Công Lược Nam Phụ

Chương 273: Hội trưởng phản công lược (24)




Edit: Aya Shinta

Tuy ngữ điệu cũng không tốt cho lắm, nhưng cũng không có cay nghiệt như lúc trước.

Tịch phu nhân lập tức thay đổi thái độ, không cần đoán cũng biết là do Tịch Tử Hạ đã nói gì đó với bà.

Cô khẽ gật đầu: "Vâng."

"Lăng tiểu thư muốn đi đâu?" Tài xế là một thanh niên khá là tuấn tú, nghe nói là con trai của cô đầu bếp.

"Tới ngân hàng Trung Kiến." Lăng Vu Đề đáp.

"Được rồi."

Xe hơi đen chậm rãi chạy khỏi cổng lớn phủ Tổng thống, chạy ngang qua một chiếc xe hơi màu đen khác.

Cô cùng người trong chiếc xe kia cùng xoay qua, ánh mắt sượt qua nhau một chút.

Ánh mắt của người nọ hơi phức tạp, trí nhớ của Lăng Vu Đề luôn rất tốt nên dù chỉ gặp qua một lần thì cô vẫn nhận ra rằng người ngồi trên xe là Chúc San San, vị hôn thê của Tịch Tử Hạ.

Theo lễ nghĩa, cô gật đầu với Chúc San San.

Không kịp xem Chúc San San có đáp lại mình hay không thì hai chiếc xe đã kéo dãn khoảng cách.

Xe hơi của Chúc San San ngừng lại trước cổng phủ Tổng thống nhưng cô không có xuống xe ngay, mà giương mắt hỏi tài xế: "Vừa nãy anh có thấy Tịch đại thiếu trên xe không?"

Tài xế ngẩn người trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Ể, tôi không xem kỹ... hình như không có."

Chúc San San trừng tài xế một chút, nãy cô chỉ chú ý đến Lăng Vu Đề nên không có lưu ý đến việc chỉ có một mình Lăng Vu Đề trong xe hay không.

Bình thường Tịch Tử Hạ thích lái xe, ban nãy hình như cố nhìn thấy người lái xe là một thanh niên, mặt mũi lại không có để ý đến!

Tay cầm túi xách xiết lại thặt chặt, cô ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Tài xế chần chờ một chút rồi mới đánh bạo mở miệng: "Tiểu thư có xuống xe không?"

"Không xuống xe chẳng lẽ còn muốn quay ngược trở về à!?" Chúc San San lại trừng tài xế một chút, không vui mà nói. Sau đó mới nhấc chân bước xuống xe.

Chỉ cần một hơi thở, Chúc San San mới còn đang thở phì phò dường như lập tức biến thành một người khác, mặt nở nụ cười đi vào trong biệt thự.

"Dì Mẫn, con đến thăm dì!"

Người còn chưa tới thì tiếng đã lên rồi.

Tịch phu nhân đặt tờ báo trong tay xuống, cười nhìn về phía phát ra âm thanh: "San San đến rồi à! Ôi trời, cũng chỉ có con bé là con đây tốn lòng tới thăm bà già này!"

Chúc San San ngồi sát bên Tịch phu nhân: "Dì Mẫn không già chút nào, nếu như dì với San San cùng đi ra ngoài, nhất định sẽ bị người ta cho rằng là hai chị em đấy!"

"Chỉ có cái miệng nhỏ của con biết dỗ dì vui!" Cho dù không có nhiều ý mới nhưng Tịch phu nhân cứ thích như vậy.

Thực ra cũng phân biệt là ai nói câu này nữa. Nếu như là Lăng Vu Đề nói, có lẽ Tịch phu nhân cũng chỉ cho rằng Lăng Vu Đề đang giả mù sa mưa mà nịnh hót bà.

"Nào có, rõ ràng người ta đang nói thật mà!" Chúc San San kéo cánh tay Tịch phu nhân, làm nũng.

Kéo Tịch phu nhân hàn huyên một lúc rồi cô mới như vô ý hỏi rằng: "Hôm qua đi xem phim với anh Tử Hạ, nghe anh ấy nói rằng hình như Lăng tiểu thư đã trở về, sao không thấy cô ấy nhỉ? Cũng không thấy anh Tử Hạ nữa?"

Vừa nhắc đến Lăng Vu Đề thì Tịch phu nhân không vui gì mấy: "Đi ra ngoài rồi, Hạ Nhi cũng đi ra ngoài."

Bà vừa dứt lời thì Chúc San San cứng còng một hồi. Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy sắc mặt của cô ta có chút âm trầm.

Có điều Tịch phu nhân cũng không chú ý tới, khi bà nghiêng đầu nhìn Chúc San San thì cô ta đã giấu nhẹm vẻ u ám của mình đi.

Cô không có hỏi là có phải Tịch Tử Hạ ra ngoài cũng Lăng Vu Đề hay không mà tự cho rằng như thế! Trong lòng âm thầm ghim Lăng Vu Đề một cái.

Chúc San San đã sớm quyết định rằng thế giới này bất luận có phải là cuốn tiểu thuyết cô ta đã đọc hay không, cô ta vẫn phải đề phòng Lăng Vu Đề thật chặt chẽ.

Nhưng làm thế nào để có thể ngăn cản Tịch Tử Hạ ở bên Lăng Vu Đề đây?

Giết Lăng Vu Đề?!

Không, cô ta cũng không muốn làm như vậy. Trước khi tới thế giới này, cô ta vẫn là một công dân tuân thủ luật pháp. Trước đó cô ta dùng thủ đoạn hãm hại anh trai Lăng Vu Đề, sau đó bức bách Lăng Vu Đề bán mình thì đã cảm thấy bản thân rất đê tiện rồi.

Cô ta không muốn bản thân thật sự biến thành nữ phụ ác độc!

Mất tập trung mà trò chuyện với Tịch phu nhân, nghe Tịch phu nhân oán thán rằng bà không thích Lăng Vu Đề đến mức nào, lại nhắc đến việc Tịch Tử Thu quan tâm đến Lăng Vu Đề.

Cô ta đột nhiên thông suốt, đúng thế, không phải còn có Tịch Tử Thu à!?

Thân phận hiện giời của Lăng Vu Đề là vị hôn thê của Tịch Tử Thu đấy! Cho dù Tịch Tử Thu này có phải là nam phụ kia hay không thì Chúc San San cũng biết tính tình của anh, giống như trong tiểu thuyết có nhắc tới.

Vậy thì nếu anh ta đã nhận định là Lăng Vu Đề thì tuyệt đối sẽ không buông tay.

Tuy Tịch Tử Hạ có lúc cà lơ phất phơ một chút nhưng không thể không thừa nhận rằng, anh vẫn rất quan tâm đến người em trai Tịch Tử Thu này.

Cho nên chỉ cần Lăng Vu Đề vẫn là vị hôn thê của Tịch Tử Thu, Tịch Tử Hạ cùng Lăng Vu Đề sẽ không đi đến đâu cả!

Nghĩ như vậy, Chúc San San lại cảm thấy hoài nghi cùng lo lắng lúc trước đều không cần thiết. Cô vẫn nên chuyên tâm đến việc lấy được trái tim của Tịch Tử Hạ thì hơn!

"San San, con cũng hai mươi hai rồi, còn Hạ Nhi cũng hai mươi lăm. Dì thấy chọn ngày đi, việc kết hôn của các con cũng nên tiến hành rồi!"

Tịch phu nhân vừa nói xong, Chúc San San đã sáng mắt lên. Cô đã muốn kết hôn với Tịch Tử Hạ từ lâu, không nói tới việc hiện giờ anh có thích cô hay không nhưng hai người hết hôn rồi thì có thể sống chung hàng ngày.

Chúc San San tin rằng vào một ngày nào đó, Tịch Tử Hạ sẽ yêu cô!

Có điều... "Dù sao thì con cũng không có ý kiến, nhưng không phải anh Tử Hạ nói rằng không muốn kết hôn sớm sao?" Chúc San San hơi mất mát nói.

Việc kết hôn, bất kể là Tịch phu nhân hay là cha mẹ cô đều đã đề cập nhiều lần, có mấy lần là nhắc ngay trước mặt Tịch Tử Hạ. Chỉ là mỗi lần nói bóng nói gió hay nhắc trực tiếp, Tịch Tử Hạ đều có thể chặn ngược chuyện này trở lại.

Tịch phu nhân hừ một tiếng: "Không thể chiều theo nó được! Còn sớm hả?! Đã hai mươi lăm rồi, người cùng tuổi nó cũng làm cha được mấy năm rồi đấy!"

Tịch Tử Thu ở bên ngoài quanh năm suốt tháng nên bà cũng không thúc giục. Hơn nữa Lăng Vu Đề kia mới mười tám tuổi, bà còn hi vọng rằng hai năm sau thì Lăng Vu Đề sẽ từ chối gả cho Tịch Tử Thu đây này!

Lần này, thái độ của Tịch phu nhân khá quyết liệt, bà nắm lấy tay Chúc San San: "San San con chờ dì, mấy ngày nữa dì sẽ bàn bạc chuyện đính hôn với cha mẹ con. Chỗ Hạ Nhi, có dì đây."

Lời Tịch phu nhân như một liều thuốc an thần, Chúc San San đỏ mặt gật đầu: "Vậy thì San San sẽ chờ."

Ở bên ngoài, sau khi bàn bạc chuyện làm ăn rồi trở về xe thì Tịch Tử Hạ đột nhiên hắt hơi một cái, anh nhíu mày: "Lẽ nào là cô gái xinh đẹp nào đang nhớ tới mình?"

Anh cười cười nhún vai, lái xe về công ty của mình. Khi chạy ngang qua ngân hàng Trung Kiến thì anh giẫm chân phanh lại.

Có một bóng người quen thuộc đi ra khỏi cửa ngân hàng, chỉ có một mình. Người kia dừng ở cửa một chút rồi mới đi về một hướng.