Công Lược Tính Phúc

Chương 99: TG6 công lược hầu gia tàn nhẫn 11




Buổi tối, Hàn Viêm quả nhiên quay lại.

Tống Y Nhân nhìn hắn trầm mặc không nói, nội tâm rối rắm cùng giãy giụa.

"Nàng đã nghĩ thông suốt chưa?" Nhìn nàng, Hàn Viêm lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương, có lẽ là do sợ nàng sẽ cự tuyệt hắn.

Không thể tin được, hắn cũng sẽ có một ngày sẽ sợ hãi............Hàn Viêm cười khổ trong lòng.

Tống Y Nhân trầm mặc thật lâu mới chần chờ mở miệng: "Ngươi sẽ đối xử tốt với hài tử sao?".

"Sẽ" Hàn Viêm không do dự trả lời: "Vô luận là nam hay nữ, đều là hài tử của ta, ta không có lý do gì để mặc kệ bọn nó".

Nghe thấy lời này của hắn, Tống Y Nhân hít sâu một hơi, chậm rãi đưa ra sự lựa chọn của mình: "Ta..... Ta đáp ứng ngươi".

Thời điểm nghe thấy đáp án của nàng, Hàn Viêm nội tâm vô cùng kích động, hắn vội vàng tiến lên, muốn ôm lấy Tống Y Nhân nhưng lại bị nàng né tránh.

Hàn Viêm động tác dừng lại, sững sờ tại chỗ.

Tống Y Nhân hai tay che chở bụng nhỏ hơi phồng, vội vàng la lên: "Ngươi không được làm hài tử bị thương".

Hàn Viêm gật gật đầu, động tác nhẹ nhàng thong thả ôm chặt lấy Tống Y Nhân, hắn nói: "Có lẽ nàng không biết, ta thực vui sướng khi nàng chấp nhận gả cho ta".

Tống Y Nhân trầm mặc, nàng không biết nên nói cái gì, cũng không phải bởi vì hài tử mà nàng mới đồng ý với hắn sao, có lẽ do Hàn Viêm đã quá mức kỳ vọng cho nên mới lộ ra vẻ mặt này.

Nếu đoán không sai, sau khi nàng cùng hắn thành thân, nhiệm vụ của nàng liền hoàn thành.

Ở trang viên này, Tống Y Nhân sinh hoạt quả thực thư thái.

Hàn Viêm không hề để cho nàng cảm thấy nhàm chán cùng áp lực, mỗi ngày đều mang nhiều đồ vật mới lại đến, trong khi Tống Y Nhân nhàn nhã hưởng thụ thì thế giới bên ngoài đang trời long đất lở.

Đầu tiên là hoàng đế hạ thánh chỉ yêu cầu Lăng An Hầu hồi kinh, Lăng An Hầu lại cáo bệnh không hồi kinh, tiếp theo cùng kế mẫu lên chùa cầu phúc, không may gặp phải sơn tặc, kế mẫu bị sơn tặc giết hại, Lăng An Hầu lại một lần nữa chịu tang, sau khi hết tang, toàn bộ hầu phủ tựa như thay máu, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều bị Lăng An Hầu đuổi đi hoặc bán đi.

Một ngày nọ, Tống Y Nhân ngủ từ trưa tới chạng vạng mới dậy, nàng vừa mở mắt ra liền thấy Hàn Viêm ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm nàng.

Nàng có một chút không tự nhiên quay đầu đi, khó có thể mở miệng: "Hiện tại là giờ gì?"

Từ ngày đáp ứng Hàn Viêm, nàng hoàn toàn không biết nên xưng hô như thế nào với hắn.

"Hiện tại đã là giờ Dậu" Hàn Viêm một bên không để ý trả lời nàng, một bên đem nàng nâng lên.

"Ta đã cho hạ nhân chuẩn bị, nàng dậy ăn một chút".

Tống Y Nhân gật gật đầu, có chút gian nan bước xuống giường, bụng nàng càng ngày càng lớn, làm cho nàng không tiện đi lại.

Hàn Viêm nhíu mày nhìn bụng nàng: "Đại phu nói mấy ngày nữa là nàng sẽ lâm bồn, nếu trong người có chút không thoải mái, nàng phải nói cho ta biết, biết chưa?"

Tống Y Nhân gật gật đầu, nàng cảm giác ngày nàng lâm bồn không còn xa, không phải buổi tối ngày hôm nay thì cũng sẽ là buổi sáng ngày mai.

Nàng sở liệu quả nhiên không sai, buổi chiều sau khi ăn cơm xong, Tống Y Nhân liền cảm giác đau đớn từ bụng truyền tới, đau đớn làm cho sắc mặt của nàng trắng bệch, kêu lên một tiếng thất thanh.

Hàn Viêm lập tức cho người đi mời đại phu cùng bà đỡ.

Hắn vẻ mặt nôn nóng ôm Tống Y Nhân lên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, nội tâm không ngừng bị dày vò.

"Đừng sợ, thực mau liền không có việc gì" Hàn Viêm gắt gao cầm lấy tay của Tống Y Nhân, không ngừng an ủi nàng.

Thẳng đến khi bà đỡ cùng nữ đại phu đến, vì e ngại các nàng, Hàn Viêm bị bọn nha hoàn thỉnh ra ngoài cửa phòng chờ.

Suốt một đêm, hắn đều nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tống Y Nhân, Hàn Viêm hận không thể thay thế nàng, lại nhìn thấy bọn nha hoàn bưng ra từng chậu từng chậu máu loãng, trong lòng lo lắng đến mức ngưng trọng, hận không thể vọt thẳng vào phòng.

Cuối cùng lý trí đã chiến thắng cảm xúc, Hàn Viêm cũng rõ ràng, chính mình đi vào mà nói, chỉ sợ cũng không giúp được gì, thậm trí còn gây trở ngại cho nàng sinh nở.

Tưởng tượng đến tình huống này, hắn liền cố gắng khắc chế cảm xúc xúc động.

Không phải bởi vì không yêu, mà là bởi vì quá yêu, cho nên mới sợ hãi.

Hàn Viêm rất rõ ràng, nữ nhân khi sinh rất khó khăn, nếu không may có chuyện gì xảy ra, một xác liền hai mệnh.

Hắn không cho phép bất luận chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, hắn cần phải bình tĩnh.

Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua.

Gần rạng sáng, trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng oe oe khóc của hài tử.

Hàn Viêm hai mắt đỏ ngầu, một đêm không ngủ, trên cằm đã lún phún râu.

Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, bà đỡ ôm theo hài tử được quấn trong tã lót bế ra.

Hàn Viêm lập tức vọt tới, thanh âm nghẹn ngào hỏi: "Nương của hài tử như thế nào?"

"Chúc mừng hầu gia, mẫu tử bình an." Ánh mắt lộ ra tia mệt mỏi nhưng bà đỡ vẫn vui mừng đem hài tử trong ngực đưa cho Hàn Viêm.

Hàn Viêm cẩn thận tiếp nhận hài tử không ngừng nỉ non khóc lóc, nhìn khuôn mặt nhăn nhăn dúm dó đo đỏ, lo lắng rốt cuộc cũng đã thay bằng tươi cười.

Hắn ôm hài tử không màng khuyên ngăn của bà đỡ bước vào trong phòng, nhìn sắc mặt tái nhợt, khí sắc suy yếu đang nằm trên giường của nàng, trong lòng không ngừng đau sót, chờ nàng tỉnh lại, liền để cho nàng đặt nhũ danh cho hài tử.