"Tử Lâm, cô sao rồi?" Vừa ngừng quay, trợ lý Lý Tử Lâm vội vàng chạy đến, trong tay còn cầm túi chườm nước đá.
"Không có việc gì." Lý Tử Lâm trên mặt còn hồng hồng, tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra được vừa bị người đánh một cái.
"Vân Y, cô cho dù có bất mãn như thế nào, cũng không thể đánh người nha?" Một diễn viên phụ bất mãn ở nơi đó chỉ trích Vân Y.
"Đúng vậy." Người bên cạnh lên tiếng ủng hộ.
Vân Y cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Vừa rồi nếu dựa theo dàn dựng trước, lực độ còn có khoảng cách giữ hai người chỉ là vừa vặn cọ qua mặt Lý Tử Lâm, sẽ không đánh tới mặt cô ta.
Trừ phi là Lý Tử Lâm tự tiến lại gần......
Vân Y nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tử Lâm, chỉ thấy Lý Tử Lâm ở nơi đó dùng túi chườm nước đá đắp mặt, bên cạnh một đám người đang an ủi.
Vân Y muốn mở miệng giải thích.
Nhưng mà, ai sẽ tin tưởng Lý Tử Lâm cố ý đem mặt của mình lên cho cô đánh đâu?
Cho dù như thế, mình đích đích xác xác là đã đánh người.
Nhưng nếu cái gì cũng không nói, người trong phim trường chỉ sợ càng thêm bất mãn với cô đi?
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý, tuy rằng xin lỗi không thể đền bù đau đớn trên mặt chị, nhưng mà, mong chị tha thứ cho hành vi vừa rồi của tôi."
Nghe vậy, Lý Tử Lâm trong mắt lập loè quang mang không giống nhau, nhìn cô. Trên mặt lại vẻ mặt thành thật, "Không có việc gì, không phải không cẩn thận sao, đóng phim đều sẽ xuất hiện một chút sai lầm nhỏ như vậy."
Lý Tử Lâm càng rộng lượn, Vân Y liền càng có vẻ ác độc.
Cố Nam Sanh nhìn trận khôi hài này, không nói gì.
Bởi vì mặt Lý Tử Lâm vẫn còn hồng, hơn nữa, vì chiếu cố cảm xúc Lý Tử Lâm, đạo diễn vẫn là để cảnh của Lý Tử Lâm xuống sau trực tiếp nhảy đến một tuồng kịch cuối cùng của Vân Y.
Ở cảnh này này Thái Tử phi bị buộc uống độc dược mà chết.
"Mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị, diễn!"
Trong cung Thái Tử, Thái Tử phi một thân hồng y, tựa như thời điểm vừa gả cho Thái Tử, nhưng mà, năm tháng lại bức người trưởng thành.
Trên mặt nàng, không còn ngây thơ đơn thuần như lúc mới gả cho Nam Ngu, thay vào đó lại là một vẻ thành thục của một người đã trải qua nhiều giông bão trong đời.
Nàng có chút ngẩn ngơ nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở trên bàn, đó là rượu độc mà người nàng yêu nhất đã chuẩn bị cho nàng.
Thiệu Nhã Nghiên cầm lấy ly rượu độc kia, một hơi cạn sạch, rồi mới ngồi ở trên ghế, chờ đợi, Nam Ngu một lần cuối cùng.
Thái Tử Nam Ngu ngay khắc sau đó tiến vào, mặt đầy tức giận, cũng là vì Thiệu Nhã Nghiên lại lần nữa làm Tình nhi bị thương.
"Nam Ngu ca ca, ngươi tới rồi?" Thiệu Nhã Nghiên ngọt ngào cười, trên mặt phảng phất như đang trở lại làm tiểu cô nương tươi cười thuần khiết thiên chân vô tà nhiều năm trước kia.
Nam Ngu nhìn Thiệu Nhã Nghiên, tầm mắt lại nhìn vào cái ly rỗng trên bàn, nheo nheo mắt không nói gì.
"Nam Ngu ca ca, ngươi biết không? Ta đã luôn cho rằng, gả cho huynh, A Nghiên sẽ thật cao hứng, nhưng mà...... Không đoán được, kết cục ta là cái dạng này." Thiệu Nhã Nghiên có chút tự giễu, cười nhẹ, đau thương trên mặt, ai cũng có thể đủ nhìn ra được.
"Nam Ngu ca ca, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng A Nghiên kêu huynh như vậy, sau này chắc huynh sẽ vui vẻ lắm, vì A Nghiên không còn nữa rồi." Nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.
Nam Ngu vội vàng tiến lên, ôm lấy Thiệu Nhã Nghiên, một bộ hồng y, trói buộc một nữ nhân cả đời, "Nam Ngu Thái Tử, nếu có kiếp sau, A Nghiên, nhất định không gả cho huynh."
Ngữ khí nàng suy yếu dần rồi hô hấp đọng lại, máu từ khóe miệng chảy xuống, Cố Nam Sanh nhìn người trong tay, mặt có chút thất thần.
"A Nghiên......" Ở trong đầu Nam Ngu bất chợt lại hồi tưởng cuộc đời này, những lúc cùng Thiệu Nhã Nghiên ở chung......