Công Lược Nam Phụ

Chương 40: Công lược hoạ sĩ tàn tật (12)




Edit: Aya Shinta

Hơn nữa canh vừa mới nấu xong, hất lên trên trên mặt, nửa bên mặt nhất thời đã bị nóng đỏ, còn nổi bọt nước.

Ký ức tiếp thu thực thành công, ngay cả cái loại cảm giác đau đớn này đều cùng tiếp thu lại đây.

Cho nên mỗi lần Lăng Vu Đề nhớ lại, đều có thể nhớ lại cái loại cảm giác đau đớn này.

Nhẹ nhàng hít vào một hơi, lúc này đây, cô cũng sẽ không để chuyện như vậy lại xảy ra!

Ăn bữa sáng xong, Lăng Vu Đề đúng giờ bưng bữa sáng của Tạ Ức Chi lên lầu như cũ.

Mỗi ngày thì Tạ Ức Chi cũng là một tầng bất biến làm chuyện của anh, trừ bỏ ăn cơm ngủ WC, chính là vẫn luôn vẽ tranh.

Anh vẽ rất chậm, lúc trước Lăng Vu Đề có chú ý qua, nếu muốn vẽ xong một bức tranh, nhanh nhất đều yêu cầu nửa tháng.

Cũng mất công Tạ Ức Chi có kiên nhẫn, nếu là đổi lại là Lăng Vu Đề mà nói, phỏng chừng muốn phát cuồng!

"Thiếu gia, ăn bữa sáng."

Lăng Vu Đề đặt bữa sáng lên bàn, lặp lại lời mà mỗi buổi sáng đều phải nói với Tạ Ức Chi.

Khi Lăng Vu Đề vừa tiến đến thì Tạ Ức Chi liền buông cọ vẽ trong tay.

Anh nghiêng đầu buông mí mắt nhìn Lăng Vu Đề, gần một tháng qua, tuy rằng có đôi khi Lăng Vu Đề cũng sẽ nói chút lời râu ria với nghĩa ở trước mặt anh.

Nhưng anh lại không cảm thấy bực bội, nguyên nhân là đề tài Lăng Vu Đề nói với anh đều là xoay quanh người nhà của anh.

Hoặc là nói mẹ của anh, hoặc là nói mẹ anh nói với cô về em gái Mật Chi, sự tình về ba.

Anh luôn không muốn gặp bọn họ, cũng không muốn nói chuyện cùng bọn họ.

Cho nên sự tình về bọn họ, Tạ Ức Chi không biết, có rất nhiều.

Mỗi lần Lăng Vu Đề quét tước phòng, hoặc là khi anh dùng cơm, cô sẽ dùng ngữ khí như kể chuyện xưa để kể lại tất cả những chuyện Điền Mật đã nói với cô.

Ngay từ lúc đầu thì Tạ Ức Chi có chút bực bội cùng phản cảm, nhưng chậm rãi, anh cũng quen nghe Lăng Vu Đề đi nói một ít sự tình bên ngoài.

Cô luôn hiểu biết tình huống của anh, nên mới có thể mở miệng nói chuyện.

Mà khi anh yêu cầu an tĩnh, cô có thể thực an tĩnh ở trong góc, làm người khác cơ hồ quên mất cô tồn tại.

Người hộ công hiểu biết đúng mực này, không thể nghi ngờ là hộ công mà anh vừa lòng nhất, không gì sánh nổi.

Thường thường, anh ăn bữa sáng, Lăng Vu Đề liền ở phía sau anh một bên quét tước vệ sinh, một bên bắt đầu nhẹ giọng nói.

"Tề tẩu xin nghỉ trở về, thiếu gia ngài biết là nguyên nhân gì không? À ~ tôi đoán thiếu gia chắc chắn không biết là nguyên nhân gì đâu......"

"Tề tẩu sinh bệnh sao?" Tạ Ức Chi quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Ngữ khí anh thực đạm, lại làm Lăng Vu Đề kinh ngạc trừng mắt.

"Tề tẩu sinh bệnh sao", là năm chữ đấy!

Từ trước tới giờ, đây là câu dài nhất mà Tạ Ức Chi nói với cô.

Cũng là khó có một lần mà anh mở miệng nói chuyện với cô.

Gần một tháng qua, số lượng từ Tạ Ức Chi nói chuyện với cô cộng lại, có lẽ đều chưa tới hai mươi chữ.

Cho nên Tạ Ức Chi một lần nói với cô năm chữ, Lăng Vu Đề quả thực chính là thụ sủng nhược kinh nha!

Biểu tình kinh ngạc chỉ là xuất hiện trong thoáng chốc, Lăng Vu Đề liền trở về bộ dạng bình tĩnh: "Thiếu gia đã đoán sai nha! Tề tẩu không phải sinh bệnh, mà là mang thai!"

Nhìn đáy mắt Tạ Ức Chi khó nén kinh ngạc, Lăng Vu Đề nhếch môi cười: "Thiếu gia đoán sai cũng là bình thường, ngay cả phu nhân đều không có nghĩ đến Tề tẩu sắp bốn mươi tuổi, thế nhưng lại mang thai. Chẳng qua bởi vì trong nhà Tề tẩu cũng chỉ có một đứa con gái, cho nên Tề tẩu muốn sinh con ra."

Tạ Ức Chi quay đầu đi tiếp tục ăn cháo, anh mới không thừa nhận vừa nãy anh thất thố mà cảm thấy xấu hổ đâu!

Thấy Tạ Ức Chi quay đầu, Lăng Vu Đề cũng cúi đầu tiếp tục quét tước vệ sinh.

Tuy hiện tại độ hảo cảm Tạ Ức Chi với cô chỉ có ba mươi điểm, nhưng anh đã tiếp nhận người hộ công như cô tồn tại.

Có lẽ ngẫu nhiên, cô tồn tại, cũng có chút giải quyết chứng cô độc lâu năm của anh.

Đại khái 9 giờ hơn, Lăng Vu Đề ngồi ở cửa sổ phòng vẽ tranh cúi đầu đọc sách.

Đúng vậy, phòng vẽ tranh.

Một tuần trước, Lăng Vu Đề ở góc tường phòng ngủ đọc sách thì ánh sáng quá mờ, đọc không được, cô thương lượng với Tạ Ức Chi chuyển vị trí của cô đến dưới cửa sổ phòng vẽ tranh.

Tạ Ức Chi suy xét đại khái năm phút đồng hồ, cũng đồng ý.

Từ đó về sau, mỗi ngày Lăng Vu Đề làm xong công việc, liền ôm sách mà Điền Mật chuẩn bị cho cô đọc đến nhập thần.

"Cốc cốc cốc ——"

Ba tiếng đập cửa làm Lăng Vu Đề đang đọc sách, cùng Tạ Ức Chi đang vẽ tranh đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Ngày thường, cửa phòng của Tạ Ức Chi thì trừ bỏ Lăng Vu Đề, không có ai sẽ đến gõ.

Lúc này, Lăng Vu Đề đang ở trong phòng anh đây, chắc chắn sẽ không phân thân ra ngoài cửa đi.

Như vậy, là ai tới gõ cửa phòng anh đây?

Tạ Ức Chi không biết ai đang gõ cửa, nhưng Lăng Vu Đề biết, người gõ cửa, là Thư Nhã.

Suy nghĩ vừa xong, ngoài cửa liền có người nói chuyện: "Ức Chi, tôi là Thư Nhã, tôi tới gặp cậu."

Chất giọng Thư Nhã rất êm tai, giống như là MC radio, làm người khác nhịn không được muốn an tĩnh lại mà nghe cô ấy nói chuyện.

Nghe được giọng của Thư Nhã, cọ vẽ trong tay Tạ Ức Chi liền rơi trên mặt đất, màu vẽ trên bút cũng dây lên trên sàn nhà.

Lăng Vu Đề đứng lên, còn chưa đi đến bên người Tạ Ức Chi, Tạ Ức Chi liền đẩy xe lăn về hướng cửa.

Lăng Vu Đề ngẩn người, tuy biết tâm ý của Tạ Ức Chi đối với Thư Nhã.

Nhưng gần một tháng nay, cô đã quen bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm kia của Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi với đôi mắt không giấu được ý mừng, khóe miệng hơi cong lên một chút, thật sự làm Lăng Vu Đề có chút không kịp phản ứng.

Thư Nhã ngoài cửa biết Tạ Ức Chi ở đây, cho nên cũng liền tự nói chuyện.

"Xin lỗi Ức Chi, lâu như vậy không có đến thăm cậu, chủ yếu là bận quá! Cậu không biết đâu, một năm này, đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Tạ Ức Chi dựa vào trên xe lăn, rũ đầu, nghiêm túc nghe Thư Nhã nói từng chữ.

Lăng Vu Đề ngồi xổm trên mặt đất, một bên lau sạch sàn nhà bị cọ vẽ làm bẩn, một bên lưu ý biểu tình Tạ Ức Chi.

Nhìn thần thái sáng láng của Tạ Ức Chi, Lăng Vu Đề có chút bực mình.

Cô chính là chưa từng có gặp qua Tạ Ức Chi như vậy đâu!

"Ức Chi, cậu đang nghe sao?" Thư Nhã ngoài cửa hỏi.

Tạ Ức Chi chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mở miệng: "Có."

Lúc nói chuyện với cô thì ngữ khí nhàn nhạt, khi nói chuyện với Thư Nhã, lại là mang theo ý cười không dễ phát hiện.

Đậu má! Chỉ một chữ, ngữ khí đều có khác biệt!

Đừng có đối đãi khác biệt như vậy nha?!

Không vui!

Lăng Vu Đề bĩu môi, tay lau sàn nhà dùng sức, hận không thể lau sàn nhà thành một cái động!

Thư Nhã ngoài cửa nghe thấy Tạ Ức Chi trả lời, tựa hồ như cười một chút: "Ức Chi, gần đây cậu có khỏe không?"

"Ừ, còn cậu?"

"Tôi khá tốt, hiện tại tôi ở tập đoàn Mặc thị làm trợ lý của tổng giám đốc Mặc. Ức Chi biết Mặc Chi Hàn không?"

"Ừ." Đương nhiên anh biết, Mặc Chi Hàn, là con trai chú Mặc.

Aya: Thấy ngứa tay ghê *hờ hờ hờ*