“Đằng Anh Khê cảm thấy nam chính và nam phụ Lâm Triệu Kim mới là tuyệt phối nên đã nhiều lần lên kế hoạch phá rối nam chính và nữ chính, vì vậy cô ấy mới bị xếp vào hàng ngũ nữ phụ.” Tiểu Nhị có chút lo lắng trả lời, rất sợ chủ nhân từ bỏ nhiệm vụ.
Lâm Triệu Kim đỡ trán. Con bà nó! Hắn ghét nhất là hủ nữ đấy. Nhớ lại thời sinh viên hắn từng bị con nhỏ hủ nữ lớp kế bên ghán ghép chụp hình với thằng bạn thân, lúc thấy mấy tấm ảnh ghép buồn nôn đó hắn phải nhịn lắm mới không động thủ đánh người. Cả hai năm đó, hắn phải chịu sự soi mói và bao ánh mắt nghi ngờ của mấy nữ sinh trong lớp, đám con trai thì thấy hắn giống như là nhìn thấy quỷ vậy. Lòng tự trọng và tôn nghiêm của hắn đều bị con nhỏ hủ nữ đó quét sạch. Phắc thật! Giờ thì tốt rồi.
Hít sâu một hơi, Lâm Triệu Kim khoanh tay nhìn khung cảnh trường đại học xa lạ, trong đầu âm thầm nói với hệ thống:
“Bố không chơi nữa... Bố! Muốn! Về! Nhà!”
Tiểu Nhị co rúm khăn, ánh sáng màu xám càng thêm dày đặc:
“Chủ nhân. Đây đã là nguồn năng lượng dự trữ cuối cùng trong máy...nếu chủ nhân không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cả đời sẽ bị mắc kẹt ở đây. Tiểu Nhị cũng chết máy theo...”
Một hàng chữ ĐM không ngừng quay cuồng trong đầu Lâm Triệu Kim. Một bên là chấp nhận sống ở một thế giới hư ảo, một bên là bất chấp tất cả công lược loại con gái hắn ghét nhất. Hai tư tưởng cứ như con rồng và con hổ đánh nhau trong đầu của hắn, ruốc cuộc Lâm Triệu Kim bắt buộc phải cắn răng chịu đựng. Hàn Tính có thể buông bỏ tôn nghiêm chui qua háng người ta, chả lẽ hắn lại không thể hạ gục được một hủ nữ cơ chứ.
Lâm Triệu Kim hắn đã không công thì thôi, một khi muốn công thì ngay cả Vạn Lý Trường Thành cũng phải sụp đổ.
Nghĩ thông suốt, Lâm Triệu Kim đưa tay hất tóc mái ra sau đầu, cằm hất lên ba mươi độ tạo vẻ cool ngầu. Cũng vừa đúng tầm hứng trọn một trái bóng vào mặt.
“Bộp! Bộp!” Quả bóng sau khi tiếp xúc thân mật với gương mặt lạnh lùng của Lâm Triệu Kim liền lắc lư dập dập vài phát trên mặt đất.
“Sư huynh có sao không?” Một nữ sinh cột mái tóc đuôi ngựa vội vàng chạy tới, quả bóng là do bạn cô lỡ chân đá một phát, không ngờ lại đánh trúng sư huynh khóa trên.
Lâm Triệu Kim vuốt vuốt sóng mũi, xác định không chảy máu cam mới đưa mắt nhìn về phía sau nữ sinh cột mái tóc đuôi ngựa ấy, không biết cái hệ thống kia đã xử dụng cách gì mà trong đầu hắn lại lòi ra thêm một ký ức lạ lẫm khác, trong ký ức đó, hắn nhận ra cô gái đã đá quả bóng thần sầu tặng cho hắn chính là nữ phụ Đằng Anh Khê. Được lắm! Hủ nữ! Cô chờ đó!
Tuy trong lòng đã sớm phun ra lửa, nhưng ngoài mặt Lâm Triệu Kim vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng:
“Không sao, lần sau sư muội nhớ cẩn thận hơn.”
Nói xong còn phong độ cúi người cầm quả bóng lên trả lại cho nữ sinh nọ, sau đó lại đưa mắt nhìn Đằng Anh Khê một cái mới xoay người bước đi.
Mai Nhạn cầm quả bóng chạy thật nhanh về phía bạn mình, trong miệng còn liên tục cảm thán:
“Cậu nha~ mình thấy khuôn mặt của sư huynh đều bị đỏ lên hết rồi. Không biết cậu bị cái gì mà lại đột nhiên đá mạnh như vậy, may mắn là Lâm sư huynh rộng lòng không trách cứ đó.”
Đằng Anh Khê đưa hai tay tiếp tục tưng quả bóng, trong đầu nhớ lại vẻ mặt kiêu ngạo lúc nảy, quả thật rất ngứa mắt. Nghĩ cũng kỳ lạ, sư huynh Lâm Triệu Kim rõ ràng là tiểu thụ ôn hòa dịu dàng mà cô đã nhắm chuẩn trong bộ Album sưu tập, chỉ còn thiếu tiểu công mạnh mẽ lạnh lùng nữa thôi, không biết vì sao bây giờ cô lại cảm thấy Lâm Triệu Kim không còn vẻ tiểu thụ mà cô ưu thích nữa. Cho nên Đằng Anh Khê mới không vui sút quả bóng vào mặt anh ta. Biết đâu sau khi bị đánh vào mặt thì khí chất tiểu thụ ôn hòa dịu dàng đó sẽ quay trở lại, nhưng sự thật lại không như ý, bởi cô càng phát hiện ra sự chán ghét và tức giận trong mắt của Lâm Triệu Kim.
Một tay cầm quả bóng, Đằng Anh Khê vuốt vuốt cằm:
“Chán ghét và tức giận sao? Nghĩ lại trong bộ sưu tập của mình cũng hơi ít tạc mao thụ và phúc hắc công nhỉ. Tý nữa phải về sắp xếp lại CP một chút mới được.”
May là Lâm Triệu Kim không biết, bởi vì biểu hiện của hắn mà hắn đã từ ôn nhu thụ chuyển sang tạc mao thụ trong lòng của mục tiêu công lược. Nếu biết, chắc chắn ai kia sẽ bị hắn bất chấp giới tính động thủ.
Tiểu Nhị có thể tra ra nhưng không dám hó hé, nó có thể nhận ra đây là khu lôi cấm địa của chủ nhân. Dựa nhau mà sống, có một số việc không tất yếu phải thông báo a. (>.<)