Edit: Aya Shinta
Thứ nhất ~ bởi vì Lăng Vu Đề hiếu kỳ. Cô muốn xem xem Lý Thi Viện sẽ làm những gì đối với "mối uy hiếp" là cô đây.
Thứ hai ~ Lăng Vu Đề muốn mượn cơ hội để kiếm đầy độ hảo cảm.
Còn thiếu hai điểm, dù không phải là không có thời gian nhưng cô cũng muốn kiếm đầy điểm hảo cảm.
Bão táp chậm chạp không đến, Lăng Vu Đề cũng không vội, dù sao cô vẫn rất hài lòng về biểu hiện độc sủng của Quân Kinh Vũ đối với mình.
Một buổi chạng vạng vào một tháng sau, Lăng Vu Đề và Quân Kinh Vũ ngồi vào trước bàn chuẩn bị dùng bữa.
Bởi gì mấy ngày qua cô cảm thấy hơi mệt mỏi nên đồ ăn đều do Ngự thiện phòng làm.
Quân Kinh Vũ gắp một miếng thịt ba chỉ đặt vào trong bát của Lăng Vu Đề: "Nàng thích ăn thịt ba chỉ nhất, sao ta cảm thấy mấy ngày nay sắc mặt nàng khó coi vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
Lăng Vu Đề lắc đầu: "Ta không sao." Nói xong liền gắp thịt ba chỉ bỏ vào trong miệng...
Cảm giác buồn nôn khiến Lăng Vu Đề vội vã phun thịt ba chỉ ra ngoài, sau đó che miệng đứng dậy đi ra ngoài.
Quân Kinh Vũ sốt ruột đứng lên theo, đi tới phía sau Lăng Vu Đề, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
"Ta truyền thái y xem cho nàng nhé?"
Lăng Vu Đề nôn khan, buồn nôn nửa ngày nhưng không nôn ra gì hết.
Cô vung tay, cười nhạt với hướng Quân Kinh Vũ: "Chàng quên chính ta cũng biết y thuật sao? Không cần truyền thái y."
Đưa tay ra bắt mạch, khóe môi chuẩn bị cong lại hạ xuống, chân mày hơi nhíu lại.
"Sao rồi?" Quân Kinh Vũ căng thẳng nhìn Lăng Vu Đề, chỉ lo sức khỏe của cô xảy ra vấn đề gì.
Lăng Vu Đề không trả lời Quân Kinh Vũ ngày, mà tiếp tục thăm dò mạch tượng của bản thân...
"Đề nhi, nàng đừng dọa ta!"
Lăng Vu Đề giương mắt, nghiêm túc nhìn Quân Kinh Vũ: "Nếu như... ta có..."
Lăng Vu Đề còn chưa nói hết, Quân Kinh Vũ đã ôm chặt lấy cô: "Dù nàng có làm sao, ta đều sẽ bảo vệ nàng! Luôn như vậy! Đề nhi đừng sợ..."
Âm thanh run rẩy của Quân Kinh Vũ khiến Lăng Vu Đề hơi ngẩn người, cô lập tức cười ra tiếng: "Chàng cho rằng ta mắc bệnh không trị được sao?"
Quân Kinh Vũ buông Lăng Vu Đề ra, hai tay vịn vai cô, cúi người quan tâm nhìn cô: "Nàng không sao à?"
"Có sao!" Lăng Vu Đề gật đầu.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề nghiêm túc trở lại, trái tim của Quân Kinh Vũ sắp nhảy lên cổ họng luôn rồi!
"Có... Chuyện gì?"
"Quân Kinh Vũ!" Lăng Vu Đề ngước mắt nhìn hắn, lần đầu tiên gọi thẳng tên hắn.
Quân Kinh Vũ mím môi, căng thẳng chờ Lăng Vu Đề mở miệng.
"Ta... mang thai!"
Lăng Vu Đề nở nụ cười nhẹ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Quân Kinh Vũ.
Cô vẫn luôn biết rằng Quân Kinh Vũ rất hi vọng cô có thể mang thai! Rất hy vọng có thể có được một đứa con thuộc về hắn và cô.
Sau khi nói xong, Lăng Vu Đề chờ Quân Kinh Vũ mở miệng.
Nhưng mà Quân Kinh Vũ lại buông tay, thẳng đờ người, tầm mắt dời khỏi người cô sau đó bắt đầu tan rã...
Lăng Vu Đề thu nụ cười về, khẽ nhăn mày.
Lẽ nào cô hiểu sai rồi? Thực ra Quân Kinh Vũ không muốn để cho cô hoài thai sao?
Nếu đã vậy...
Lăng Vu Đề xoay người đi vào trong điện nhưng đi chưa được mấy bước thì đã bị người phía sau lôi trở lại.
Quân Kinh Vũ như là một thằng nhóc choai choai lỗ mãng, hắn trợn mắt nhìn Lăng Vu Đề, tìm câu trả lời xác thực từ phía cô.
"Nàng... nàng, nàng thật sự... mang thai? Mang thai con... của ta?!"
Lăng Vu Đề méo miệng tỏ vẻ oan ức: "Không phải của chàng thì còn có thể là của ai nữa? Chàng không muốn đúng không? Không muốn thì thôi..."!
"Không! Ta muốn! Vô cùng vô cùng muốn! Đề nhi nàng có chẩn mạch sai hay không? À không... Là có hay không... Không đúng, là... bây giờ con lớn được chừng nào? Nó biết đá nàng không?"
Nghe nói khi đứa bé ở trong bụng còn biết đá đấy!
Lăng Vu Đề trông thấy Quân Kinh Vũ đã hưng phấn đến độ nói năng lộn xộn, bao nhiêu tức giận đều bay sạch.
"Hiện tại con vẫn chưa được một tháng, nó vẫn chưa có lớn nên không biết đá ta!"
Sự vui sướng của Quân Kinh Vũ tỏa ra từ tận đáy lòng, nụ cười trên gương mặt hắn có thể nói rằng là nụ cười xán lạn nhất trước giờ Lăng Vu Đề gặp!
Để chiêu cáo thiên hạ, Quân Kinh Vũ vẫn truyền thái y đến bắt mạch cho Lăng Vu Đề.
Sau đó tin tức Lăng Quý phi nương nương có thai lập tức được truyền ra.
Tin tức này vừa xuất hiện, vui vẻ có mấy người, kẻ không vui lại có một đám lớn, mà kẻ không vui nhất trong số đó đương nhiên chính là Lý Thi Viện!
Cung điện của Thần phi ——
Sau khi biết tin Lăng Vu Đề mang thai, sắc mặt Lý Thi Viện bình tĩnh, chỉ là hai tay nàng ta lại xé nát khăn lụa trong tay!
Nàng ta hơi cụp mắt xuống... Tại sao?! Tại sao Lăng Vu Đề lại mang thai!
Tại sao?! Hoàng thượng thay lòng rồi?!
Lúc mới đầu, nhận ra rằng có lẽ Quân Kinh Vũ thích một Nhược Phi Tuyết dường như đã biến thành người khác, Lý Thi Viện cảm thấy nguy hiểm tăng gấp bội!
Thế là nàng ta tính kế để Tiết Lan Hinh đứng về phía mình, hỗ trợ hãm hại Nhược Phi Tuyết.
Thực ra Lý Thi Viện xuất thân từ thế gia có truyền thống về y học, chỉ là đến đời ông nàng ta, gia tộc liền sa sút.
Từ nhỏ Lý Thi Viên ta đã thích nghiên cứu sách thuốc, nhưng nàng ta không thích những y thuật có thể hành y giúp đời mà lại thích loại y thuật đê hèn bàng môn tà đạo.
Nàng ta từng thấy một loại thuốc có thể thay đổi mạch tượng trong sách. Và thế là nàng ta liền bảo Tiết Lan Hinh uống thứ thuốc có thể thay đổi mạch tượng thành hỉ mạch.
Thuốc này vô cùng độc ác, dùng lần thứ nhất có thể thay đổi mạch tượng còn dùng lần thứ hai có thể tạo ra hiện tượng sinh non. Máu chảy ra không phải giả, thật sự chảy ra từ trong bụng Tiết Lan Hinh, hơn nữa những cơn đau còn là đau thật!
Đương nhiên nếu dùng loại thuốc này thì sẽ có một tác hại vô cùng lớn, đó chính là... không bao giờ có thể mang thai được nữa!
Đây cũng là nguyên nhân Lý Thi Viện không tự mình dùng loại thuốc này.
Điều khiến Lý Thi Viện không ngờ tới chính là... Nàng tính kế đuổi Nhược Phi Tuyết nhưng lại tạo cơ hội cho Lăng Vu Đề!
Sớm biết thế thì nàng không nên khinh địch bởi cho rằng Lăng Vu Đề chỉ là một nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, không bằng cả Tiết Lan Hinh!
Lăng Vu Đề... lại dựa vào việc chạy đi hành quân đánh trận với Quân Kinh Vũ, khiến Quân Kinh Vũ nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa!
Hiện tại, không chỉ muốn phong nàng ta làm hậu mà còn... mang thai!
Quân Kinh Vũ khải toàn trở về sắp được hai tháng, nhưng hắn không đến thăm mình lấy một lần! Lẽ nào... ở trong lòng hắn, mình cũng giống như những nữ nhân trong hậu cung rồi sao?
Không —— Lý Thi Viện ta không cam lòng!
Không cam lòng bởi bản thân đã ép dạ cầu toàn lâu như vậy, ngụy trang bản thân vì vị trí kia! Vì vị trí kia, ta đã khiến Quân Kinh Vũ cho rằng mình yêu hắn tha thiết Sao ta có thể cam tâm làm một phi tử tầm thường ở cái chốn hậu cung này!
Ta không cam lòng!
Ta muốn làm Hoàng hậu Nam Quốc!
Ta muốn thống trị thiên hạ này!!
Chắc hẳn ngay cả Lăng Vu Đề cũng không ngờ rằng thứ Lý Thi Viện muốn thực ra không phải là Quân Kinh Vũ...