Công Lược Nam Phụ

Chương 254: Hội trưởng phản công lược (05)




Edit: Aya Shinta

Có điều cũng chỉ là một vũ nữ bé nhỏ không đáng kể mà thôi!

Đã sớm biết rằng mình không xứng với anh, không phải hay sao...

"Lăng tiểu thư, cô không có sao chứ?" Thấy sắc mặt Lăng Vu Đề sắc khó coi hơi doạ người, Giai Giai có chút bận tâm: "Có phải cô không thoải mái? Tôi đi mời bác sĩ đến cho cô!"

"Không cần." Lăng Vu Đề lắc đầu, sau đó mang đôi giày cao gót mỏ nhọn màu trắng mà Giai Giai đưa tới.

Thấy Lăng Vu Đề đi về phía cửa phòng, Giai Giai vội vã theo sát phía sau: "Lăng tiểu thư muốn đi nơi nào?"

Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ là theo trí nhớ mà đi xuống lầu.

Vẫn chưa đi đến phòng khách mà đã nghe thấy giọng nữ có tuổi vang lên: "Lần này Thu Nhi trở về, sẽ ở lại lâu một chút được chứ?"

Sau đó Lăng Vu Đề nghe thấy Tịch Tử Thu nhàn nhạt ừ một tiếng, cô hít sâu một hơi, bước chân đi vào phòng khách.

Tịch Tử Thu thoáng lướt mắt thì thấy cô, sau đó vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

"Tôi có thể đi được chưa?" Lăng Vu Đề lại hỏi vấn đề này, cô không muốn ở lại! Không muốn lấy thân phận là người bị Tịch Tử Thu dẫn về mà ở lại!

Tịch phu nhân bị Lăng Vu Đề đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hết hồn, bà nghiêng đầu nhìn kỹ cô.

Nữ tử không thấp hèn cũng không kiêu ngạo, khuôn mặt đẹp đẽ, khí chất điềm tĩnh, mang theo cảm giác thư hương: "Cô là cô nương nhà ai?"

Cho rằng Lăng Vu Đề là tiểu thư thế gia nào đó nên ngữ điệu của Tịch phu rất ôn hòa.

Lăng Vu Đề phóng tầm mắt tới trên người Tịch phu nhân, đó là một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng, tướng mạo diễm lệ cùng với khí chất cao quý. Bà ấy không chỉ là mẫu thân của Tịch Tử Thu mà còn là của Tịch Tử Hạ nữa, cho nên lòng Lăng Vu Đề vẫn rất cung kính đối với bà.

"Tổng Thống phu nhân, chào ngài! Tôi cũng không phải cô nương nhà ai cả, tôi là vũ nữ của Ca vuc thính Lợi Á." Nếu như là mười hai năm trước, cô có thể nói ràng mình là con gái của nhà họ Lăng, một thế gia thư hương.

Nhưng hiện tại coi như có nói thế, cũng chỉ là tạo cho người ta một loại cảm giác rằng cô là con gái của một thế gia lụn bại mà thôi.

Vũ nữ, chính là thân phận bây giờ của cô, cô không cần phải giấu diếm.

Lăng Vu Đề vừa dứt lời, Tịch phu nhân liền đen mặt, bà xoay người lại nhìn Tịch Tử Thu: "Con dẫn về?"

Một vũ nữ, vui đùa bên ngoài một chút là được rồi, lại còn dẫn cô ta về nhà!

Tịch Tử Thu gật đầu: "Ừm." Sau đó, thì không có sau đó nữa, anh cũng không có ý muốn giải thích.

Tịch phu nhân nghẹn họng, con trai bà thì bà tự biết lấy, cho dù là tướng mạo hay là tính cách, hầu như được khắc từ một khuôn từ chồng của bà vậy! Cả nửa ngày cũng không đánh được cái rắm!

"Tôi có thể đi được chưa?" Lăng Vu Đề không ngại hỏi lại lần nữa.

"Có thể!"

"Không thể được!"

Hầu như là cũng trong lúc đó thì Tịch phu nhân cùng Tịch Tử Thu đồng thời mở miệng, hai đáp án lại không giống nhau.

Lăng Vu Đề tự động quên đi Tịch Tử Thu nói không thể, cô xoay người rồi hướng về phía cửa lớn, cô biết mình không có cách nào để báo thù cho anh trai, nếu thế, nhắm mắt làm ngơ đi.

Chỉ là cô vẫn chưa bước được hai bước đã bị Tịch Tử Thu kéo lại.

Anh dùng sức rất lớn, không chút thương hương tiếc ngọc nào nên cổ tay cô cũng đã bị anh kéo đến mức xanh tím một mảnh.

"Tôi nói, không thể được."

"Đến tột cùng thì anh muốn thế nào?!" Lăng Vu Đề hơi mất khống chế mà quát lên, trong đôi mắt đều là nước mắt oan ức.

Tịch Tử Thu mềm lòng xuống, mím môi, nỗ lực nhớ lại giọng điệu của Nhan Tử Hành ở thế giới trước.

"Ở lại bên cạnh tôi." Cho dù ôn hòa hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn mang theo sự bá đạo độc nhất.

Có điều chỉ vẻn vẹn như thế, cũng đủ để Tịch phu nhân há hốc mồm.

Con trai của bà đấy! Đứa con bà thương yêu hai mươi sáu năm đấy! Ngay cả khi nói chuyện với bà đều chưa từng "dịu dàng" như bây giờ, vậy mà nó lại nói với một vũ nữ như thế!!

Lăng Vu Đề lại không nghe ra chút "dịu dàng" nào, cô quật cường ngửa đầu: "Không thể, trừ phi tôi chết!"

Nhìn thái độ cứng rắn đến thế của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu thật sự cảm thấy hi vọng công lược thành công quá mức xa vời! Anh phải làm thế nào, đến lúc nào mới có thể thêm hảo cảm khi nó đang ở con số âm này? Dù cho là trở về số không thì cũng đã tốt lắm rồi!

Anh cúi người, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Lăng Vu Đề, sau đó nhìn vào mắt cô: "Tôi, sẽ không để em rời đi! Cũng tuyệt đối sẽ không để em chết!"

Lời tuyên thệ trịnh trọng đến vậy, nhưng Lăng Vu Đề vẫn không có cảm giác gì, ngoại trừ nỗi hận đối với Tịch Tử Thu!

"Thu Nhi!" Tịch phu nhân ở phía sau có chút không chịu đựng được, con trai của bà, không phải là thật sự yêu vũ nữ này đấy chứ?!

Tịch Tử Thu không để ý tới Tịch phu nhân, chỉ bình tĩnh nhìn Lăng Vu Đề: "Em có yêu cầu gì." Để có thể đáp ứng ở lại bên cạnh anh.

Chỉ là ngắn gọn vài chữ nhưng cũng đủ để Lăng Vu Đề nghe hiểu ý tứ trong lời của anh, cô câu môi cười lạnh: "Trừ phi anh chết, trừ phi tôi chết."

Tịch Tử Thu đột nhiên lấy súng lục của mình ở bên hông, sau đó mở khoá an toàn rồi đưa đầu có cò súng vào trong tay Lăng Vu Đề, nòng súng nhắm ngay trái tim của anh: "Động thủ đi." Chờ anh chết rồi về đến Vị Diện Hiệp Hội, lại để Hạ Luân truyền tống một lần nữa là được rồi.

Đến lúc đó, anh tất nhiên không thể kích động giết chết Lăng Thế Kiệt...

Hội trưởng đại nhân vĩ đại của chúng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận hối hận của mình!

"Không ——" Tịch phu nhân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, suýt chút nữa bị doạ hôn mê bất tỉnh. Họng súng kia đang chỉ vào con trai của bà đấy!

"Đừng nổ súng, đừng có nổ súng! Thu Nhi con điên rồi sao!?" Tịch phu nhân run rẩy nói, bà muốn gọi người đến, nhưng lại lo lắng ngón tay đang đặt lên cò súng sẽ nhúc nhích...

Trong phút chốc đó, Lăng Vu Đề thật sự muốn nổ súng. Chỉ là...

"Van cầu cô, đừng thương tổn con trai của ta! Cô muốn cái gì cũng được, đừng thương tổn con trai của ta!"

Nghiêng đầu nhìn lại, phu nhân Tổng Thống vốn cao cao tại thượng đang khóc lóc cầu xin, dường như cô không phải đang chĩa súng lục về phía Tịch Tử Thu, mà là tính mạng của bà.

Tàn nhẫn nhắm mắt, sau đó buông tay cầm súng lục ra ——

Thấy vậy, lúc này Tịch phu nhân mới co quắp ngồi ở trên ghế sô pha, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tịch Tử Thu có chút bất ngờ, trong ánh mắt của Lăng Vu Đề khi nhìn anh rõ ràng mang theo sự thù hận, sao lại không chịu nổ súng?

Thấy Lăng Vu Đề xoay người lại muốn đi, Tịch Tử Thu vẫn kéo cô lại.

Anh cũng không nói lời nào mà trực tiếp ôm cô lên trên lầu. Anh không thể để cho cô về Ca vũ thính Lợi Á, đã không đến thì thôi, hiện tại anh đến đây, không thể chấp nhận được việc cô đi uống rượu khiêu vũ với kẻ khác!

"Tịch Tử Thu!!"

Tịch Tử Thu không nói lời nào, mặc kệ Lăng Vu Đề đánh chửi anh thế nào, anh cũng giống như tảng đá vậy.

Mãi đến khi đặt Lăng Vu Đề lên trên giường trong phòng mình, sau đó anh đứng ở đó mà nói: "Tôi biết em thích Tịch Tử Hạ."

Chỉ một câu ngắn ngủn này, đã khiến cho Lăng Vu Đề đang tức giận đến đỏ mặt tía tai phải ngưng tiếng mắng lại, sau đó sững sờ nhìn Tịch Tử Thu, trong mắt rõ ràng viết: Làm sao anh biết?!

"Chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có thể thấy, gả cho anh ta, không thể. Em chỉ có thể gả cho tôi."