Tô Lạc Y thầm nghĩ hoá ra ngươi kêu ta tới để nghe quyết định của cha ta?
Hiên Viên Diệp cũng thấy được Tô Lạc Y, ôn hòa cười, đối Thẩm tướng quân nói: “Thẩm tướng quân muốn đem Y Y đính hôn với người nào vậy?”
Thẩm tướng quân bắt gặp ánh mắt liền rùng mình.
Hiên Viên Diệp nói: “Thẩm đại tiểu thư hiện giờ đã là Hoàng Hậu, Y Y là muội muội của Hoàng Hậu, Thẩm tướng quân nghĩ tìm cho Y Y một nơi an bài tốt đẹp, điều này bổn vương có thể lý giải. Nhưng mà, người phía trên cũng sẽ không muốn nhìn gia tộc nào quá lớn mạnh!”
Người phía trên chính là chỉ hoàng đế.
Thẩm tướng quân nắm chặt tay.
Vừa rồi thời điểm Hiên Viên Diệp tự xưng “Bổn vương” , tâm Thẩm tướng quân liền trầm xuống.
Hoàng đế sẽ không ngồi xem một cái gia tộc lớn mạnh, đặc biệt là hoàng thân quốc thích. Mà hắn hiện giờ là phụ thân của Hoàng Hậu, mỗi tiếng nói cử động càng phải chú ý.
Hắn cũng biết, hoàng đế cưới Thẩm Sơ Tĩnh, có một phần nguyên nhân là binh quyền trên tay hắn .
Nếu là đem Tô Lạc Y gả cho một nhà hào môn khác , nhất định sẽ khiến cho hoàng đế nghi kỵ.
Thẩm tướng quân cười khẽ, “Nếu là đem tiểu nữ đính hôn với Sở Vương điện hạ, liền sẽ không khiến cho hoàng đế nghi kỵ sao?”
Hiên Viên Diệp mày giãn ra , ý vị thâm trường nói: “Y Y năm nay mới chín tuổi.”
Thẩm tướng quân ngẩn ra.
Tô Lạc Y năm nay chín tuổi, đợi cho cập kê mười ba tuổi, còn bốn năm nữa. Bốn năm này, cũng đủ khiến Thẩm Sơ Tĩnh sinh hạ hoàng tử và đủ để hoàng đế từ trên tay hắn thu hồi bộ phận binh quyền.
Khi đó,uy hiếp từ Thẩm gia đối với hoàng đế giảm đi rất nhiều.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm tướng quân phản bác nói:“ thần cũng có thể bốn năm sau đem tiểu nữ đính hôn cùng người khác.”
Hiên Viên Diệp cười, “ Tâm tư của Đế vương , không thể suy đoán.”
Tâm tư ngờ vực của Đế vương sẽ không ngồi xem Thẩm gia có uy hiếp lớn như vậy.
Thẩm tướng quân đồng tử hơi co lại, chẳng lẽ chỉ có một lựa chọn?
“Sở Vương điện hạ,” Thẩm tướng quân trầm giọng nói: “Thần không hiểu tâm tư đế vương, cũng không dám tự suy đoán tâm tư đế vương , thần chỉ cầu người nhà bình an , việc tiểu nữ kết hôn thần không đồng ý!”
Ở ngoài cửa Tô Lạc Y thật sâu thở ra một hơi.
Rốt cuộc cũng không cần gả cho biến thái.
Hiên Viên Diệp dùng ngón trỏ gõ gõ cái bàn, con ngươi buông xuống làm người nhìn không ra hỉ nộ.
Hắn chấm nước trà, ở trên bàn viết xuống mấy chữ.
Thẩm tướng quân mở to hai mắt nhìn, “Sở Vương điện hạ……”
Hiên Viên Diệp cười khẽ, “Chuyện này chỉ có bổn vương biết. Thẩm tướng quân muốn hay không suy xét thêm?”
Thẩm tướng quân phun ra một hơi, “Mặc cho Sở Vương điện hạ phân phó.”
Hiên Viên Diệp đứng lên, cười nói:"Về sau chính là người một nhà, nhạc phụ đại nhân. Bất quá, về sau quan trọng chữ tín, vẫn là làm cho thỏa đáng.”
Tô Lạc Y: Vừa rồi đã xảy ra cái gì?
Nàng định đi vào hỏi cho ra lẽ, nhưng mà Tú nhi sức lực cực đại, nghe được tin tức liền đem Tô Lạc Y gắt gao chế trụ, kéo về tới sân viện Tô Lạc Y
Tô Lạc Y phát điên hỏi hệ thống: “Cha ta nghĩ như thế nào? Sao lại đồng ý đem ta gả cho tên biến thái kia?! Ta mới chín tuổi!”
Hệ thống nói: “Hiên Viên Diệp ở trên bàn viết hai chữ.”
Tô Lạc Y hỏi: “Chữ gì?”
Hệ thống nói: “Thông quốc.”
Tô Lạc Y kinh ngạc, “Thông quốc? Sao có thể?Thế gới này không có tình tiết này đi?!”
Hệ thống bất đắc dĩ, “Thẩm tướng quân tham gia một chiến dịch phong tỏa đường thủy của Đông Di, Đông Di đầu hàng. Tiên đế yêu cầu là đuổi tận giết tuyệt, Thẩm tướng quân tự chủ trương, dù chưa bại, nhưng Đông Di lãnh ân tình của hắn, nhiều lần đối Thẩm tướng quân tỏ vẻ cảm tạ, vật chất hay tinh thần đều có.”
Nói xong, hệ thống lại bổ sung nói: “Thư phòng Thẩm tướng quân còn có thư tín liên hệ với người Đông Di .