Tạ Hà mặc quần áo tử tế, xoay người bước ra khỏi toilet, mặc kệ 444 một khóc hai nháo ba thắt cổ trong đầu, hắn đều thờ ơ.
Tạ Hà hôm nay ăn mặc áo T-shirt, quần jean, quần áo do tẩy quá nhiều nên có chút cũ, nhưng sạch sẽ lại chỉnh tề, mặc trên người hắn lại tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Ngoại hình của Triệu Thanh vốn không tồi, thuộc dạng thanh tú dễ nhìn, dáng người cũng không tệ, mềm dẻo vừa phải. Bản thân tinh thần của Triệu Thanh phấn chấn sạch sẽ tựa như một món bảo vật chờ khai thác, Tạ Hà đối với thân thể coi như hài lòng, chí ít khi trong quá trình công lược cũng không gặp trở ngại gì.
Lúc hắn đi ra, Chu Diệc An vừa mới đứng lên, hai người thuê một phòng trọ gồm một phòng khách, một phòng ngủ, chỉ có một cái toilet, sau khi hắn đi ra thì Chu Diệc An mới dùng.
Thân hình của Chu Diệc An cao lớn, dung mạo soái khí (đẹp trai), lúc này anh lỏa nửa thân trên, quần vừa kéo đến trên háng, làm lộ ra đường cong của cơ dụng và nhân ngư tuyến*, cười hì hì đùa giỡn làm cho mặt Tạ Hà đỏ rần chạy vào bếp.
Tạ Hà vội vội vàng vàng tiến vào bếp để nấu mì, kỹ thuật nấu mì của hắn cũng không tệ lắm, đánh hai cái trứng làm trứng chần nước sôi* bữa sáng đã chuẩn bị tốt, lúc đó Chu Diệc An cũng đi ra.
___ ___
*Nhân ngư tuyến: là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong ‘Hội họa luận’ Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra ‘nhân ngư tuyến’ làm chỉ tiêu cho đẹp và gợi cảm.
Ba ngày trước, mẹ của Chu Diệc An là Tống Như Di đi tìm Triệu Thanh để nói rõ sự tình, Triệu Thanh vẫn chưa kịp nói với Chu Diệc An. Trước kia hắn vẫn không biết thân phận của Chu Diệc An, nhưng đột nhiên biết được Chu Diệc An thật ra là con cháu nhà giàu, đáy lòng thật ra bất an cùng thấp thỏm, mấy ngày nay hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hắn yêu Chu Diệc An, sẽ không để ý đến thân phận của anh, cho nên hắn muốn thẳng thắn trò chuyện với Chu Diệc An.
Tạ Hà cũng không dự định quấy rầy kế hoạch này, hai ba đũa đã ăn xong bát mì, lo lắng ngồi đối với Chu Diệc An, do dự một chút, nói: “Diệc An…Anh tối hôm nay chừng nào về?”
Chú Diệc An húp xong nước trong bát mì, hắn đặt bát xuống, nhướng mày cười, “Ngày hôm nay có một hoạt động ở hành lang trưng bày tranh ảnh, có lẽ sẽ về muộn một chút, sao vậy? Còn chưa có ra ngoài thì đã nhớ chồng của em? Chẳng lẽ tối hôm qua không thỏa mãn em?”
Mặt Tạ Hà lại đỏ, liếc mắt trừng Chu Diệc An.