Editor: Tranh Nhược
Chương 217
Vân Linh cao giọng kêu lên, "Tu vi cường đại lại thế nào? Chẳng lẽ còn có thể cùng chàng so sao? Tạ Luân, chàng chính là linh vương! Chàng chưa đến 25 tuổi cũng đã là linh vương! Hiện tại khắp thiên hạ, trừ bỏ quốc sư Hắc Viêm có thể đánh bại chàng còn có ai là đối thủ của chàng?"
25 tuổi bậc linh vương?
Người tu luyện không ai không biết, người đứng đầu đại lục Tiềm Long, quốc sư Hắc Viêm cũng là bậc linh vương.
Trên bạc linh vương chính là linh hoàng.
Nhưng từ xưa đến nay, có thể đạt tới linh hoàng đều là nhân vật trong truyền thuyết.
Mà Tạ Luân, ai có thể nghĩ đến, hắn chỉ 25 tuổi đã là bậc linh vương.
Nói cách khác, thực lực chân chính cũng đã có thể cùng bậc với quốc sư Hắc Viêm.
Dù sư phụ Vân Kiều An cũng rất lợi hại thì cũng là linh vương!
Cho nên trận tranh đấu này, tại một khắc, tất cả tộc nhân nghe Vân Linh khoe Tạ Luân "25 tuổi bậc linh vương" cũng đã rõ, là thua.
Đường duy nhất chính là khẩn cầu nàng giơ cao đánh khẽ.
"Đại tiểu thư, người đừng như vậy...... Tiểu thư Kiều An cũng không phải người xấu......"
Có tộc nhân dù cảm thấy thập phần sợ hãi vẫn nhịn không được khuyên.
"Hai người là đường tỷ muội! Có thâm cừu đại hận gì có cần tới nước này? Hai người đều là ta nhìn lớn lên, đều không xấu. Tiểu thư Kiều An tính tình bình thản, chưa bao giờ đắc tội người......"
Vân Linh cùng Vân Kiều An oán hận chất chứa, có thể nói là có lý có tình.
Nhưng khởi nguồn không phải đơn giản sao?
"Tiểu thư Kiều An từ trước đến nay đều không muốn so, đều là người ngạnh giáo huấn tiểu thư Kiều An, hai người mới xuất hiện mâu thuẫn. Kỳ thật, đại tiểu thư người cùng tiểu thư Kiều An đều là kiêu ngạo Vân gia chúng ta, có các ngươi, Vân gia sẽ đi càng xa hơn, người hà tất nhằm vào tiểu thư Kiều An......"
"Đúng vậy! Đại tiểu thư, tiểu thư Kiều An cũng không muốn làm gia chủ......"
Cho dù là Vân nhị gia, tuy đời này đều nóng vội doanh doanh, tận sức làm gia chủ.
Nhưng giờ này khắc này, lúc ông thật sự trở thành gia chủ, ông cũng nhận trách nhiệm gia chủ Vân gia.
Vân gia có thể nội đấu lại không thể vong ở tay người ngoài.
"Cháu gái lớn, xem như thúc sai. Cháu bảo vị Huyết La Vương đại nhân này buông tha Vân gia, buông tha Kiều An, vị trí gia chủ nhà này ta đưa đại ca, về sau truyền cho cháu được không? Vân gia chúng ta, lão tổ tông truyền nhiều năm như vậy, không thể đoạn ở tay chúng ta...... Cháu cùng Kiều An đều là đứa nhỏ tốt, không cần thiết nội đấu! Nếu có sai, đều xem như ta sai, được chưa?"
Vân nhị gia khóc đến thê thảm, một phen tuổi trong gió hỗn độn.
Nhưng những người này khuyên nhủ cũng không làm Vân Linh có một chút xúc động.
Ngược lại thật sâu chọc giận nàng!
"Các ngươi vì Vân Kiều An lại cầu ta? Dựa vào cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì Vân Kiều An so ta đắc nhân tâm hơn? Lúc trước, còn không phải vì Vân Kiều An nói ta cùng Huyết La vương giao hảo, các ngươi tựa như trốn ôn dịch trốn tránh ta, các ngươi ở lúc cha ta lại bế quan, trong lúc bế quan mất mà giam lỏng ta! Chỉ bởi vì ta cùng Tạ Luân có quan hệ, cho nên lúc trước ta giúp Vân gia làm những chuyện như vậy, liền toàn bộ không tính toán gì hết? Vân Kiều An rốt cuộc mạnh hơn ta chỗ nào?"
Kém Vân Kiều An, chuyện này đã trở thành khúc mắc thật sâu trong lòng nàng.
Nàng không thể thua, không thể bại.
Vân Kiều An làm nàng mất vị trí chúng tinh phủng nguyệt chính là địch nhân của nàng.