Công Lược Nam Phụ

Chương 142: Công lược dưỡng phụ vampire (25)




Edit: Aya Shinta

Lăng Vu Đề vội vã xua tay: "Không, không phải, tôi không phải học sinh của Đại học Thánh Phệ, tôi chỉ ở tại phụ cận của Đại học Thánh Phệ mà thôi."

Lúc này thì người phụ nữ mới gật gù: "Há, vậy à, có điện thoại nhà không? Tôi giúp cô gọi điện thoại thông báo người nhà cũng được, cô ra ngoài như vậy thì người nhà sẽ lo lắng đấy!"

Điện thoại của người nhà? Lăng Kiêu Hàn, xem như là người nhà của cô sao?

Vừa nghĩ tới ngày hôm nay Lăng Kiêu Hàn nổi lên sát ý đối với mình thì Lăng Vu Đề có chút khổ sở.

Lăng Vu Đề lắc đầu một cái: "Tôi không có người nhà, cảm ơn ngài có lòng tốt thu nhận giúp đỡ, còn có máu tươi, hiện tại tôi sẽ rời đi!"

Nói xong, Lăng Vu Đề liền xốc chăn mền trên người lên để chuẩn bị rời giường.

Chỉ là cô mất máu quá nhiều, nên thân thể rất suy yếu, vừa đứng lên thì cô liền trực tiếp ngã xuống.

Người phụ nữ kia vội vã đỡ Lăng Vu Đề: "Không sao, cô ở đây nghỉ ngơi thật tốt, chờ hoàn toàn khôi phục mới rời khỏi cũng được!"

Lăng Vu Đề cảm kích cười cười với cô ấy, hiện tại cô không có chỗ đi thì tất nhiên là ước gì được ở lại chỗ này: "Cảm ơn ngài! Tôi tên Vu Đề, ngài gọi như thế nào đây?"

"Nếu như không ngại thì gọi tôi là Đổng tỷ đi!" Đổng tỷ nói vậy.

Đổng tỷ, một người phụ nữ không được cho là quá xinh đẹp, thậm chí cả người cô ấy xem ra còn tiều tụy hơn so với người cùng tuổi.

Lăng Vu Đề không có hỏi chị Đổng rằng tại sao chị ấy là một con người, mà con gái của chị ấy lại là vampire, mỗi người đều có chuyện xưa của chính mình...

Bởi vì trạng huống của thân thể, Lăng Vu Đề nằm ở trên giường mà nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Lăng Vu Đề chạy ra khỏi trang viên Lăng gia cũng đã là nhanh chạng vạng, còn lúc ngã vào sân của Đổng tỷ, trời cũng đã đen.

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, hiện tại đã là chín giờ tối.

Cô rời đi đến mức quá vội vàng mà ngay cả điện thoại cũng không có mang.

Đưa tay đặt lên ngực mình, nơi bị Lăng Kiêu Hàn dùng móng tay chọc thủng, nỗi đớn đau còn đặc biệt rõ ràng.

Nghĩ đến Lăng Kiêu Hàn chỉ có hoài nghi với cô, không chút lưu tình như thế.

Chút điểm hảo cảm của Lăng Kiêu Hàn đối với Lăng Vu Đề hầu như biến mất không còn gì!

Trong đôi mắt cô mang theo mê man, không biết tiếp đó cô phải làm gì?!

Cô không phải Ẩn tộc, coi như cô không phải dưỡng nữ chân chính của Lăng Kiêu Hàn, thế nhưng thân thể này đúng mà!

Đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian này, Lăng Kiêu Hàn đã đàm luận với cô không ít về chuyện trước kia.

Hóa ra, Lăng Kiêu Hàn đã sớm hoài nghi cô sao?!

Nhưng mà, cô xác định mình không có lộ ra bất kỳ sơ sót gì cả!

Bởi vì đã dung nhập vào bên trong ký ức, nên mỗi lần nói chuyện, cô đều rất tự nhiên mà đối đáp với Lăng Kiêu Hàn.

Cứ việc như vậy nhưng Lăng Kiêu Hàn vẫn là hoài nghi cô?!

Như vậy, cô phải làm sao để chứng minh với Lăng Kiêu Hàn rằng cô là Lăng Vu Đề đây?!

Lăng Vu Đề khổ não cau mày, cô thật sự không nghĩ tới cho dù có ký ức thì cũng có thể làm cho Lăng Kiêu Hàn hoài nghi, vậy thì cô còn có biện pháp gì để chứng minh!?

Thân thể này cũng không có quan hệ cha con ruột thịt với Lăng Kiêu Hàn, không có cách nào làm giám định DNA được!

Như vậy...

Vị diện Hiệp hội, nhiệm vụ này chắc để hố cô chứ gì?!!

Trong cơn giận dữ, Lăng Vu Đề trực tiếp liên hệ với Vị diện Hiệp hội.

------

Vị diện Hiệp hội

Một người đàn ông trẻ ăn mặc tây trang màu đen, đeo kính không gọng lấy từ trong túi quần ra một cái bộ đàm tinh xảo khéo léo, nhìn dãy số ở phía trên, anh ta ho lấy giọng một tiếng rồi mới nhấn tiếp cuộc gọi.

"Hệ thống công lược 0051, cô có chuyện gì không?" Chất giọng của anh ta cũng không khó nghe, chỉ là bởi vì qua xử lý biến thanh của bộ đàm, nên Lăng Vu Đề ở đầu kia mới nghe được một giọng nói khô khan không hề chập trùng.

Lăng Vu Đề vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, thì có loại cảm giác muốn nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi để bình phục tâm tình rồi Lăng Vu Đề mới mở miệng: "Tôi muốn hỏi một chút, tại sao nhiệm vụ này của tôi sẽ khó như vậy?! Anh có biết nam phụ đã bắt đầu hoài nghi thân phận của tôi hay không! Độ hảo cảm hạ xuống, rõ ràng đã lên tới tám mươi lăm điểm, đầu tiên trừ mười điểm, sau đó lại trừ tiếp mười điểm. Hiện tại chỉ còn lại sáu mươi lăm điểm! Anh nói xem, nhiệm vụ này còn có hy vọng gì?!"

"Khụ --" Anh ta ho một tiếng, sau đó ánh mắt lóe lên: "Cô là hệ thống công lược bản thăng cấp, tôi tin cô làm được!"

Nghe đến lời cổ vũ không có tình cảm gì của Vị diện Hiệp hội, Lăng Vu Đề không có thu được nửa phần cổ vũ nào hết!

"Nhưng tôi không tin bản thân mình! Nhiệm vụ này thực sự là quá khó khăn! Anh phải biết, đây mới là thế giới nhiệm vụ thứ năm của tôi thôi đấy! Mặc dù tôi là hệ thống công lược bản thăng cấp! Nhưng tôi vẫn chỉ là một hệ thống thôi mà!"

Trong lời của Lăng Vu Đề tràn ngập oán giận, tất cả đều là muốn đòi lại công bằng!

Người đàn ông trẻ tuổi hấp háy mắt, dừng một hồi lâu thì anh ta mới nói: "Được rồi, vậy thì thế này, nếu như nhiệm vụ lần này của cô thất bại thì không trừ điểm số liệu của cô, đồng thời cho cô một phần thưởng. Nếu như nhiệm vụ thành công, thì thêm một trăm điểm số liệu đồng thời khen thưởng cho cô, thế nào?"

Lăng Vu Đề kinh ngạc trực tiếp ngồi dậy từ trên giường: "Thật sao?!"

"Ừm! Khụ... Không có chuyện gì, cứ như vậy đi! Nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ!" Nói xong, nam nhân trẻ tuổi liền "cạch" một cái, đóng lại bộ đàm.

Bỏ bộ đàm vào trong túi quần, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Anh ta thân là người thiết kế hệ thống, cũng là người thiết kế và sáng lập kế hoạch [Hệ thống thành người], anh ta sẽ không thừa nhận rằng việc nâng độ khó nhiệm vụ công lược của Lăng Vu Đề lên ba sao là sai lầm đâu!

Nếu như Lăng Vu Đề biết nhiệm vụ hiện tại của cô hoàn toàn là vì sai lầm của người đàn ông trẻ tuổi này, chỉ sợ ý nghĩ muốn cắn chết anh ta cũng có đi!

Nam nhân trẻ tuổi đi tới một cửa phòng làm việc, sau đó sửa sang lại âu phục của mình, lúc này mới gõ gõ cửa.

Một giọng nói trầm thấp bình thản vang lên từ bên trong: "Vào đi."

Nam nhân trẻ tuổi đẩy cửa ra, sau đó lại thuận tay đóng cửa lại.

Ở phía trên cửa, có viết năm chữ "Văn phòng Hội trưởng".

----

Được Vị diện Hiệp hội bảo đảm rằng nhiệm vụ thất bại cũng không trừ điểm số liệu, còn có thể có khen thưởng, tâm tình Lăng Vu Đề trong nháy mắt liền khoan khoái thêm!

Kỳ thực hiện tại cô có thể tự sát rồi rời khỏi thế giới này...

((ㄒoㄒ) ~~ bởi vì chưa hoàn thành nhiệm vụ cho nên cô không thể tự động thoát ly nguyên thân được!)

Chỉ là, có Vị diện Hiệp hội bảo đảm nên Lăng Vu Đề muốn liều một phen.

Cô, có thể cứu vãn cục diện này không?

Nếu như thực sự không được, vậy cô liền...

Lăng Vu Đề quyết định, cho dù có chết...

Không đúng, coi như là rời đi thế giới này, cũng phải cho Lăng Kiêu Hàn dấu ấn mà cả đời này không thể nào quên nổi!!!

Sau khi quyết định như vậy thì mê man buồn bực cái gì đó đều biến mất không còn tăm hơi!

Ở trên giường trở mình, Lăng Vu Đề ung dung mà ngủ!

Lăng Vu Đề ngủ say sưa, nhưng Lăng Kiêu Hàn ở trong trang viên Lăng gia lại trắng đêm không ngủ.

Hắn vẫn chờ ở trong thư phòng, liền lẳng lặng mà ngồi như vậy.

Aya: Thắp cho cha đẻ của 0051 một nén nhang nào. Kết cục của anh này thế nào thì hãy chờ đến cuối bộ truyện này nhé~~~

Cảm thấy 0051 của chúng ta là một đứa con ghẻ...