Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 394: Huấn luyện viên, quỳ xuống chịu đầu hàng đi (7)




Nhìn những tân sinh vẫn còn mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài, các giáo quan hết sức bực bội phẫn nộ.

"Các em nói xem, tác phong bộ dáng như vậy, chấp nhận được sao?"

Những cậu ấm cô chiêu từ nhỏ được nuông chiều nâng niu, đột nhiên bị người lớn giọng quát mắng, sao có khả năng nhịn nhục được.

"Huấn luyện viên, chúng em cảm thấy tốc độ thế này là đã rất nhanh, chưa đến mười phút đã có mặt, sao thầy lại nói chúng em như vậy?" Một nam sinh khinh thường đáp trả huấn luyện viên.

"Đến trễ, toàn bộ chạy hai mươi vòng sân thể dục!" Huấn luyện viên không thèm nhiều lời, trực tiếp xử phạt.

"Bằng cái gì?"

"Đúng vậy, bằng cái gì?"

"Em không chạy đâu."

"Đúng vậy, tôi cũng không, còn có thể như thế nào chứ?"

Một đám người ở dưới sân tập trung lải nhải dài dòng, đều là tỏ vẻ khó chịu.

Phải biết rằng một vòng sân thể dục là 500 mét, vậy hai mươi vòng chằng phải là 10 kilomet ư?

Thấy phản ứng của đám học sinh, huấn luyện viên cười lạnh, "A... không muốn có thể lập tức dọn đồ quay về, từ chỗ nào tới thì quay về chỗ đó."

Lời này vừa nói, bọn họ càng thêm không vui.

Nếu như bị người biết, mình từ trong quân doanh bị đuổi ra, khẳng định sẽ bị chê cười chết.

Cho nên, từng người đều nhận mệnh đi chạy.

"Tôi sẽ cho người nhìn chằm chằm các em, đừng có lười biếng." Lời này khiến cho một ít học viên chột dạ, bọn họ còn định chạy bốn năm vòng rồi trốn đi, haiz.

Huấn luyện viên lại quay ra, "Chà, tân binh lần này lại có ba bốn người không đến trễ?" Huấn luyện viên còn muốn ra oai phủ đầu lũ trẻ, không ngờ lại có một ít tân sinh tự giác biết điều.

"Các trò, hãy xưng tên".

"Vân Y."

"Long Tử Hân."

"An nhuỵ."

"Uất Trì phong."

Ba nữ sinh cùng một nam sinh, thoạt nhìn ăn mặc chỉnh tề, không giống như vừa ngủ dậy đã hừng hực chạy ra cửa.

"Được, không tồi." Huấn luyện viên gật gật đầu.

Bọn họ không đi muộn, cho nên huấn luyện viên cũng chỉ đứng nói một chút, bắt bọn họ đứng xếp hàng tiêu chuẩn rồi bảo bọn họ đến giờ thì đi ăn cơm. Còn những người phải đi chạy bộ, vẫn cứ tiếp tục chạy cho đến khi xong thì thôi.

Sáng sớm mặt trời không quá mãnh liệt, có chút ôn hòa, nhưng đến giữa trưa, trời bắt đầu nắng gay gắt.

Đứng bên cạnh Long Tử Hân, Vân Y quân trang gọn gàng, nheo mắt nhìn mặt trời chiếu những tia nắng xuống khoảng sân.

Cùng lúc này, ở trên lầu của quân doanh, Mộc Linh Nhiên trong lúc lơ đãng đưa mắt, lại phát hiện một hình bóng quen thuộc.

Kia là...

Hôn thê của hắn ư?

Sao lại ở đây?

Thời điểm Mộc Linh Nhiên nhận ra bóng dáng Vân Y, vẫn là có chút kinh ngạc.

Mộc Linh Nhiên không làm việc trong phạm vi này của quân khu mà thường ở tổng bộ nơi truyền đạt mệnh lệnh. Lần này đến đây, không nghĩ tới lại gặp được hôn thê của mình trong quân doanh...

Tòng quân?

Nếu hắn không nhớ lầm, đây hẳn là dưới tân sinh của đại đội một.

Tưởng tượng đến nơi đây, Mộc Linh Nhiên nhíu lại mi, nhìn cái này cảnh tượng, không có nói cái gì, chỉ là yên lặng đứng ở nơi đó.

Tầm mắt nhưng vẫn đặt ở Vân Y trên người, cách đến không xa, Mộc Linh Nhiên nhìn nàng kia đĩnh bạt dáng người, cầm lấy trong tay kính viễn vọng.

Mồ hôi chảy đầy trên mặt, chảy cả vào trong cổ áo, Vân Y vẫn luôn nhẫn nại, giữ nguyên tư thế đứng.