Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề chăm sóc Thẩm Thanh Ngọc ăn cháo uống thuốc trị cảm, chờ anh ngủ rồi mới rời khỏi.
Mấy ngày sau đó, Lăng Vu Đề không có liên lạc với Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc gọi điện thoại cho cô, tắt máy!
Gửi tin nhắn, không trả lời!
Lên chơi game, không online!
Thực sự là gấp không chịu nổi nữa, Thẩm Thanh Ngọc đành phải tới nhà Lăng Vu Đề tìm cô.
Đáp án lại là -- Lăng Vu Đề đi du lịch với bạn trai!
Rõ là tối hôm ấy còn rất tốt, Lăng Vu Đề cũng không có từ chối anh! Làm sao vừa quay đầu, Lăng Vu Đề đã đi du lịch cùng cái tên gọi là bạn trai cơ chứ?!
"Bác gái, tiểu Vu đi du lịch ở đâu? Tại sao con gọi mà điên thoại di động của cô ấy vẫn luôn trong trạng thái tắt máy?"
Mẹ Lăng ngồi trên ghế sô pha xem ti vi trên di động, không quá để tâm mà trả lời Thẩm Thanh Ngọc: "Bởi vì tiểu Vu không có mang di động đi, cho nên mới tắt máy!"
"Bác không lo tiểu Vu ở bên ngoài không an toàn sao?"
"Có Dật Châu ở đấy, bác không lo lắng!"
Cũng là vì có cái tên Dật Châu gì đó mới không an toàn đấy chứ?!
"Bác, tiểu Vu cùng... bạn trai cô ấy... quen biết bao lâu rồi?" Hai chữ bạn trai, Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn nghiến răng nghiến lợi mới nhằn ra được.
Mẹ Lăng nhịn cười, trong lòng có chút vui sướng, ai bảo cậu không thích con gái của tôi! Bây giờ mới biết sốt sắng chứ gì!
"Quen biết bao lâu nhỉ? Cũng hơi lâu! Tiểu Vu nhà bác mới vừa ra đời còn ở trong bệnh viện cũng đã biết Dật Châu!"
Thanh mai trúc mã?!
Được rồi, coi như là thanh mai trúc mã, anh cũng không nhất định sẽ thất bại!
Chí ít anh có thể khẳng định rằng Lăng Vu Đề thích anh!
Nói không chừng cha mẹ Lăng buộc Lăng Vu Đề ở bên tên Dật Châu kia!
Không sai, nhất định chính là như vậy!
"Bác gái, con cảm thấy dù tiểu Vu có yêu đương với ai, chủ yếu phải xem tiểu Vu thích ai! Bác cảm thấy thế nào?"
"Ừm, đúng vậy, thế nên tiểu Vu nhà bác mới ở bên Dật Châu đấy!"
Thẩm Thanh Ngọc hít sâu mấy cái, sau đó mới lấy dũng khí đứng lên, khom lưng chín mươi độ: "Bác gái, con yêu tiểu Vu, hi vọng bác có thể cho con một cơ hội!"
"Cậu yêu tiểu Vu?!" Mẹ Lăng để điện thoại di động xuống, hơi tức giận nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
"Vâng, con yêu tiểu Vu!" Thẩm Thanh Ngọc đối diện với mẹ Lăng với ánh mắt chân thành.
Mẹ Lăng cười lạnh một tiếng: "Lúc trước tiểu Vu nhà tôi thích cậu, cậu đang làm gì? Cậu đang đeo đuổi người khác!"
"Hiện tại tiểu Vu có bạn trai, cậu lại tới nói yêu tiểu Vu?! Cậu chuyên môn đến dằn vặt tiểu Vu phải không?!"
"Bác gái, con biết trước đây con không đúng! Cho nên hi vọng bác gái có thể cho con một cơ hội, để con bù đắp!"
"Không cần, cậu đi đi!" Mẹ Lăng nghiêng đầu, khoát tay một cái.
"Bác gái..."
- -
Cuối cùng, Thẩm Thanh Ngọc không có được chút tin tức nào của Lăng Vu Đề.
Sau đó mỗi ngày, chỉ cần có thời gian thì Thẩm Thanh Ngọc nhất định phải tới Lăng gia.
Thứ hai đến thứ sáu, tới Lăng gia theo sau cha mẹ Lăng.
Cuối tuần, anh liền lẽo đẽo theo sau ông nội Lăng.
Kéo dài ròng rã ba tháng, người nhà họ Lăng cuối cùng cũng thay đổi thái độ với Thẩm Thanh Ngọc.
Mà qua mỗi ngày quấn quít lấy người nhà họ Lăng, Thẩm Thanh Ngọc thông minh phát hiện rằng...
"Bạn trai" của Lăng Vu Đề thực ra là anh họ của cô!
Biết Lăng Vu Đề không có bạn trai, tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc mới hơi khá lên một chút.
Nhưng anh vẫn không thể lấy được chút tin tức gì của Lăng Vu Đề từ người nhà họ Lăng, nguyên nhân là do Lăng Vu Đề không muốn nói cho anh!
Đông đi đông lại tới -- thời gian thoăn thoát thoi đưa.
Hôm nay là hôn lễ của Cố Mặc và Hướng Phỉ Phỉ, Thẩm Thanh Ngọc ăn mặc âu phục màu hồng nhạt nhìn cô dâu chú rể tràn đầy nụ cười, chân thành chúc phúc cho hai người họ có thể hạnh phúc mãi về sau!
Sau khi tham gia lễ thành hôn, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp đi đến nhà tổ Lăng gia.
Sau khi cùng ông nội Lăng đánh một ván cờ, Thẩm Thanh Ngọc lại bắt đầu tiến hành lấy tin tức.
Trông Thẩm Thanh Ngọc cố chấp như vậy, ông nội Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Người trẻ tuổi các cô các cậu cũng thật là dồi dào năng lượng!"
"Cuối cùng ông nội cũng đồng ý nói cho con biết tin tức của tiểu Vu sao?" Thẩm Thanh Ngọc thả quân cờ xuống, chờ mong nhìn ông nội Lăng.
"Tiểu Ngọc, ông khuyên con, bỏ đi thôi..."
Thẩm Thanh Ngọc lập tức bật dậy: "Không thể buông bỏ! Tuyệt đối không thể được!"
Nhìn vào đôi mắt vẩn đục của ông nội Lăng, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên quỳ xuống trước người ông cụ.
"Thằng nhóc này, con làm cái gì vậy?! Mau đứng lên!" Lăng gia gia đưa tay nâng Thẩm Thanh Ngọc, nhưng Thẩm Thanh Ngọc vẫn không đứng lên.
"Ông nội... Chuyện làm ăn không thể thỏa thuận, con có thể cho qua! Kế hoạch không tốt, con có thể bỏ qua! Cổ phiếu rớt giá, con có thể bỏ qua! Tất cả mọi thứ, con cũng có thể bỏ qua! Nhưng chỉ có tiểu Vu... con không thể buông bỏ được!"
Thẩm Thanh Ngọc đỏ mắt, hơi miễn cưỡng cười cợt với ông nội Lăng.
"Con biết tiểu Vu chắc chắn giận con, không sao hết, một năm mà thôi! Coi như là năm năm, mười năm, hai mươi năm! Con đều sẽ chờ cô ấy trở lại!"
Trái tim già nua của ông nội Lăng cũng bị ánh mắt kiên định và lời nói khí phách của Thẩm Thanh Ngọc làm cho xúc động.
"Dù con có đợi cả đời, tiểu Vu cũng không trở lại thì sao?"
"Đời này không chờ được, vậy con sẽ chờ đến đời sau!"
"Khá lắm, có tiền đồ!"
"Ông nội?"
- -
Một tháng sau, nhạc hội trình diễn piano quốc tế tại nước M --
Ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, chiếu trên cây đàn piano màu trắng.
Một cô gái mặc lễ phục màu đỏ ngồi trước đàn piano, dù chỉ có thể nhìn thấy gò má của cô nhưng cũng đủ để bị vẻ đẹp của cô kinh diễm.
Cô cong khóe miệng nở nụ cười nhạt, tóc dài được búi lên, đầu hơi rủ xuống...
Đại khái dừng mấy giây, cô tao nhã đặt hai tay lên phím đàn.
Một cái chớp mắt tiếp theo, ngón tay bay lượn, mang đến âm nhạc êm tai thanh thoát.
Người trên đài đàn đến nhập thần, người dưới đài nghe đến si mê...
Xong một khúc, cô gái đứng lên chào cảm ơn rời khỏi sân khấu...
Từ đầu đến cuối, có một chàng trai thâm tình nhìn cô gái, trong miệng nhẹ giọng nỉ non: "Tiểu Vu, tôi rất nhớ em..."
Lăng Vu Đề trở lại hậu trường tẩy trang, sau đó thay đổi quần áo chuẩn bị rời đi.
Mới vừa ra khỏi hậu trường, một bóng người quen thuộc ôm một bó hồng xanh đứng bên cạnh xe cô, trên gương mặt nở nụ cười.
Lăng Vu Đề có thể nhìn ra, dưới nụ cười kia, ngoại trừ tình yêu có thể hòa tan cô thì còn có cả căng thẳng.
Mím môi, Lăng Vu Đề nhấc chân đi về xe của mình.
Đi tới khi cách người này hơn một mét rồi mới dừng lại: "Đã lâu không gặp."
Ngữ điệu của cô trong tự nhiên lại chứa chút xa cách, xa cách đến mức... như là đang chào hỏi với một, cố nhân mà thôi!
Một năm nhớ nhung, một năm chấp niệm, một năm truy đuổi...
Thẩm Thanh Ngọc cho rằng khi Lăng Vu Đề đứng ở trước mặt anh, anh có vô số lời muốn nói với cô!
Để chuẩn bị cho ngày này, anh đã làm không ít bản nháp!
Nhưng khi Lăng Vu Đề chân chính đứng trước mặt mình, anh lại không thể nói được dù chỉ một chữ!