Sắp đến đêm, Vân Y còn chưa trở về, Hạ Hàm Trần mới cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
Hắn đi ra cửa tìm Vân Y.
Chỉ là, thị trấn này tuy rằng thoạt nhìn không lớn, nhưng đi một lúc Hạ Hàm Trần mới phát hiện, đi toàn bộ thị trấn một lần tốn không ít thời gian.
Hơn nữa hắn vội vội vàng vàng muốn tìm người, liền tốn càng nhiều công sức.
Tìm khắp nới vẫn không thấy Vân Y xuất hiện.
Hắn không tìm được nàng.
Trong lòng có chút bực bội, Hạ Hàm Trần đứng ở giữa chợ, nhíu mày, bắt đầu có một tia hoảng hốt.
"Vân Y!"
"Vân Y!"
Vừa đi vừa gọi tên nàng, Hạ Hàm Trần cứ đi quanh thị trấn như vậy, rồi lại hướng theo đường mòn đi ra ngoài trấn để tìm.
Đi một hồi, thấy Vân Y ngồi ở bên bờ sông, có chút ngơ ngác mà xuất thần, Hạ Hàm Trần đi qua, ngồi xổm bên cạnh, "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Nghe thấy tiếng nói của Hạ Hàm Trần, Vân Y mới dần dần mà phản ứng lại, đem tầm mắt đặt ở trên người Hạ Hàm Trần.
"A? Không có gì a." Vân Y lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
"Như vậy ngươi vẫn luôn ngồi ở chỗ này?" Hạ Hàm Trần nhíu mày nhìn chằm chằm Vân Y, chẳng lẽ nàng không biết người khác sẽ lo lắng cho nàng sao?
Đột nhiên, Hạ Hàm Trần mở to hai mắt nhìn, hắn đột nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì? Lo lắng......
Hắn, còn sẽ lo lắng vì nàng?
Hắn, vì sao lại lo lắng nàng?
Không có khả năng.
Nàng là kẻ thù, hắn như thế nào sẽ lo lắng vì nàng?
Hạ Hàm Trần trong mắt đầy kinh ngạc cùng hoảng sợ, nhất định hắn lo lắng bởi vì nàng là kẻ thù diệt môn của hắn, nếu không có tự mình giết nàng, hắn sẽ tiếc nuối.
Cho nên mới cảm thấy như thế, lo lắng chính mình không thể tự tay giết nàng, cho nên.....
Ân, chính là như vậy, không sai!
Vân Y không biết Hạ Hàm Trần suy nghĩ trong lòng, chỉ thấy đợc Hạ Hàm Trần biểu tình rối rắm, nhướng mày tò mò, "Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"
"Không, không có gì." Như bị người phát hiện tâm sự, Hạ Hàm Trần lắp bắp ngồi cách xa ra, che dấu gương mặt đỏ tới mang tai.
Vân Y đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Hạ Hàm Trần, "Đi thôi, về khách điếm."
Hạ Hàm Trần bỗng nhiên sửng sốt, bị Vân Y chụp hạ bả vai, rõ ràng hắn còn có cẩm y mặc ở trên người, nhưng lại giống như trực tiếp tiếp xúc.
Hắn thấy tâm tê tê dại dại, lại nhớ tới suy nghĩ của mình lúc nãy, tim lại nhảy lên vài cái.
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +10, tổng độ hảo cảm 55, ký chủ làm không tồi, hảo hảo cố lên! 】
Thanh âm hệ thống đã không có giống tiếng máy móc rét lạnh lạnh băng, mà cảm giác có chút giống tiếng người.
Vân Y từng hỏi qua hệ thống vấn đề này, hệ thống nói: Đây là bởi vì Vân Y thăng cấp.
Vân Y lúc ấy kinh ngạc, nàng thăng cấp, hệ thống cũng có thêm có chỗ tốt?
Giờ phút này, nghe tới hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm, Vân Y, khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ý cười ra nhàn nhạt mà dụ hoặc.
Chỉ là, sau Vân Y, Hạ Hàm Trần vẫn chậm rãi đi, không có nhìn đến.
Lúc này, hắn có chút vô thố, hắn không biết, chính mình đây là xảy ra chuyện gì.
Nàng là kẻ thù của hắn, không phải sao?
Mãn phụ huyết hải thâm thù, như thế nào có khả năng.... xảy ra chuyện nữ tình trường, hơn nữa người này, còn là kẻ thù sát phụ sát mẫu....