Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 260: Ảnh đế đại nhân là ta (30)




Mẹ Cố suy tư một chút, vẫn là miễn cho con trai của mình đem Vân Y nhà người ta doạ chạy mất rồi ở một mình cô độc suốt đời, trước tiên cứ từ từ đã.

"...?" Vân Y còn đang rối rắm Cố Nam Sanh có phải có bạn gái rồi hay không... Cố Nam Sanh lại gọi điện thoại đến cho cô.

Vân Y còn tưởng rằng, là bạn gái Cố Nam Sanh gọi lại cho nàng để cảnh cáo hay là làm cái gì khác.

Cho nên lúc bắt máy, giọng nói không khỏi có chút kì quái.

"Này, Vân Y." Giọng Cố Nam Sanh từ đầu kia truyền tới khiến Vân Y có chút tò mò, Cố Nam Sanh như thế nào lại gọi điện thoại cho mình?

"Xảy ra chuyện gì?" Chẳng lẽ là muốn nói sau này không cần gọi điện thoại cho hắn nữa?

"Vừa rồi nghe điện thoại chính là mẹ tôi, cô đừng hiểu lầm." Cố Nam Sanh nói vậy khiến Vân Y sửng sốt một chút.

Khụ khụ......

Này...... Là muốn giải thích với mình sao?

Hay là tự mình nghĩ nhiều rồi?

"Cho nên, Nam Sanh, anh là đang giải thích với tôi sao?" Vân Y cười khẽ một tiếng, còn Cố Nam Sanh bên kia lại nghe là Vân Y thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy cô, cần nghe sao?" Câu hỏi giống như là thăm dò ý của Vân y, nhưng ngữ khí vẫn bình bình đạm đạm khiến người nghe không rõ.

Nhưng đến đây mà Vân Y còn không hiểu ý của Cố Nam Sanh, như vậy thật sự phải về nhiệm vụ cấp một làm lại một lần nữa.

"Tôi chỉ là cho rằng vừa rồi bạn gái anh nghe máy." Vân Y dừng một chút, tiếp tục nói, "Nam Sanh, bởi vì anh giải thích hiểu lầm này, tôi rất vui."

Vân Y lời này khiến bên môi Nam Sanh giơ lên một nụ cười sáng lạn, trong ôn hòa mang theo ý cười không rõ ý vị.

【 đinh -- độ hảo cảm công lược+5, tổng độ hảo cảm 65, ký chủ cố lên! 】

"Tôi chưa có bạn gái, nhưng mà, tôi muốn hỏi, em thấy tôi thế nào?" Trái tim trong lồng ngực Cố Nam Sanh đập nhanh đến mức muốn nứt ra, một khắc này, Cố Nam Sanh minh bạch.

Anh hiểu ra mình khẩn trương đến vậy là vì lo Vân Y sẽ hiểu lầm mình, cùng bởi vì loại lo lắng cùng khẩn trương này, anh cũng nhận ra, mình thích cô ấy.

Tuy rằng thời điểm Cố Nam Sanh nói lời này, có chút nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chỉ có chính hắn mới biết mình là có bao nhiêu lo lắng cùng chờ mong Vân Y trả lời.

Vân Y không trả lời, chỉ là trầm mặc một chút, khiến Cố Nam Sanh từ chờ mong chậm rãi chuyển thành mất mát.

"Ảnh đế này, chẳng lẽ, anh không biết thổ lộ là cần phải đến trước mặt người ta mới được xem như có thành ý sao?" Cố Nam Sanh đang muốn cúp điện thoại, Vân Y mới chậm rãi nói.

Cố Nam Sanh dừng một chút, lời này có ý gì, với chỉ số thông minh của anh ta, lập tức liền minh bạch ý tứ Vân Y.

Nháy mắt, hắn cúp điện thoại, xông ra ngoài.

Ba Cố vừa trở về đã nhìn thấy con trai mình phi ra ngài, còn tưởng rằng là con trai đã xảy ra cái gì sự tình đâu. Ông vội vàng hỏi vợ chuyện gì đã xảy ra, chỉ là Cố mẹ lại cười mà không nói, vẻ mặt thần bí.

Bị cúp điện thoại, Vân Y lúc này có chút mông lung, này này, nàng cũng chỉ là đang muốn đùa giỡn Cố Nam Sanh một chút mà thôi, sao lại đột nhiên đem điện thoại cúp xoẹt một cái như vậy?

Chẳng lẽ, mình vừa rồi có chút quá phận?

Không nghe được hảo cảm độ tăng lên hay giảm xuống, Vân Y không dám suy đoán, Cố Nam Sanh này đang muốn làm cái gì cái gì.

Vân Y nhíu chặt lông mày, tự hỏi hành vi lúc nãy của mình có phải hay không có cái gì không ổn chỗ.

Trong lúc Vân Y còn đang cố gắng nghĩ xem mình làm sai cái gì rồi, điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn đến.