Vân Y nhìn Nhan Ngọc Lam, chút nào cũng không thấy vẻ kiêu ngạo rực rỡ vừa rồi, mà tràn ngập oán hận.
Nhan Ngọc Lam lúc này chỉ sợ hận chết cô.
Bản thân Nhan Ngọc Lam làm sao hông biết chính mình đúng là có chút thủy tính dương hoa? Chỉ là cô ta vẫn luôn lừa mình dối người, tự chủ bản thân chỉ là có chút yêu thích sắc đẹp, lúc này bị Vân Y chọc gậy bánh xa, tâm tình sao còn tốt được như trước?
“Được rồi, chúng ta đi qua bên kia đi.”
Lạc Thư Cẩn duỗi tay lôi Vân Y rời đi.
Bị Lạc Thư Cẩn cầm tay lôi đi, không có nửa điểm chống cự, đi theo hắn, kéo Ô Nhã đi theo sau.
Vốn dĩ, được Lạc Thư Cẩn chủ động cầm tay, tâm tình có chút tốt, nhưng ngay sau đó lại bị tạt cho một gáo nước lạnh...
Hắn nói, “Đúng rồi, Ô Nhã này một giờ năm mươi lượng bạc, cô cũng đừng quên mất, lát nữa đưa tiền cho mã phu.”
Vân Y: “.....”
“Được” Vân Y ôn hòa gật gật đầu, chỉ là trong lòng đang có một vạn con thảo nê mã chạy qua.
Ha ha.
Con mẹ nó.
Ngươi không hổ là tên xử nam, đại xử nam.
Vân Y cảm thấy tên này chết trong cô độc cũng đáng đời hắn.
Mà Lạc Thư Cẩn lúc này tâm tình không tệ chút nào.
Vừa rồi bắt gặp Nhan Ngọc Lam, lại phát hiên nàng ta dùng ánh mắt ghê tởm nhìn hắn, cho nên mới nhanh chóng rời đi, hiện tại, nhìn nữ tử trước mặt, hắn cảm thấy nàng rất tốt.
Nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
“Bất quá xem như cô là đối tác làm ăn của ta, vậy cho cô chiết khấu một phần đi.”
*một phần trên mười phần là còn 45 lượng nha các cô gái =))))
Lạc Thư Cẩn nói lời này vẻ mặt thập phần nghiêm túc, giống như Vân Y chiếm tiện nghi của hắn vậy.
Ha ha.
Tuy rằng trong lòng lại thầm mắng tên này mười lần, nhưng nghĩ tới tính cách của hắn, vẫn là gật gật đầu, nghiêm trang trả lời: “Được, vậy ta cần phải tạ ơn công tử không?”
Nhìn sườn mặt Vân Y, còn có bộ dáng nghiêm trang cuả nàng, Lạc Thư Cẩn cảm thấy mình giảm giá nhiều như vậy, có phải đã tạo ra gánh nặng cho nàng?
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 60, ký chủ cố lên, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ! 】
Vân Y không để ý Lạc Thư Cẩn nữa, trực tiếp bò lên lưng ngựa, duỗi dài roi trong tay, một roi đánh vào đằng sau lưng ngựa, cô nhất thời bị Lạc Thư Cẩn chọc tức, nhất thời xúc động làm ra chuyện này.
Chính là Vân Y quên mất, bản thân không biết cưỡi ngựa.
“A a a a a a a a a!!!!”
Tiếng thét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe vang khắp đất trời, lúc này Lạc Thư Cẩn mới nhận ra âm thanh kêu cứu mạng như lợn bị chọc tiết đêm hôm ấy, rốt cuộc là ai kêu ra.
Chỉ là hiện tại, hắn không kịp so đo chuyện này, nhìn động tác không thuần thục của Vân Y, cả người đong đư trên lưng ngựa liền biết cô không giỏi chuyện này.
Trong lòng khẩn trương, thuận tay dắt ngựa, thúc ngựa chạy như bay đuổi theo người kia.