Công Lược Nam Phụ

Chương 420: Công lược đế vương bá đạo (05)




Edit: Aya Shinta

Hai canh giờ sau, cái đầu gối đó còn dùng được không?!

Tú nữ kia cũng biết cái này nhìn như khai ân, thực ra lại là trừng phạt độc ác!

Nhưng ai bảo lúc này nàng cũng chỉ là một tú nữ cao quý hơn cung nữ một tí tẹo!

Nên dù vào giờ phút này nàng trắng bệch cả mặt, nhưng còn phải quỳ sấp dưới đất tạ Dung Chiêu nghi khai ân.

Nhìn tú nữ quỳ xuống đất tạ ơn, lúc này Dung Chiêu nghi mới thoả mãn mỉm cười để cung nữ đỡ rời đi.

Chờ cho Dung Chiêu nghi rời đi, tú nữ khác cũng rời đi.

Trên con đường lát đá cuội chỉ còn lại tú nữ đang quỳ dưới đất.

Lăng Vu Đề nhíu mày, nhấc chân chuẩn bị rời đi, cô không chuẩn bị phát lòng thiện vô dụng bảo tú nữ kia đứng lên.

Bởi vì lúc đó cô nhìn thấy tia oán hận độc ác chợt lóe lên khi tú nữ rũ mắt xuống.

Chậc ~ Nữ nhân hậu cung thực sự khủng bố, động một chút là hận đến độ cứ như có huyết hải thâm thù với người ta vậy!

Lăng Vu Đề tới đây không phải là để chơi cung đấu, thế cho nên cô không muốn dây vào chuyện này chút nào cả.

Vừa đi về phía trước hai bước, cô đã nghe thấy một giọng nói khá là quen thuộc.

"Cô quỳ ở đây làm gì? Trời nóng như thế, mau đứng dậy đi!"

"Nương nương, Dung Chiêu nghi bảo nô tỳ quỳ hai canh giờ, lúc này còn chưa hết thời gian."

"Dung Chiêu nghi? Phân vị thấp hơn so với ta, ta lệnh cho cô lên."

"... Tạ nương nương!"

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn lại, tú nữ kia đã được Nhược Phi Tuyết đỡ lên rồi.

Nhếch môi cười cợt, quả nhiên đại đa số nữ chính xuyên không đều khá thích quản việc không đâu ~

"Nương nương?" Thấy Lăng Vu Đề vẫn không đi, Tử San nhẹ giọng gọi cô.

Thời gian này, cũng có thể dùng cơm trưa rồi...

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn nàng ấy một cái, hơi giương cằm: "Bổn cung xem trò vui không được sao!"

Kiêu ngạo hừ một tiếng, Lăng Vu Đề vừa tính đi...

Lại chưa đi được mấy bước, cô đã nghe thấy một giọng nói khiến bản thân bất ngờ vang lên từ phía bên kia.

"Có chuyện gì xảy ra?" Giọng nói kia hơi trầm thấp, lạnh lùng tàn khốc.

Lăng Vu Đề nghiêng đầu ngó, nhưng núi giả chặn tầm nhìn nên cô buộc lòng lùi về sau vài bước.

Một bóng người màu vàng xuất hiện ở trong tầm mắt Lăng Vu Đề, ngọc quan vấn tóc, góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng uy nghiêm.

"Nương nương, là Hoàng thượng, chúng ta có đi lên không?" Tiếng nói của Tử San lại vang lên bên tai Lăng Vu Đề, đầu óc cô xoay chuyển linh hoạt.

"Đương nhiên có!" Lời còn chưa dứt, Lăng Vu Đề trực tiếp nhấc váy băng ngang qua hành lang --

"Nương nương?!" Phía sau là tiếng kinh hô của Tử San, sau đó Tử San do dự nên theo sau Lăng Vu Đề hay là đi dọc hành lang...

"Hoàng thượng!" Giọng Lăng Vu Đề không nhỏ, ngắt ngang Nhược Phi Tuyết đang chuẩn bị trả lời Quân Kinh Vũ.

Nghe thấy Lăng Vu Đề, Quân Kinh Vũ không quá phản cảm, chỉ là cảm thấy có chút đau đầu mà thôi.

Vừa xoay người, Lăng Vu Đề đã nhào thẳng vào lòng hắn, ôm chặt eo hắn không bỏ.

Trông thấy hoa cỏ bị Lăng Vu Đề gieo họa ở phía sau, Quân Kinh Vũ tức xạm mặt lại: "Có đường thì không đi, còn ra thể thống gì?!"

Trong lời Quân Kinh Vũ chứa tia trách cứ nồng đậm, nếu là phi tử khác, chắc chắn sẽ sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống đất cầu khai ân.

Nhưng Lăng Vu Đề lại ngẩng đầu cười khúc khích với Quân Kinh Vũ: "Hì hì ~ Khó khăn lắm người ta mới gặp được biểu ca... Nên kích động ấy mà ~ "

"Ngày hôm trước mới gặp, làm sao lại khó khăn?!" Quân Kinh Vũ nhăn mày kiếm, một tay nhu nhu huyệt Thái dương đang đau đớn, một tay kéo hai cánh tay đang quấn chặt lấy cánh tay của hắn.

Lăng Vu Đề uốn éo người, ôm Quân Kinh Vũ không buông tay: "Biểu ca còn nói sao ~ Hôm qua biểu ca không có đến điện Minh Tâm, Đề nhi đau lòng quá ~ "

"Được rồi, hôm nay sẽ tới điện Minh Tâm, nàng mau buông tay đi, long bào cua trẫm sắp bị nàng kéo rách rồi!" Trong lời Quân Kinh Vũ có chút thiếu kiên nhẫn, có bất đắc dĩ nhưng không có ghét bỏ.

Vậy cũng tốt, có thể tăng tình cảm!

Nếu Quân Kinh Vũ đã hứa hẹn, đương nhiên Lăng Vu Đề sẽ ngoan ngoãn buông tay.

Khi buông tay ra, cô còn tiện tay chỉnh lý lại long bào bị cô kéo nhăn giúp Quân Kinh Vũ.

Hành động này đã khiến Quân Kinh Vũ hơi kinh ngạc, mọi khi Lăng Vu Đề có tính hô to gào nhỏ, có lúc vừa gặp cũng phải nhào lên ôm không buông như hôm nay.

Nhưng nào có lấy một lần dịu dàng chỉnh lại xiêm y cho hắn như ngày hôm nay!

"Đề nhi, hôm nay nàng..."

"Biểu ca, chốc nữa Đề nhi tự mình làm chè nấm tuyết đưa đến Ngự thư phòng cho biểu ca ha?"

Quân Kinh Vũ lại sững sờ, hôm nay Lăng Vu Đề hát vở nào thế?

Vốn tính cự tuyệt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Lăng Vu Đề, lòng Quân Kinh Vũ mềm nhũn, hắn bèn gật đầu đồng ý.

Mới vừa gật đầu, Quân Kinh Vũ đã hối hận rồi.

Bao nhiêu phi tử muốn đưa đồ đến Ngự thư phòng cho hắn, nhưng trước đó hắn đã nói rằng phi tử hậu cung không được bước vào Ngự thư phòng một bước.

Nhưng hôm nay lại đáp ứng Lăng Vu Đề!

"Cảm ơn biểu ca, ta biết biểu ca thích Đề nhi nhất!" Nói xong, Lăng Vu Đề còn đắc ý giương cằm với Nhược Phi Tuyết ở một bên, vô cùng trẻ con.

Thấy vậy, Quân Kinh Vũ cũng chỉ bật cười.

Thôi, tốt xấu cũng là biểu muội của hắn, cữu cữu lại lao tâm lao lực vì hắn như vậy... Ưu ái nàng ấy thêm một chút cũng coi như là trấn an cữu cữu.

"Này, lúc nãy các ngươi ở đây nói gì đó?"

Lăng Vu Đề cử chỉ tự nhiên kéo cánh tay Quân Kinh Vũ, nghiêng đầu nhìn Nhược Phi Tuyết với tú nữ có gương mặt phúng phính, vành mắt ửng đỏ, trên mặt còn vương nước mắt.

Trong ánh mắt của tú nữ là sự ngưỡng mộ trần trụi đối với Quân Kinh Vũ.

Dựa theo tính tình của nguyên thân, nàng ấy có thể khoan nhượng sao?!

Không thể!

Thế cho nên...

Nghe Lăng Vu Đề hỏi, Quân Kinh Vũ mới nhớ ra rằng hắn vừa chuẩn bị tới chỗ Thái hậu, nhưng khi đi ngang qua Ngự hoa viên thì trông thấy Nhược Phi Tuyết đứng chung với một tiểu nha đầu khóc lóc đáng thương, không biết đang nói gì với nhau.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Quân Kinh Vũ đi đến hỏi.

Kết quả vừa hỏi xong, Lăng Vu Đề đã chạy đến!

"Nô tỳ Tiết Lan Hinh, là tú nữ đợt này... Hôm nay khi nô tỳ đến Ngự hoa viên chơi đùa cùng chúng tỷ muội, không cẩn thận đụng ngã Dung Chiêu nghi. Dung Chiêu nghi lệnh nô tỳ quỳ ở đây hai canh giờ mới được đứng lên. Là Tuyết phi nương nương nói tiết trời quá nóng, lo rằng nô tỳ không chịu nổi nên để nô tỳ đứng lên..."

Tiết Lan Hinh quỳ dưới đất, giọng nói yếu mềm như khóc than.

Nhược Phi Tuyết hơi nhíu mày lại, nàng nghiêng người đối mặt với Quân Kinh Vũ: "Trời quá nóng, quỳ hai canh giờ lâu như vậy, không bị phơi ngất mới là lạ! Đầu gối cũng không chịu được nữa, nơi này đều được trải đá cuội!"

Lăng Vu Đề nghe ra rằng tuy trong lòng Nhược Phi Tuyết ám chỉ bản thân xem thường con ngựa giống Hoàng đế, thế nhưng khi nói chuyện lại chứa đựng sự thân cận không dễ phát hiện đối với Quân Kinh Vũ.