Edit by Đình Ân
------------
Tô Lạc Y và Lâm Sơ Tuyết cùng xuất hiện trong bữa tiệc của Nam Cung gia. Vừa bước vào đại sảnh, ngay lập tức hai người đã trở thành tâm điểm sự chú ý.
Sau khi trang điểm tỉ mỉ, Tô Lạc Y đã rút đi nét thiếu nữ ngây ngô, biến thành cô gái thành thục, dung nhan tinh xảo làm khuôn mặt thêm phần ma mị, tuy khóe môi chỉ mỉm cười lễ phép nhưng lại không có chút nào tỏ vẻ xa cách cả.
Bên cạnh Tô Lạc Y là Lâm Sơ Tuyết mặc lễ phục trang nhã, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời mang theo chút tò mò cùng khẩn trương, đứng cạnh Tô Lạc Y lại thập phần đơn thuần đáng yêu, giống như một tiểu bạch thỏ. Hai người khí chất bất đồng, nhưng đi bên nhau lại vô cùng hài hoà.
Phương Ngàn Ngàn đứng từ xa nhìn hai người họ, đáy mắt tràn đầy sự ghen ghét, cô ta gắt gao nắm chặt chiếc ly trong tay.
Lâm Sơ Tuyết chú ý tới ánh mắt của Phương Ngàn Ngàn, quay sang nói khẽ với Tô Lạc Y: "Lạc Y, chúng ta có nên chào hỏi Phương Ngàn Ngàn một chút hay không?"
Tô Lạc Y nhìn Lâm Sơ Tuyết một cái, phun ra hai chữ, "Không đi."
Nguyên thế giới Tô Lạc Y sống cuộc sống như một công chúa, chưa từng nói chuyện khiêm tốn cùng người khác, cũng từng hạ thấp mình đi chào hỏi với ai bao giờ.
Cô tính không muốn để ý đến Phương Ngàn Ngàn đấy thì sao nào?
Tô Lạc Y thầm nghĩ: Phương Ngàn Ngàn không phải vai chính, cô ta muốn làm gì, kể cả tìm chết cũng liên quan quái gì tới Tô Lạc Y cô?
Lâm Sơ Tuyết " Ừm " một tiếng cũng không nói gì thêm. Lúc trước Phương Ngàn Ngàn đối xử với cô như vậy, cô cũng không phải thánh mẫu, không thể cứ thế bình tĩnh đi tới chào hỏi Phương Ngàn Ngàn được.
Tiệc sinh nhật 7 giờ rưỡi chính thức bắt đầu, ba của Nam Cung Ngự sẽ là người nói lời mở đầu, tiếp theo là cắt bánh kem, cuối cùng Nam Cung Ngự sẽ mời Tô Lạc Y khiêu vũ mở màn.
Nhảy xong điệu nhảy mở màn, tất cả mọi người có thể tùy ý, có thể khiêu vũ, nói chuyện phiếm hoặc cũng có thể thưởng thức đồ ăn, tự nhiên mà tận hưởng.
Tô Lạc Y đã cùng Nam Cung Ngự thực hiện màn cắt bánh kem xong, mọi người xung quanh đang nhìn hai người chăm chú, Nam Cung Ngự mỉm cười, thân sĩ vươn tay mời cô nhảy điệu nhảy mở màn.
Lâm Sơ Tuyết đứng ở bên cạnh Tô Lạc Y, đột nhiên nhìn thấy Phương Ngàn Ngàn lộ ra nụ cười âm hiểm.
Trong lòng Tô Lạc Y than vãn cùng hệ thống: "Hệ thống, ta sắp không xong rồi."
Hệ thống ngây ngốc: "Hả?"
Tô Lạc Y nói: "Ta cảm giác dây lưng của bộ lễ phục này có khả năng sắp đứt, nếu bây giờ khiêu vũ, nói không chừng có thể biến thành nhảy thoát y."
Hệ thống lúc này vẫn có thể bình tâm, hướng Tô Lạc Y nói giỡn: "Không phải khả năng sắp đứt, mà là tuyệt đối sẽ đứt."
Bàn tay của Nam Cung Ngự vẫn giơ giữa không trung nhưng vẫn không thấy được động tác của Tô Lạc Y, đáy mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc.
Thời gian cấp bách, Tô Lạc Y không hề chần chừ, bắt lấy tay Lâm Sơ Tuyết đặt lên tay Nam Cung Ngự, sau đó cô lui ra sau nửa bước, ưu nhã cười, "Sơ Tuyết nói rất muốn tham khảo qua tài khiêu vũ của anh đó, hay là Nam Cung Ngự, để cho Sơ Tuyết bồi anh nhảy điệu mở màn cũng không tệ."
Nói rồi, Tô Lạc Y liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Lâm Sơ Tuyết.
Lúc này nếu ở trước mặt mọi người cự tuyệt Nam Cung Ngự tuyệt đối sẽ không phải cách làm tốt, nếu có thể thì trước tiên cứ lừa gạt một chút đi.
Đáy mắt Nam Cung Ngự phủ kín hàn băng, chỉ là có mọi người xung quanh, hắn nhịn, khóe môi vẫn như cũ duy trì mỉm cười, "Vậy đành mời Lâm đồng học cùng tôi khiêu vũ mở màn vậy."
Lâm Sơ Tuyết còn chưa kịp hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Tô Lạc Y, đã bị Nam Cung Ngự kéo lên sàn nhảy.
Yến hội này không phải vũ hội, bất quá Lâm Sơ Tuyết vì phòng chuyện bất trắc nên vẫn học khiêu vũ sơ sơ, vậy mà lúc này lại có công dụng rất lớn.
Nhìn Lâm Sơ Tuyết cùng Nam Cung Ngự ở trong đại sảnh nhẹ nhàng khởi vũ, Tô Lạc Y lui một bước về phía sau. Cô trước tiên nên rời khỏi, sau đó đi đổi bộ lễ phục khác vậy.
Hệ thống nói: "Hôm nay Phương Ngàn Ngàn đến Tô Gia tìm kí chủ, có lẽ cô ta cũng thuận tiện động tay động chân đến bộ lễ phục của cô."
Sau khi Tô Lạc Y thử xong lễ phục liền tùy ý treo ở trong phòng, Phương Ngàn Ngàn đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền có thể thấy được. Tâm tư ghen ghét nổi lên, cô ta dùng dao gọt hoa quả trên bàn cắt đi một đoạn ngắn dây lưng của bộ lễ phục.
Nơi cô ta cắt đi là nơi nào, Tô Lạc Y không thể biết được, nhưng hiện tại...
Tô Lạc Y hít một hơi thật sâu, hỏi hệ thống: "Hệ thống rác rưởi nhà ngươi biết hết mọi chuyện, sao lại không nói sớm?!"
Hệ thống kinh ngạc, " Hả? Ta chưa nói sao? Ừm, có lẽ là ta chưa nói."