Công Lược Tra Công Kia

Chương 15




Chu Diệc Triết không trở về khách phòng, mà trực tiếp lái xe suốt đêm mang Tạ Hà về nhà.

Tạ Hà tựa như người mất hồn, tuỳ ý để Chu Diệc Triết chi phối, Chu Diệc Triết rất cẩn thận giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, lại thay quần áo cho cậu, sau đó mới ôm cậu lên giường, hai tay bao bọc lấy cậu, như là dỗ dành con nít, ôn nhu nói: "Ngủ đi, tôi sẽ luôn bên cạnh em."

Tạ Hà kinh ngạc nhìn y, hai mắt không có tiêu cự, cậu nhìn người đối diện thật lâu, hình như đang xác nhận người này sẽ không rời đi thật, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Chu Diệc Triết ôm thanh niên, nhìn thấy cậu ngủ rồi, mới nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở mi tâm (vùng giữa hai lông mày) của đối phương, trong mắt đều là đau lòng.

Tạ Hà một đêm say giấc, ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Chu Diệc Triết đã không còn bên cạnh mình nữa, cậu trầm ngâm một lát, đi chân trần đẩy cửa phòng ra ngoài.

Chu Diệc Triết nghe thấy tiếng động, từ trong phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy khuôn mặt thanh niên tái nhợt, hai chân trần đứng ở trước cửa, dùng một loại ánh mắt lo sợ bất an để nhìn y, ánh mắt này khiến trái tim y như bị bóp nghẽn vậy, y siết chặt nắm tay đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tạ Hà bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy cổ của Chu Diệc Triết, mặt chôn ở trước lồng ngực y, một chữ cũng không nói, thân thể hơi hơi run.

Chu Diệc Triết chần chờ một chút, vươn tay ra ôm lấy Tạ Hà, "Đừng sợ, tôi ở đây."

Những lời này tựa như trấn an được Tạ Hà, cậu dần dần ngừng run rẩy, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Chu Diệc Triết, đôi môi không có huyết sắc hơi hơi mím lại.

Chu Diệc Triết nhìn cậu, rõ ràng là cảnh tượng mê người như thế, nhưng giờ phút này y lại không hề có xúc động muốn chiếm lấy, chỉ thầm thương tiếc người ở trong lòng ngực mình, phần tình cảm này, đã không còn ở giới hạn của du͙ƈ vọиɠ nữa, mà nhiều hơn là yêu.

"Ngoan, ngồi xuống, đợi chút nữa là có điểm tâm sáng." Chu Diệc Triết ôn nhu nhìn cậu, khẽ nói.

Tạ Hà gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Chu Diệc Triết làm một bữa sáng đơn giản, nhưng hương vị cũng không tồi, Tạ Hà cúi đầu ăn, từ đầu đến cuối cũng không phát ra âm thanh nào.

Chu Diệc Triết chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt, tâm tình chua xót dần dần chiếm lấy y, từ ngày hôm qua đến giờ, cậu ấy vẫn chưa từng mở miệng ra nói một câu, khép kín chính bản thân mình ở một thế giới khác.

Mà ở thế giới này, chỉ có một mình cậu ấy, nhưng gay go nhất là, Chu Diệc Triết lại cảm thấy thoả mãn với loại bệnh trạng này, bởi vì từ giờ trở đi, cậu ấy chỉ thuộc về một mình y.

Cậu ấy sẽ không bao giờ... Rời khỏi y lần nào nữa, lại càng không nghĩ tới một người nào đó khác.

Cậu ấy là của một mình y.

Ăn cơm xong Tạ Hà chủ động đứng lên dọn dẹp chén bát, Chu Diệc Triết cười ôm lấy cậu, hôn một cái bên môi cậu, nói: "Đi nghỉ ngơi đi, để tự tôi làm là được." Đây là người mà y vô cùng quý trọng, là người y muốn bảo hộ tốt nhất.

Tạ Hà ngây người nhìn y, một lát sau mới ngoan ngoãn ngồi lại trên sô pha.

Chu Diệc Triết dọn dẹp xong liền trở về phòng khách, nhìn thấy Tạ Hà đang nhu thuận ngồi trên ghế, y yêu thương đi qua hôn môi cậu, "Hôm nay có muốn ra ngoài dạo không?"

Ba từ 'đi ra ngoài' tựa như ma chú nào đó, một giây trước thanh niên vẫn còn im lặng một giây sau liền lộ ra thần sắc hoảng sợ, cậu mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Chu Diệc Triết, mười phần dùng sức, liều mạng lắc đầu!

Tay Chu Diệc Triết bị nắm có chút đau, có thể thấy được thanh niên đã dùng bao nhiêu sức lực, nhưng nỗi đau này còn kém xa nỗi đau ở trong lòng của y.

Y nhớ lại bộ dáng trước đây của thanh niên, tràn ngập sức sống tựa như ánh mặt trời, khi cười rộ lên trên hai má sẽ xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu, cặp mắt kia trong suốt tựa như mặt nước, sâu sắc mà hấp dẫn tầm mắt của y, thật khiến kẻ khác phải ngóng trông vẻ đẹp vô tận ấy... Nhưng những phần tốt đẹp cuối cùng này đều bị chính tay y huỷ diệt hết, bởi vì y ích kỷ, tham lam muốn chiếm giữ lấy chúng.

"Nếu em không muốn ra ngoài, chúng ta sẽ không đi nữa." Chu Diệc Triết ôm lấy bả vai của thanh niên, giấu đi vẻ chua xót trong ánh mắt, dùng ngữ khí chiều chuộng nói, "Chúng ta sẽ ở nhà."

【444: kí chủ đại đại, mấy ngày nay tâm tình của ngài hình như không được tốt lắm nhỉ? 】

【 Tạ Hà : tôi hình như đã tính sai rồi. 】

【444: Σ( °△°|||)︴】

【Tạ Hà : đã hơn một tuần, độ hảo cảm của Chu Diệc Triết vẫn chỉ dừng chân ở 98, không hề tăng lên, chứng tỏ kế hoạch trước đó của tôi có sai số. 】

【444: xin rửa tai lắng nghe ~】

【Tạ Hà : kế hoạch ban đầu của tôi là thế này, thừa thế xông lên[1] đem độ hảo cảm xoát tới 100 sau đó bỏ chạy lấy người, nhưng hiện tại có vẻ không được rồi, có thể thấy tên Chu Diệc Triết này là một người cực kì có lý trí, nếu muốn độ hảo cảm của y đạt tới 100, chỉ dựa vào thủ đoạn thôi còn chưa đủ, còn cần phải làm cho phần tình cảm này thăng hoa lên một cấp bậc mới... Dù sao cũng không liên quan, chỉ là một chút sai lầm, hiện tại sửa lại vẫn còn kịp, chẳng qua phải phí thêm một chút thời gian nữa. 】

[1] nguyên văn [一鼓作气] ( dịch là : nhất cổ tác khí ) trong "Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. Có thể hiểu là na ná như từ 'thừa thế xông lên' bên mình.

【444: (⊙o⊙) hửm, làm thế nào để sửa lại ạ? 】

【 Tạ Hà : bọn tôi cần phải tách nhau ra một thời gian, mỉm cười ~ ing 】

Hôm nay Chu Diệc Triết tan tầm trở về nhà, nhìn thấy thanh niên ở trong nhà chờ y về, mấy ngày nay thanh niên đã có vẻ bình thường hơn rất nhiền, đôi khi còn có thể mở miệng ra nói một hai câu.

Hai người ăn xong cơm tối, theo thường lệ triền miên một thời gian, sau đó mới trở về phòng ngủ.

Chu Diệc Triết sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Tạ Hà, mấy hôm nay cũng không dám làm tới bước cuối cùng, nhưng hôm nay nhìn thanh niên có chút gì đó khác hẳn với ngày thường, cậu dùng ánh mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm Chu Diệc Triết, cúi đầu ngập ngừng nói, "Em, em hiện tại chỉ có mình anh..."

Trái tim Chu Diệc Triết nháy mắt liền mềm xuống, y ôm trọn thanh niên: "Ừm, tôi luôn ở đây."

Tạ Hà mở to đôi mắt quật cường, cắn nhẹ môi, "Em chỉ có mình anh..." Cậu từng chút từng chút lặp lại, giống như chỉ biết nói những lời này, chủ động ngẩng cổ lên, nhẹ nhàng hôn lấy môi của Chu Diệc Triết.

Em cái gì cũng không có, chỉ có anh...

Anh đừng bỏ rơi em...

Chu Diệc Triết hiểu được những hàm ý sâu xa ở bên trong câu nói, đáy mắt y trở nên sâu thẳm, dừng lại một chút, "Em xác định chưa?"

Thanh niên không chút do dự mà gật đầu.

Chu Diệc Triết bình tĩnh nhìn cậu, nói: "Được."

Y ôm thanh niên lên giường, ôn nhu cởϊ qυầи áo của cậu ra, cảm thụ được người dưới thân truyền đến từng đợt nhẹ nhẹ run rẩy, trong thời khắc này du͙ƈ vọиɠ bị áp chế tựa như con sông lao nhanh ra, nổ tung ào ạt như đê vỡ.

Chỉ còn sót lại duy nhất một tia lý trí khiến y không bởi vì khát vọng mà đối đãi thô bạo với người dưới thân, đối phương cũng vậy, cũng thả lỏng bản thân đón ý hùa theo y.

..................................

Chu Diệc Triết thoả mãn ôm lấy thanh niên, thể xác và tinh thần được kết hợp mang đến cho y một loại suиɠ sướиɠ mà từ trước đến nay chưa bao giờ được cảm thụ, hai tay y chống bên người của thanh niên, ôn nhu cúi đầu hôn cậu, nụ hôn này mang theo nồng đậm tình yêu, nóng rực đến mức có thể hoà tan hết tất thảy.

Y nhẹ nhàng liếm nước mắt ở khoé mắt thanh niên, thanh âm trầm thấp lại khàn khàn. "Tôi yêu em."

Lông mi thanh niên hơi rung động một chút, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt này, có thể xuyên thấu hết tất cả tựa như bảo thạch tinh khiết nhất, nhưng cũng chính vì nó tinh khiết như thế, không chứa một chút tạp chất nào, cho nên một tia cảm xúc biến hoá ở trong nó, đều có thể hiện ra trước mắt y.

Đúng là Chu Diệc Triết rất yêu thích đôi mắt này, cực kì trông ngóng đôi mắt này, khiến y hãm sâu vào nó không có lối về... Nhưng giờ khắc này, y bỗng nhiên hi vọng chính mình nhìn không hiểu.

Bởi vì trong đôi mắt ấy không có một chút tình yêu nào, chỉ có lạnh lẽo như băng lạnh.

Nước mắt không một tiếng động mà chảy xuống, thanh niên nhìn y, hơi hơi hé miệng, "Tôi làm không được..."

"Tôi đã nghĩ sẽ thử tiếp nhận anh, thử yêu anh, nhưng mà tôi, thật sự làm không được... Rất khó chịu, rất khổ sở..." Khuôn mặt thanh niên dần dần bị thống khổ bao trùm, một câu ngâm nga ấy tựa như nghiền nát trái tim Chu Diệc Triết, phanh thây trái tim của y thành từng một mảnh nhỏ, "Thật xin lỗi, tôi làm không được... Tôi hận anh..."

Anh khiến tôi trở thành bộ dáng như hiện tại, bộ dáng mà ngay cả bản thân tôi cũng chán ghét...

Tôi tình nguyện không có gì cả, cũng không có cách nào yêu anh.

Khổ sở như thế, thật sự muốn bức điên một người còn đang sống sờ sờ như tôi đây.

Chu Diệc Triết đột nhiên nhắm hai mắt lại, y thật không ngờ, chính mình cũng có một ngày lừa mình dối người như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể không cần nhìn rõ sự thật này.

Nhưng mà... Lúc này đây, y đã lừa gạt chính mình quá lâu rồi, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục lừa gạt bản thân mình được nữa.

Y chậm rãi lui ra khỏi cơ thể của đối phương, không nói một lời đi ra ngoài.

【444: tâm tình của em lúc này thật giống như đang ngồi xe qua núi Σ( °△°|||)︴ kí chủ đại đại, ngài làm như vậy là có ý gì a! Đừng nói chơi vui quá nên quên luôn cả đường về luôn nha. 】

【Tạ Hà : độ hảo cảm rớt xuống sao?】

【444: không có. . . . . . 】

【 Tạ Hà : không có thì sợ cái gì. Yên tâm, tôi có chừng mực. 】

【 Tạ Hà : hơn nữa tách ra một thời gian ngắn, cũng là vì tốt cho tình yêu của cả hai mà thôi : )】

444 : xin đem chữ 'cả hai' xoá đi, cảm ơn.

Ngày hôm sau Chu Diệc Triết không xuất hiện nữa, cũng không trở về nhà. Tạ Hà ở trong nhà Chu Diệc Triết ba ngày, sau đó không do dự chút nào mà rời đi.

Cậu trở về cái ổ nho nhỏ mà trước kia cậu ở chung với Chu Diệc An, bởi vì nơi đó đã có một thời gian dài không có người ở, nên đã tích luỹ một tầng bụi thật dày. Tạ Hà tự dọn dẹp một phen, sau đó thảnh thơi ở lại.

【 Tạ Hà : ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chó nhà mình. 】

【444: ổ chó xa xỉ \\(≧▽≦)/, chỉ cần 500 kinh nghiệm là ngài có thể sở hữu được món sản phẩm mới nhất của Tinh Vân đế quốc với dãy trí năng cấp S kết hợp với giường mát xa, cỗ máy tiến nhập toàn bộ tin tức[2] mô phỏng võng du giá 100 kinh nghiệm, mỹ thực thiên đình giá 200 kinh nghiệm, ngoài ra...】

[2] toàn bộ tin tức : phản chiếu tình hình vật thể tồn tại trong không gian.

【 Tạ Hà : bảo bối, có phải em thấy tôi không tiêu tiền cho em nên mất hứng không? 】

【444: em tuyệt đối không có ý này. . . . . . 】

【 Tạ Hà : thật ra tôi cũng muốn mua cho em một món đồ. 】

【444: món gì ạ? Sáng mắt ~ ing】

【 Tạ Hà : trí năng nhân tạo hệ thống thăng cấp số liệu giá năm vạn, nghe nói có thể tăng IQ lên rất nhiều, bất quá có hơi mắc, chờ tôi góp đủ sẽ mua cho em. Mỉm cười ~ ing】

【444: . . . . . . 】nội tâm của nó đã khóc thành một dòng sông rồi. . . . . .

Những vật phẩm mà hệ thống bán toàn là những vật phẩm rất thần kì, Tạ Hà nằm ở trên giường chơi game, quả thật sảng khoái không gì bằng.

Nhưng cậu còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình vẫn chưa xong, cho nên một tuần sau, cậu tìm đại một bộ quần áo cũ mặc vào, ra ngoài kiếm việc làm.

Lấy trình độ của Tạ Hà, làm việc tại công ty của Chu Diệc Triết cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu hiện tại là Triệu Thanh, cho nên phải tự biết lượng sức mình mà đi.

Bởi vì yêu cầu không cao, Tạ Hà đã tìm được một phần công việc rất đơn giản, cũng không khác trước kia là mấy, công tác bề bộn, việc vặt không thể không làm, nhưng tiền lương lại không hề cao một xíu nào.

Ngày hôm sau Tạ Hà đi làm, nghe thấy 444 nhắc nhở ở trong đầu của mình.

【444: ngài liệu như thần ấy! Quả nhiên có người đang theo dõi ngài! 】

【Tạ Hà : ở đâu? 】

【444: phía trước về bên phải mười mét, chính là người trẻ tuổi mặc đồ trắng mang mũ lưỡi chai đang cầm điện thoại chơi game kia!】

Tạ Hà đảo mắt qua một cái, rất nhanh liền phát hiện được mục tiêu, cậu thu lại tầm mắt, tiếp tục làm việc, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn hướng tới hướng đó lộ ra nửa sườn mặt. Sườn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, ánh mắt u buồn...

Thanh niên áo trắng chụp mấy tấm ảnh, phát hiện mỗi bức ảnh tựa như ảnh chụp quảng cáo vậy, cho dù là chụp ở góc độ nào cũng rất là đẹp mắt, đây là lần đầu tiên hắn chụp trộm người khác mà còn có thể chụp ra nghệ thuật mỹ cảnh như vậy đấy! Qủa thật là đỡ không nổi!

【444: kí chủ đại đại, hắn đang chụp ảnh ngài đó! Không có chuyện gì chứ ạ? 】

【 Tạ Hà : đừng lo, nhất định là chụp đẹp lắm, huyết thống vạn nhân mê ba trăm sáu mươi không góc chết, quả thật là hữu dụng. 】

444: nó cảm thấy bọn họ hình như không phải đang nói chung một vấn đề _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà : bảo bối, em. . . . . . Không phải sẽ cho rằng tôi muốn phân rõ giới hạn với Chu Diệc Triết thật đấy chứ? 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : thật sự là vừa khờ dại vừa đáng yêu: )】

【 Tạ Hà : đàn ông ấy mà, tách ra một khoảng cách thích hợp sẽ sinh ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tách ra hoàn toàn đó chính là tuyệt đối cự tuyệt, loại tình huống này bình thường đàn ông sẽ lùi bước. Tuy rằng tôi không ở bên cạnh y, nhưng hình tượng tốt đẹp nhất lại luôn một mực ở trong lòng y, y sẽ mướn thám tử tới theo dõi tôi, đương nhiên tôi phải phối hợp rồi, thi thoảng cho y chút ngon ngọt để y không thể quên tôi. Tôi đoán đến tối nay, y sẽ dùng ảnh tôi để làm một pháo ( quay tay đó mấy thím =))).】

444 tỏ vẻ không còn gì để nói.

Tạ Hà lại tiếp tục bình chân như vại, mặc kệ có người theo dõi mình, nếu tâm tình hôm đó tốt, sẽ cho bọn họ chụp chính diện.

Thời gian nháy mắt liền trôi qua, mà cái nháy mắt này chính là nửa năm.

Hôm nay Tạ Hà đột nhiên nghe được thông báo từ hệ thống.

【 đinh, độ hảo cảm của Chu Diệc An +5, trước mắt độ hảo cảm là 100 】

【 Tạ Hà : không phải gặp mặt mới có thể phát hiện được độ hảo cảm sao? Tại sao mặt của Chu Diệc An còn chưa thấy, đã nghe được thông báo rồi.】

【444: là như vậy! Trước đó độ hảo cảm còn chưa full chỉ có thể dò xét trong một phạm vi nhất định mới có thể biết được độ hảo cảm, mà ở trong thế giới nhiệm vụ, bất luận người nào là nhân vật công lược đã hoàn thành ( tức là độ hảo cảm đạt 100 ), bất cứ lúc nào, chỗ nào, gặp hay không gặp đi chăng nữa, đều sẽ nhận được hệ thống thông báo╰(*°▽°*)╯】

【444: nhưng mà kí chủ đại đại à, ngài cái gì cũng chưa làm, tại sao độ hảo cảm của Chu Diệc An lại bỗng nhiên full a?】

【 Tạ Hà : em rất nhanh sẽ biết nguyên nhân thôi.】

Hôm nay Tạ Hà theo thường lệ đi làm, vừa mới về nhà, đã nhìn thấy trước cửa nhà xuất hiện một người đàn ông, đối phương dùng một loại ánh mắt phức tạp, nhìn chăm chú cậu.