Hiên Viên Diệp bước vào, thấy Tô Lạc Y đã tỉnh, hắn hơi mỉm cười, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Tô Lạc Y không trả lời, ngược lại nghi hoặc hỏi: “Ngươi chỉ có một bộ y phục này thôi sao?”
Vì sao mỗi lần nhìn thấy, hắn đều mặc bộ y phục trắng như đưa đám thế này?
Nụ cười trên mặt Hiên Viên Diệp có hơi cứng đờ, “Y Y không thích ca ca mặc y phục trắng sao?”
Tô Lạc Y thầm nghĩ: Ha, ta không thích ngươi nên việc ngươi mặc cái gì cũng không liên quan tới ta!
Biến thái lớn lên nhìn đẹp trai thì không phải biến thái chắc?
Nhưng Tô Lạc Y đâu dám nói như vậy, nàng chớp chớp mắt to: “Không có nha, ca ca mặc gì cũng đẹp.”
Hiên Viên Diệp sờ sờ đầu nàng, “Ngoan.”
Tô Lạc Y mặc kệ động tác của hắn, hỏi: “Vậy khi nào ta mới có thể về nhà?”
Hiên Viên Diệp cười ôn hòa, ngữ khí lại không cho phép người khác cự tuyệt, “Đợi chút nữa ca ca sẽ đưa ngươi về nhà.”
Nói rồi, hắn bế Tô Lạc Y lên, “Bây giờ ca ca mang ngươi đi xem ảo thuật được không?”
Ánh mắt Tô Lạc Y sáng lên.
Bởi vì không có giày, Tô Lạc Y cũng không nháo, an tĩnh ngoan ngoãn nằm trong ngực Hiên Viên Diệp, đi xem một loạt xiếc ảo thuật.
Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu nữ hài chín tuổi.
Chờ khi xem xong, Hiên Viên Diệp liền đưa Tô Lạc Y trở về.
Ngồi trong phòng của mình, hồi tưởng lại một loạt chuyện vừa rồi, tâm tình Tô Lạc Y có chút sợ hãi: “Hệ thống, đừng nói cái tên biến thái kia thật sự thích ta đấy nhé?”
Hệ thống mặc kệ nàng ảo tưởng: “Kí chủ mới chín tuổi.”
Bỏ viên kẹo đường vào miệng, Tô Lạc Y cảm khái, “Nhưng ta cảm giác hắn thật sự muốn theo đuổi ta nha!”
Hệ thống: “Kí chủ cứ ảo tưởng đi.”
Lời tuy nói như vậy nhưng hệ thống vẫn cẩn thận đi kiểm tra tình huống bên Hiên Viên Diệp.
Hệ thống như thấy được điều gì, nghi hoặc: “Cái gì?”
Tô Lạc Y giật mình: “Làm sao vậy?”
Hệ thống không chắc chắn nói: “Không có gì. Hai ngày sau tình địch phải gả đi, kí chủ có kế hoạch gì chưa?”
Tô Lạc Y nghĩ nghĩ, nói: “Chút nữa cả nhà nguyên chủ sẽ cùng nhau dùng cơm, lúc ấy cảm xúc sẽ dâng trào đi, khẳng định tình địch sẽ buông lỏng phòng bị.”
Hệ thống phũ phàng: “Khẳng định không thể.”
Tô Lạc Y: “……” Hệ thống rác rưởi!
Buổi tối trước một ngày Thẩm Sơ Tĩnh xuất giá, cả nhà bốn người quây quần bên nhau.
Trên bàn cơm, Thẩm tướng quân cùng Thẩm phu nhân mỗi người một cảm xúc.
Thẩm phu nhân một mặt khóc lóc, mặt khác lại cười cười, “Tĩnh Nhi đã trưởng thành rồi, phải gả đi rồi, nương rất vui!”
Thẩm tướng quân thiết huyết quân nhân, nhìn bộ dáng Thẩm phu nhân như vậy tâm cũng mềm đi, thế nhưng ngoài mặt vẫn kiên cường nói: “Tĩnh Nhi xuất giá là chuyện tốt, nàng khóc lóc cái gì?”
Thẩm phu nhân cãi lại, “Thiếp cao hứng! Chàng quản làm gì?”
Thê tử quản nghiêm, Thẩm tướng quân lập tức câm miệng.
Thẩm Sơ Tĩnh xúc động, cắn môi, “Cha, mẹ, nữ nhi cũng không muốn rời xa hai người.”
Thẩm phu nhân hoảng sợ, nước mắt lập tức ngừng chảy, “Tĩnh Nhi, bản thân con phải gả đến hoàng thất, những lời này tuyệt không thể nói!”
Thẩm Sơ Tĩnh rũ mắt.
Tô Lạc Y nhìn một nhà bốn người tốt đẹp, đột nhiên có chút phiền chán.
Ở thế giới thực, cha mẹ của Tô Lạc Y đối với nàng chưa bao giờ có ôn tồn, càng không cần phải nói đến sự quan tâm.
Đến nỗi muốn cả nhà cùng nhau ăn cơm một bữa càng là vọng tưởng.
Hít một hơi thật sâu, Tô Lạc Y đem tạp niệm trong đầu xóa sạch, an tâm ăn cơm.
Ánh mắt Thẩm phu nhân dừng lại trên người Tô Lạc Y: “Về sau Tĩnh Nhi con chính là đương kim Hoàng Hậu, phải giúp đỡ Y Y nhiều hơn một chút, nàng tuổi nhỏ thể nhược, chịu không nổi ủy khuất.”
Khóe miệng Thẩm Sơ Tĩnh gợi lên một mạt châm biếm nhàn nhạt, Tô Lạc Y tuổi nhỏ thể nhược chịu không được ủy khuất? Vậy nàng có thể chịu ủy khuất sao?
Trong lòng Thẩm Sơ Tĩnh tràn đầy khinh bỉ nhưng trên mặt vẫn mang bộ dáng ngoan ngoãn như cũ, “Vâng, mẫu thân.”
Tô Lạc Y e ngại nhìn Thẩm Sơ Tĩnh, muốn nói chuyện gì đó để xoát hảo cảm độ, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm miệng ăn cơm.
Thẩm phu nhân vui mừng nói: “Ta không có nhi tử, vì vậy tỷ muội các con phải nâng đỡ lẫn nhau. Như vậy, về sau nếu chúng ta không còn nữa, tỷ muội các con đoàn kết một lòng, mới không dễ dàng chịu thiệt.”