Edit by Đình Ân
- -----------
Chương 15:
Chờ sau khi Tô Lạc Y bước vào nhà, Lâm Sơ Tuyết lại có chút ngượng ngùng, “Trong nhà có hơi bừa bộn, cậu có thể vào phòng khách ngồi chờ một chút.”
Khóe môi Tô Lạc Y mỉm cười sau đó ngồi xuống ghế “Thấy cậu hôm nay không đi học, tớ có đem sách vở đã chép bài đầy đủ mang tới cho cậu.”
Lâm Sơ Tuyết trong lòng ấm áp, “Cảm ơn Lạc Y.”
“Không có gì, ngày mai cậu có đi học không?”
Lâm Sơ Tuyết vừa định trả lời, một thanh âm yếu ớt từ phòng ngủ truyền ra “Sơ Tuyết, là ai tới?”
“Mẹ, là đồng học của con tới thăm.”
Tô Lạc Y ngước mắt, nhìn kĩ mẹ Lâm đang mặc quần áo đơn giản ở nhà, sắc mặt có chút tái nhợt từ phòng ngủ đi ra, "Thì ra là đồng học Tiểu Tuyết tới, mẹ đi gọt trái cây cho hai đứa. Trong nhà cũng không có đồ uống, cháu uống gì để dì đi mua.”
Lâm Sơ Tuyết qua đi đỡ bà, oán trách nói: “Mẹ, mẹ mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Thời điểm mẹ của Lâm Sơ Tuyết bước ra, Tô Lạc Y liền lễ phép đứng lên, "Dì trước cứ nghỉ ngơi đi, con chỉ là đến thăm Sơ Tuyết, chút nữa liền phải trở về.”
Mẹ Lâm có chút ngượng ngùng, “Nhưng người tới chính là khách...”
Lâm Sơ Tuyết lại nhẹ nhàng nói, “Mẹ, mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, con sẽ tiếp đãi Lạc Y thật tốt.” Sau đó đỡ bà về phòng.
Đóng lại cửa phòng ngủ, Lâm Sơ Tuyết khụ một tiếng, “Tớ đi gọt trái cây.”
Tô Lạc Y giữ chặt tay áo cô, “Thật sự không cần đâu, thời gian cũng không còn sớm, nếu tớ vẫn chưa trở về ba mẹ sẽ lo lắng cho tớ, sách vở cậu cứ giữ lại đi.”
Lâm Sơ Tuyết tiếp nhận notebook của Tô Lạc Y, rũ mắt nói: “Ừm, áo khoác của cậu tớ đã giúp cậu giặt sạch, ngày mai đi học sẽ trả lại cho cậu.”
Tô Lạc Y mới nhớ tới, đến giờ trên người mình vẫn mặc áo khoác của Nam Cung Ngự.
“Được, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.”
Tô Lạc Y đi tới cửa, nhớ tới việc Nam Cung Ngự sẽ tổ chức sinh nhật, lại quay đầu hướng Lâm Sơ Tuyết, “Cuối tuần Nam Cung Ngự sẽ làm sinh nhật, chúng ta cùng đi đi?”
“Được! Nhưng cuối tuần là ngày nào?"
Tô Lạc Y sửng sốt, “Cái này, lúc khác tớ sẽ nói.”
Vì mặt mũi Tô Lạc Y sẽ không nói cô đã quên mất ngày đó là ngày nào.
Đuôi mắt Lâm Sơ Tuyết cong lên, “ Được, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Hẹn xong Lâm Sơ Tuyết, Tô Lạc Y lúc này mới yên tâm trở về nhà.
Thời điểm về tới Tô gia, Tô Lạc Y lười nhác vươn vai, hướng hệ thống nói: “Thật là một ngày bận rộn."
Hệ thống: “Nhiệm vụ này phỏng chừng sẽ nhanh chóng hoàn thành, vừa rồi lại tăng 5 điểm hảo cảm”
Tô Lạc Y cười, “Có thể sẽ hoàn thành sớm thôi." Cũng có thể hoàn thành tuyệt đối nhiệm vụ sau sinh nhật của Nam Cung Ngự.
"Thế giới sau đã chuẩn bị tốt chưa?"
Hệ thống nói: “Chuẩn bị tốt.”
Tô Lạc Y tò mò hỏi: “Cũng dễ dàng như vậy sao?”
Hệ thống không nghĩ trả lời, chỉ nói: “Lúc đó kí chủ sẽ biết.”
Vào trong nhà, Tô Lạc Y đang khoác chiếc áo đồng phục to rộng, nháy mắt đã bị Tô Mẫu chú ý tới, “Lạc Y, áo khoác của con...là của thằng nhóc Nam Cung Ngự sao? Mẹ đoán đúng mà, mẹ biết các con chỉ đang giận dỗi thôi, hôm nay khẳng định đã làm hoà đi?”
Đồng phục đều có phù hiệu, viết tên và lớp.
Tô Lạc Y chỉ ha ha hai tiếng, đánh trống lảng “Ba mẹ còn chưa đi ngủ hả?”
Tô mẫu vui sướng nói: “Thứ bảy tuần sau chính là sinh nhật thằng nhóc Nam Cung Ngự, mẹ và nhà Nam Cung đã thương lượng, vào ngày hôm đó sẽ chính thức tuyên bố tin tức hai đứa đính hôn."
Tô Lạc Y thầm nghĩ, thì ra sinh nhật của Nam Cung Ngự là vào thứ bảy tuần sau.
Mà khoan đã! Đính hôn?!
Tô Lạc Y trừng lớn đôi mắt, “Cái gì? Hiện tại mẹ muốn con và Nam Cung Ngự đính hôn? Có phải còn quá sớm hay không?”
Cô, cô, cô...cô mới cao nhị!
Tô mẫu giận dỗi: “Con không phải đã sớm cầu mẹ nói muốn đính hôn sao? Hôm nay hai nhà chúng ta đã bàn bạc xong hết thảy, cảm thấy thời điểm hiện tại đính hôn cũng không tồi, các con cứ từ từ bồi dưỡng cảm tình, chờ các con học xong đại học, tốt nghiệp liền kết hôn.”