Công Lược Nam Phụ

Chương 326: Công lược thiên sư bắt quỷ (14)




Edit: Aya Shinta

Mãi đến khi Lăng Vu Đề dừng đũa...

"Vu Đề tỷ ăn xong rồi?"

Lăng Vu Đề không mở miệng nói chuyện, hiện tại cô chỉ muốn cách Mạnh Hân Đồng xa thật là xa! Để cho lỗ tai của cô nghỉ ngơi một chút!

Sau khi gọi tiểu nhị tính tiền, Lăng Vu Đề thừa dịp tiểu nhị lấy tiền rời đi mà vội vã hư hóa thân thể, thế rồi muốn chuyển mình rời đi...

"Vu Đề, không cho phép tỷ chạy nữa! Đã nói là phải theo ta trở về tìm sư phụ xem cho tỷ!" Mạnh Hân Đồng kéo cánh tay Lăng Vu Đề lại, không cho cô rời đi.

Lăng Vu Đề:... Nữ chủ, luân gia không phải nam chủ! Cô tội gì phải chấp nhất với luân gia như vậy?!

"Cái này, ta..."

"Ngày mai ta sẽ về núi Dịch Dương nói sư huynh, trước tiên tỷ theo ta về phủ Ngự Kiếm sơn trang, sau đó ngày mai sẽ cùng hai sư huynh muội ta về núi Dịch Dương!" Mạnh Hân Đồng vừa nói, vừa kéo Lăng Vu Đề ra khỏi phòng ngăn.

Bởi vì Lăng Vu Đề hư hóa nên người khác chỉ có thể trông thấy tay Mạnh Hân Đồng giơ ra phía sau như đang kéo món đồ gì đấy. Hơn nữa thỉnh thoảng nàng ấy còn quay đầu nói chuyện với "không khí" đằng sau.

Mạnh Hân Đồng tự động lơ đi ánh mắt cổ quái của những người kia mà kéo thằng Lăng Vu Đề ra tửu lâu.

Để phòng ngừa Lăng Vu Đề lại rời đi nữa nên Mạnh Hân Đồng vẫn kéo tay Lăng Vu Đề không buông.

Lăng Vu Đề muốn chạy! Dù sao cũng đã kế hoạch công lược cả rồi, thế mà vào lúc này lại xuất hiện một Mạnh Hân Đồng cứ muốn lôi cô về núi Dịch Dương với nàng ấy!

Hầy...

Thực ra mà nói, Mạnh Hân Đồng cũng tốt bụng nên mới muốn dẫn cô về núi Dịch Dương tìm sư phụ nàng! Nhưng coi như Mạnh thiên sư kia có lợi hại đến đâu thì cũng không thể nhìn ra cô chỉ là một hệ thống đúng chứ?!

Cùng lắm, chỉ có thể nhìn ra cô không phải yêu ma quỷ quái.

Tính toán một chút, nếu nữ chủ ép buộc cô đi tìm Mạnh Phất Sinh, vậy thì đi thôi!

Thường thì kế hoạch không theo kịp biến hóa, coi như vạch ra kế hoạch có tốt đến thế nào thì cũng có thể xuất hiện biến số! Thế nên tạm thời bây giờ vẫn nên đi một bước xem một bước thôi ——

Khi Mạnh Phất Sinh gặp lại Lăng Vu Đề, hắn cũng không kinh ngạc bất ngờ gì.

Lăng Vu Đề nhìn ra rồi, ánh mắt của hắn ẩn chứa một loại ý vị rằng quả nhiên như ta dự liệu.

Cô bất mãn bĩu môi, gì thế?! Cô thật sự không phải cố ý muốn tới đây quấn lấy hắn! Còn dùng ánh mắt ấy để nhìn cô!

"Sư huynh, ta đã nói với Vu Đề rồi, ngày mai dẫn theo tỷ ấy về. Lên núi tìm sư phụ xem thử!"

Mạnh Phất Sinh gật đầu, ánh mắt nhu hòa một chút: "Được, đều nghe lời muội."

Mạnh Hân Đồng gật gù, sau đó nói muốn dẫn Lăng Vu Đề đi dạo khắp chốn...

"Này Vu Đề..."

"Dừng lại!" Lăng Vu Đề thực sự không chịu nổi, ngắt ngang lời Mạnh Hân Đồng.

Một tiếng đồng hồ từ khi cô ăn cơm đến trên đường về phủ Ngự Kiếm sơn trang, lại trở lại phủ Ngự Kiếm sơn trang này, Mạnh Hân Đồng thật sự nói với cô rất nhiều rất nhiều!

Tuy trong kịch tình đã giới thiệu rằng Mạnh Hân Đồng là một người nhiều lời, thế nhưng Lăng Vu Đề thật sự không biết rằng nàng ấy nói nhiều đến độ có thể nói luyên thuyên suốt mấy tiếng!

Không khát nước sao? Sao nước miếng nhiều như vậy nhỉ? Cổ họng cũng hoàn toàn không hề hấn chi! Nàng ấy nên đến hiện đại đi làm ca sĩ hoặc là MC mới đúng!

Mạnh Hân Đồng chớp chớp mắt: "Sao thế? Vu Đề..."

Lăng Vu Đề đỡ trán bất đắc dĩ: "Không có gì, ta chỉ là..." Muốn lỗ tai được yên tĩnh một lúc... mà thôi!

"Mạnh cô nương, sao muộn như vậy còn một mình đi dạo trong hoa viên?"

Nghe thế, Mạnh Hân Đồng quay đầu lại, nhếch môi cười nói: "Ta không có đi một mình! Ta đi cùng với Vu Đề đấy!"

Nghe rằng Lăng Vu Đề cũng ở nơi đây, Lãnh Dã ngẩn người một chút. Nhìn theo hướng tay Mạnh Hân Đồng chỉ nhưng nơi đó, y cũng không nhìn thấy bóng người Lăng Vu Đề.

Có điều nếu Mạnh Hân Đồng đã nói Lăng Vu Đề ở đây, như vậy chắc hẳn là nàng ta ở đó.

Y gật đầu với không khí: "Lăng cô nương cũng tới rồi?" Y nhớ là hôm qua Lăng Vu Đề đã đi rồi! Nàng ta tới làm gì?

Lãnh Dã cũng không muốn quý phủ của y có quỷ qua lại!

Lãnh Dã giấu tâm tư rất sâu thế nhưng ánh mắt chợt lóe lên kia vẫn bị Lăng Vu Đề bắt lấy.

Vốn dĩ cô đã không có thiện cảm đối với nam chủ này, y không thích cô ở đây, cô còn không thích thú với với việc ở lại chỗ này đâu! Còn không phải là do Mạnh Hân Đồng kéo cô đến hay sao!

Không để ý tới Lãnh Dã, Lăng Vu Đề quay đầu nhìn Mạnh Hân Đồng: "Không còn sớm nữa, ta muốn ngủ!"

"A? Vu Đề cũng buồn ngủ sao? Vậy cũng tốt, ta dẫn tỷ tới phòng ngủ của ta!" Nói xong, Mạnh Hân Đồng cười cười với Lãnh Dã: "Tỷ ấy mệt mỏi, bọn ta đi nghỉ ngơi trước. Lãnh trang chủ cũng nghỉ sớm một chút!"

Lãnh Dã gật đầu: "Được, Mạnh cô nương nghỉ sớm một chút!"

Y không nhìn thấy Lăng Vu Đề nên tất nhiên cũng không nhìn thấy Lăng Vu Đề cười lạnh. Mà Mạnh Hân Đồng là người không tinh ý, tất nhiên cũng không có nhìn ra rằng Lăng Vu Đề đang cười lạnh.

Theo Mạnh Hân Đồng trở về sân nhỏ nàng ấy tạm thời nghỉ lại, Lăng Vu Đề trực tiếp vào trong một gian phòng trống.

Cũng may trong phòng trống có chăn bông đầy đủ, ngủ một buổi tối không thành vấn đề! Cô không muốn ngủ chung với Mạnh Hân Đồng đâu, nghe nàng ấy nói tiếp chắc cô sẽ phát điên mất!

Cũng may mục tiêu của cô là Mạnh Phất Sinh, mà Mạnh Phất Sinh cũng không phải lúc nào cũng ở chung với Mạnh Hân Đồng.

Nếu nội dung vở kịch không thay đổi, lần này sau khi trở về núi Dịch Dương, Mạnh Phất Sinh sẽ xuống núi trước!

Đến lúc đó, lỗ tai của cô có thể thực sự thanh tĩnh!

Ôm chăn trở mình, nhắm mắt lại than thở một tiếng: "Trời ~ khi lỗ tai được yên tĩnh lại, đúng là một sự hưởng thụ mà!"

"Cốc cốc cốc —— Vu Đề, vậy tỷ nghỉ sớm một chút nha ~ sáng sớm ngày mai ta tới gọi tỷ rời giường ~ "

Lăng Vu Đề kéo chăn qua che đầu mình lại, không muốn trả lời...

Cũng may Mạnh Hân Đồng không cần cô đáp lại, nói một câu xong rồi nàng ấy nhún nhảy một cái, trở về phòng ngủ của mình ——

Về núi Dịch Dương thì cần phải đi một đoạn đường, cũng may Lãnh Dã sắp xếp xe ngựa thay vì đi bộ. Lãnh Dã vốn còn muốn an bài phu xe đưa mấy người Mạnh Hân Đồng trở về núi Dịch Dương nhưng bị Mạnh Phất Sinh từ chối.

Sau khi nhận một món thù lao lớn, Mạnh Phất Sinh làm phu xe, Mạnh Hân Đồng cùng Lăng Vu Đề ngồi ở trong xe ngựa.

Để tránh cho Mạnh Phất Sinh càng phòng bị nghi ngờ mình hơn nên dọc theo đường đi, Lăng Vu Đề có thể tránh thì tránh hắn đi.

Có điều mặc dù như vậy, mỗi lần Mạnh Phất Sinh nhìn cô đều mang theo ý tìm tòi nghiên cứu như muốn nhìn thấu cô, mà hắn lại không nói chuyện với Lăng Vu Đề! Hai người cứ như là người xa lạ!

Mỗi ngày lúc ăn cơm, Lăng Vu Đề sẽ thực thể hóa, bởi vì ăn cơm thường tốn khoảng một tiếng, một ngày ba bữa, một ngày ba tiếng vừa vặn đủ dùng!

Nữ chủ ồn ào là nét đặc thù của nàng ấy, Lăng Vu Đề căn bản không có cách nào ngăn cản. Về núi Dịch Dương sơn cần nửa tháng, Lăng Vu Đề dần dần hình thành một thói quen.

Chính là trong lời Mạnh Hân có một vài thông tin hữu dụng thì nghe, còn cái khác thì tự động xem là gió bên tai, thổi qua liền qua ——