Tô Lạc Y thở dài, “Nhưng ta không theo kịp bước chân Càng Chinh!”
Phù Lẫm: “……”
Tô Lạc Y nhìn chung quanh, “Chúng ta cứ dẫn bọn họ tới đầm lầy phía trước, sau đó lại nghĩ cách.”
Phù Lẫm cùng Thần Kim nghi hoặc: “Đầm lầy?”
Tô Lạc Y nói: “Chính là vũng bùn ăn thịt người.”
Hai thú nhân trầm mặc chớp mắt một cái, nhìn đám thú nhân phía sau đuổi theo càng ngày càng gần, dứt khoát: “Được!”
Ba người đổi phương hướng, hướng con đường tới đầm lầy chạy qua.
Thời điểm sắp tới đầm lầy, Tô Lạc Y dừng bước chân: “Chút nữa ta đi ở phía trước, các ngươi đi theo bước chân của ta, ngàn vạn không thể đi nhầm!”
Thần Kim hỏi: “Chúng ta sẽ không rơi vào đó chứ?”
Hắn còn tưởng rằng đây là cùng nhau đồng quy vu tận.
Phù lẫm ban đầu cũng cho rằng như vậy, nhưng lúc này hổ đồng lại sáng ngời: “Ý ngươi là chúng ta có thể đi qua?”
Ngày đó Tô Lạc Y xem xét địa hình liền phát hiện ra, nếu đi dọc theo bên rìa đầm lầy, bọn họ đại khái có thể vượt qua nhanh chóng.
Nàng nói: “Nếu không may rơi vào, cũng đừng nên giãy giụa.”
Định nói thêm điều gì, lại nhìn đến đám thú nhân sắp đuổi kịp tới, Tô Lạc Y cắn răng, dựa theo con đường trong trí nhớ dẫn bọn họ đi qua.
Phù Lẫm theo sát nàng, Thần Kim đi phía sau.
Trên chân ba người dính rất nhiều nước bùn, nhưng vẫn nhanh chóng đi qua vũng lầy.
Vượt qua đầm lầy, Tô Lạc Y đứng ở đầm lầy đối diện, nhìn đám thú nhân sôi nổi, từng tên một bước vào đầm lầy.
Không đợi nàng cao hứng, dư quang liền ngắm đến một con đỉa đang bò vào vết thương trên chân Thần Kim.
Thần Kim cũng nhận ra, nhưng đã quá muộn, thời điểm hắn cúi đầu cũng chỉ có thể thấy được cái đuôi con đỉa còn lộ ra.
Kiến thức rộng rãi, Thần Kim biết loại này là sâu hút máu, hắn quyết tâm, cắn rớt con đỉa đang ẩn mình trong lớp thịt.
Cơ hồ trong nháy mắt, Tô Lạc Y còn không kịp lo lắng, liền thấy được một màn máu chảy đầm đìa.
Thấy được vết thương của Thần Kim lộ cả xương trắng, Tô Lạc Y cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại.
Phù Lẫm nhìn một màn này, cảm xúc cũng không dao động lớn lắm, chỉ nhìn đám thú nhân từng tên, từng trên một sa vào đầm lầy: “Mất một chút thịt, phỏng chừng sẽ có một chút choáng váng.”
Nhìn đám thú nhân đối diện sôi nổi khóc lóc lôi kéo, nhưng càng giãy giụa lại sa vào càng ngày càng sâu.
Còn những thú nhân không sao lầy, ánh mắt nhìn về phía ba người bọn họ càng trở nên hận thấu xương.
Tô Lạc Y nhìn về phía Thần Kim: “Còn có thể chạy không?”
Thần Kim liếm liếm miệng vết thương, xác định con đỉa đã không còn nữa: “Đi thôi.”
Phù Lẫm cọ cọ cổ Tô Lạc Y, muốn nói cái gì, nhưng sau đó chỉ dùng môi chạm chạm đôi mắt nàng.
“Đi thôi.”
Ba người lại bắt đầu chạy trốn, dựa theo kí ức của Thần Kim, ở phía sau rừng rậm có một bộ lạc cùng một ngọn núi, dù thế nào thì vẫn nên đi tìm trợ giúp, so với tình huống hiện tại tốt hơn nhiều.
Chạy vội đến một ngã ba, Thần Kim rốt cục kiên trì không được nữa, té xỉu.
Hắn cùng Phù Lẫm đầu tiên là chiến đấu, miệng vết thương trên đùi lại lớn như vậy, có thể kiên trì đến bây giờ, đã là cực hạn.
Phù Lẫm cùng Tô Lạc Y cũng dừng lại, ở ven đường hái một ít thảo dược cầm máu chút cầm máu, cắn nát, đắp vào vết thương của Thần Kim.
Đem Thần Kim giấu ở bụi cỏ bên cạnh, Phù Lẫm nói: “Ta dụ đám thú nhân kia rời đi, ngươi cùng Thần Kim ở chỗ này, chờ sau khi an toàn, ngươi mang theo hắn chạy theo con đường khác đi.”
Một con đường thông ra ngoài rừng rậm, là địa phương những bộ lạc lớn nhỏ tập kết.
Một con đường khác hướng huyền nhai*, đi, liền không có tỷ lệ trở về.
*Huyền nhai: vách đá, vực đá
Tô Lạc Y cười, “Ta và ngươi cùng đi.”
Hệ thống bóng đèn phản đối, “Lúc này không phải thời điểm trọng tình nghĩa! Nếu Phù lẫm chết sẽ không có việc gì! Tình địch còn sống mới là quan trọng!”