hắn rốt cuộc cũng xác định, thống khổ càng nhiều lại càng có thể khiến khối thân thể này cảm nhận được nhiều kɦoáı ƈảʍ hơn.
Cho nên, tuy rằng biểu hiện thống khổ hơn một nửa là giả bộ, nhưng sảng khoái thì là thật…
Thân là một hoàng đế không chỉ không có tính người, còn hưởng thụ loại dằn vặt này để có được kɦoáı ƈảʍ, gϊếŧ hết tất cả những người đã từng lưu lại dấu ấn sỉ nhục trên người hắn, chỉ có thể thông qua dằn vặt người khác mới làm giảm bớt thống khổ cho chính mình, không biếи ŧɦái mới là lạ.
Trong lòng Tạ Hà thở dài một hơi, quả nhiên sau lưng mỗi tên biếи ŧɦái đều có mỗi câu chuyện xưa nghĩ lại mà chua xót.
…………………
Kiệu rất vững vàng, cũng không để Tạ Hà bị xóc nảy, không bao lâu liền tới đại điện.
Thái giám giả dìu hắn từ trên kiệu xuống, từng bước một đi vào, môi Tạ Hà mím chặt lại, cật lực làm cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn uy nghiêm hơn, không lộ ra một chút thống khổ nào hay là… Biểu tình không thích hợp.
Tạ Hà đi tới trước long ỷ, chậm rãi ngồi xuống, biểu tình vặn vẹo nhẹ một cái, hai tay tóm chặt lấy tay vịn, sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Quần thần phía dưới quỳ rạp xuống đất, hô to bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tạ Hà liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Hình, Trần Tông cũng quỳ ở dưới, khóe miệng ngậm lấy ý cười lạnh, nhìn bọn họ quỳ đủ rồi, mới miễn cưỡng nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Mọi người hô to một tiếng mới đứng dậy.
Sở Hình đứng lên, từ xa nhìn Tạ Hà, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén tựa như muốn đâm một cái lỗ trên người của Tạ Hà.
Tạ Hà xem thường mà nở nụ cười, tên nghịch tặc này, hắn có thể đáp ứng vào triều đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn hắn cho y vẻ mặt ôn hòa nữa hay sao? Đó là nằm mơ! Không có dùng kiếm lăng trì y đã là không tệ rồi!
Tạ Hà lười nhìn bọn họ, trực tiếp nghe từng thần tử đứng lên bẩm báo.
Bất quá vừa mới nghe đã lập tức lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, những thần tử này đều một bộ vì thiên hạ muôn dân mà thỉnh hắn phải làm thế nào thế nào, mỗi người đều cho mình là sứ giả thì lại càng khó nghe, Tạ Hà hừ lạnh một tiếng, trên người của hắn còn mang theo cái thứ kia, không có hứng thú nghe những tên này phí lời, vung tay lên: “Bãi triều.”
Quần thần phía dưới đều sửng sốt, quỳ trên mặt đất hướng hắn quỳ lạy, sau đó lại một trận thỉnh bệ hạ cân nhắc.
Tạ Hà nghe cũng không lọt tai, trực tiếp đứng lên, đỡ lấy tay thái giám ở bên cạnh chậm rãi đi ra ngoài. Những đại thần kia nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, đều lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, thầm nghĩ đúng là một tên hôn quân hoang đường!
Lại nhớ đến tin đồn gần đây, ngờ vực trong lòng mọi người lại bị đánh tan đi rất nhiều, nhìn dáng vẻ của tên hôn quân kia mà xem, làm gì có chút nào giống như bị khống chế chứ! Vẫn là bộ dáng ngu ngốc hung hăng kia mà thôi!
Trong lòng Tạ Hà biết tác dụng của mình chính là lượn một vòng ra ngoài biểu thị với mọi người hắn vẫn còn khỏe mạnh, việc còn lại cứ để Sở tướng quân lo là được.
Dù sao hắn cũng đâu có lưu lại đây làm vua một cõi đâu, cho nên mới lười làm ba cái ba láp ba xàm, hắn chưa bao giờ làm việc gì mà không có hồi đáp cả.
Hai thái giám giả đem Tạ Hà dìu vào phòng, biểu tình lập tức thay đổi, thần sắc chán ghét mà đem Tạ Hà nhốt ở trong phòng.
Không có người ngoài, Tạ Hà cũng không nhịn nữa, biểu tình trên mặt liền hiện lên thống khổ cùng suиɠ sướиɠ, hơi hơi nhúc nhích một chút, không nghĩ tới lại quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà rêи ɾỉ ra tiếng.
444 một mặt ngơ ngác, đệt mợ cái này cũng được à? ! Thật sự có thể sảng khoái tới thế sao?