Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 395: Huấn luyện viên, quỳ xuống chịu đầu hàng đi (8)




【 đinh -- công lược hảo cảm độ +10, tổng hảo cảm độ 30, ký chủ, không ngừng cố gắng! 】

【 đinh -- công lược hảo cảm độ 30, độ hảo cảm đạt tới 100, nhiệm vụ hoàn thành, trong lúc làm nhiệm vụ, hảo cảm độ sẽ thay đổi, nếu độ hảo cảm giảm xuống -100, nhiệm vụ thất bại, thất bại ba lần, sẽ bị mạt sát --】

Vừa nghe hệ thống nhắc nhở, Vân Y lại càng có tinh thần đứng chịu trận hơn. Chỉ là độ hảo cảm hiện tại lại làm cô thấy có chút bực bội. Được rồi, hiện tại nguyên chủ đối với Mộc Linh Nhiên hoàn toàn là tiểu muội nhà bên, không có chút tình cảm nam nữ nào.

Nhưng mà hảo cảm cũng không cần thấp đến mức này chứ?

Mộc Linh Nhiên không thích nguyên chủ, không biết còn xuất phát từ nguyên nhân gì khác không.

Chính ngọ, đúng 12 giờ trưa, cá tân binh cuối cùng cũng chạy bộ xong, sau khi xếp hàng tập trung, cuối cùng cũng giải tán.

So với những người phải chạy bộ chịu phạt, bốn người bọn coi như là tương đối may mắn.

Bên trong kí túc xá chỉ có hai cái quạt nhỏ, điều hòa đương nhiên là không có.

Lúc này, Lâm Nghiên Hi đã gọi điện thoại cho mẹ, ngồi đó kể khổ.

Lâm mẹ biết được con gái mình vừa tiến vào quân doanh đã bị phạt đi chạy 10 kilomet trong một buổi sáng thì hết sức sốt ruột, vội vàng báo cho ông xã, muốn đưa con gái yêu về nhà. Nhưng mà đây là quân đội, đâu phải muốn đi là đi muốn về là về chứ.

Ngày hôm sau, à không, ngày thứ ba, bọn họ được đưa ra thao trường điểm danh, gặp giáo quan mới.

Thời điểm nhìn mặt tân giáo quan, Vân Y cảm thấy có chút quái dị... Mộc Linh Nhiên ư?

Nếu như cô nhớ không nhầm, quân hàm của Mộc Linh Nhiên không phải là rất cao sao? Không có lí gì mà anh ta lại bị phái đến đây huấn luyện lũ trẻ tân sinh.

Mộc Linh Nhiên không chỉ có cái tên khí phách, người này lớn lên cũng rất khí phách, vóc dáng cao lớn, da thịt màu đồng, ngũ quan lập thể làm cho người nhìn vào đã biết được đấy tuyệt đối là một quân nhân lợi hại.

"Chào huấn luyện viên!" Ngày hôm qua bọn họ cũng không được học gì nhiều ngoài một vài quy tắc tác phong trong quân đội, gặp được cấp trên hay huấn luyện viên, phải chào thật lớn, đứng thật nghiêm.

"Được". Mộc Linh Nhiên gật gật đầu, nhìn đám tân sinh một lần. Không phải tân sinh lần này có 50 người sao? Như thế nào hiện tại lại chỉ có 34 người? Mười sáu người nữa đâu rồi?

Anh ta nheo nheo mắt, "Hiện tại, chúng ta điểm danh một chút đã! An Nhụy!"

"Có!"

"Uất Trì phong!"

"Có!"

......

"Vân Y!"

"Có!"

"Tổng cộng có 50 người, sao ở đây chỉ có 34 có mặt?"

Mộc Linh Nhiên nói tiếp "Tân sinh Vu Sanh, đi gọi 16 người vắng mặt đến đây cho tôi".

Các tân sinh nghe vậy cũng chỉ quay ra nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. Đám 16 người kia nói là mệt mỏi, bọn họ nói không thể lết xác đi đâu được nữa, cho nên rủ nhau trốn giờ điểm danh hôm nay. Nếu hôm nay cả đội trốn học rồi bị lôi về, quả thực sẽ rất mất mặt.

Mộc Linh Nhiên cười lạnh, nhìn những các tân binh, "Phía dưới, chúng ta hôm nay tiến hành huấn luyện thể lực, toàn thể nằm sấp xuống!"

"Hít đất, 50 cái."

"Bắt đầu!"

Mà Vu Sanh, ngay sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến kí túc xá tìm người đến.

Quân doanh không phải là nhà, không phục tùng mệnh lệnh, chỉ có thể chịu phạt.