Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 26: Chương 26





“A, ngày thứ 5 lão Lou không có ở đây, nhớ hắn.”
“A, ngày thứ 5 không nhìn thấy mị ma, nhớ hắn.”
“A, ngày thứ 30 Mũ Đỏ có vẻ mặt ôn hòa với ta, nhớ hắn.”
“A, ngày thứ 3 đạo sư Defa ra cửa làm việc, nhớ hắn.

Tôi còn chưa học được thuật lôi cầu ô ô ô.”
“A, bị Cẩu Thặng đánh chết lần thứ 35, nhớ hắn.”
“…Không phải, người anh em nhớ Cẩu Thặng kia, đầu óc của ông có ổn không vậy?”
“Có phải bị Cẩu Thặng đánh đầu nhiều quá nên có vấn đề không? Tôi kiến nghị ông lập tức tháo mũ thực tế ảo xuống, đi lấy số của khoa thần kinh bệnh viện đi.”
Khu vực khai thác mỏ của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, những người chơi vừa nhận nhiệm vụ đào quặng hàng ngày vừa nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên có một người chơi nói: “Các ông đã đi xem qua thành phố ngầm mị ma bên cạnh chưa? Trời ạ, mới mấy ngày không xem thôi, hôm nay đánh phó bản đi ngang qua đó mới phát hiện đã xây xong tường thành rồi.

Tốc độ của địa tinh nhanh như vậy sao?”
“Là kỹ năng nghề nghiệp sinh hoạt chăng.

Người ta chính là đội thi công chuyên nghiệp.”
“Trò chơi này khi nào mở ra nghề nghiệp sinh hoạt a, ta không muốn đánh phó bản, ta chỉ muốn làm nghề rèn.”
“Đừng nói nữa, tôi đi ôm đùi địa tinh bên cạnh cầu hắn dạy xây dựng, hắn thế mà lại đánh tôi một trận, còn nói có phải tôi muốn thay thế vị trí của hắn không.

Buồn cười nhất chính là, hệ thống lại còn cảnh cáo tôi, nói tôi ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng của thành phố ngầm bên cạnh, khấu trừ tiến độ nhiệm vụ.

Làm tôi tức điên mất.”
“Ha ha ha ha ha, cười chết.”
“Tỉnh tỉnh đi, đừng nói đến nghề nghiệp sinh hoạt, trò chơi này đến bây giờ ngay cả hệ thống trang bị cũng không có, tấm chắn cho người mới đều hỏng mất mấy cái rồi.

Còn may là hệ thống phát miễn phí, nếu không tiền dọn gạch của ta cũng không đủ để mua vũ khí.”
“Nghĩ tích cực đi, ít nhất hệ thống phát vũ khí không giới hạn?”

“…..Anh em, góc độ thật mới lạ a.”
Hệ thống trang bị?
Server thời khắc chú ý đến hành động của các người chơi lắc lắc chạc cây.

Không đúng a, Louis không phải đã sớm làm ra NPC rèn cùng NPC may sao?
Lại sao lại còn chưa tới?
Server thuận tay lưu lại tài nguyên truyện đồng nhân, rời khỏi các diễn đàn lớn trên Tieba, bắt đầu trình tự tìm tòi.
NPC liên quan đến hệ thống trang bị — người lùn sắt đen – Iron, Druid hắc ám – Thải Phong.
Xác nhận xong số liệu NPC.
Server run rẩy chạc cây, mắng mỏ hai NPC này vài phút.
“Ta đệt ¥…#¥@ ( *&), không ngoan ngoãn đến thành phố ngầm điểm danh, dạo hẻm núi chợ cái *** mi ý.”
Cả cây Bảo thạch địa ngục không gió tự động, lá cây cùng đá quý kết tinh đầu cành rung động “ào ào”.
Những người chơi ở gần đó ngẩng đầu nhìn cây Bảo thạch địa ngục: “Cái cây này làm sao vậy? Không phải là động đất đấy chứ?”
“Động cái đầu mi.” Server đang nổi nóng không chút suy nghĩ mà dỗi lại hắn một câu.
Người chơi Goblin kia mở to hai mắt nhìn: “Đù má, các anh em mau đến xem, cây này sống.”
Những người chơi khác nhanh chóng tụ tập lại.
“Nhường một chút, thân tôi thấp nhìn không thấy.
“Đừng chen, lúc trước leo cây cũng không thấy nó nói chuyện.

Sao lại thế này a?”
“Ta đã hiểu, nhất định là muốn mở cốt truyện.”
Server không chú ý tới những người chơi thảo luận ríu rít, dù sao hiện tại gã cũng có lá chắn, những người chơi không động được gã.
“Khụ khụ.” Server thanh thanh giọng nói.
“Trời má, thụ cũng biết ho khan.” “Câm miệng, nghe cốt truyện.

Nhỡ đâu có nhiệm vụ thì sao.”
Server tự cho mình một hình thức đèn flash, gã cảm thấy như vậy có thể làm cho gã thoạt nhìn càng khốc huyễn một chút.

Thế nhưng phản hồi của các người chơi lại…..
“Cái hiệu ứng rác rưởi nào vậy, lóe mù mắt.”
Server: “Các con dân của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, đại sư rèn cùng đại sư may của thành phố chúng ta vốn đang trên đường đi đến nơi này ….”
“Ta biết, bọn họ bị bắt cóc.

Chúng ta phải đi cứu bọn họ!”
“Chọn ta, ta có thể đánh.

Cẩu Thặng bị ta ấn trên mặt đất cọ sát ba lần.”
“Khẳng định là phải tổ đội a.

Ta đoán là một nhiệm vụ 40 người.

Tổ đội, 1/40.”
Trong lòng Server trợn trắng mắt: “Hai vị đại sư trước khi tới thành phố của chúng ta đã trốn việc đi dạo chợ rồi.

Xin mọi người nghĩ cách mang hai vị đại sư về thành phố ngầm, nói cho bọn họ, nếu không trở lại thì tiền lương 50 năm tới sẽ bị trừ sạch!”
“??? Cái phát triển cốt truyện gì vậy? NPC trốn việc?”
“Ta muốn trở thành người bạn của chính nghĩa đi bắt NPC trốn việc trở lại làm việc?”
“Đây rốt cuộc là cốt truyện ảo ma do tên kế hoạch nào viết ra vậy.”
————————–
Hẻm núi Marquette, cũng được gọi là hẻm núi chợ, gần đó có mấy cái điểm truyền tống từ phía chính phủ, ngoài ra, cái gì cũng không có.
Bởi vì nơi này là địa bàn của mị ma.
Mà nơi có mị ma thì sẽ có nhóm hậu cung của mị ma, hơi một tí là mở cái Tu La tràng, vốn dĩ có cái gì cũng bị đánh thành không có.
Cho nên cứ thế mãi, hẻm núi Marquette liền chỉ còn lại một mảnh đất trụi lủi cùng các loại quầy hàng giản dị buôn bán, còn có các loại lều trại để nhóm sinh vật dưới lòng đất qua đêm.
Bởi vì sinh vật dày đặc, quầy hàng san sát nên nếu nhìn xuống từ không trung thì hẻm núi Marquette là một mảnh sắc màu rực rỡ, có vẻ vô cùng phồn hoa.

Cự Hình Độ Quạ chậm rãi hạ xuống, đứng ở bãi đỗ tọa kỵ bên ngoài hẻm núi.
Bùi Y leo lên đỉnh đầu Độ Quạ, nhìn hàng dài ở chỗ lối vào của hẻm núi, khí cầu ma pháp có dán ảnh chân dung của nhóm chị gái mị ma trôi nổi ở phía trên đội ngũ.
Có sinh vật dưới lòng đất kích động muốn duỗi tay đụng chạm khí cầu, chị gái mị ma sẽ tung ra một cái hôn gió tình yêu.
Ánh mắt Bùi Y sáng lên, quay đầu nói với Louis: “Chúng ta tới thật đúng lúc, hôm nay có hoạt động khai mạc Ngày tình thú.”
Ngày tình thú?
Đây là cái gì? Louis vừa nghe đã biết không phải là thứ giả thiết quái quỷ vốn có của trò chơi này!
Nó trái ngược với hình thức màu xanh lục, nó sẽ không qua kiểm tra!
Nhưng mà — Louis không khống chế được mà cong khóe miệng, hắn thực thích, nghe là cảm thấy kích thích rồi.
Cự Hình Độ Quạ ỷ vào hình thể mình lớn, chen các loại tọa kỵ Thằn lằn, thú Kodo,… đến một bên, một mình chiếm cả cái máng ăn.
Bùi Y nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên người Độ Quạ, đứng trên mặt đất vẫy vẫy tay với Louis: “Louis các hạ, mau.

Hiện tại chúng ta còn có thể đi vào trước.”
Louis khắc chế chính mình, muốn rụt rè.
Hắn giương cánh chậm rãi trượt đến bên người mị ma: “Ngày tình thú? Nghe khá là thú vị.”
Trên mặt mị ma ức chế không được tươi cười xán lạn.
“Ngày tình thú là ngày hội mỗi năm một lần của nhóm mị ma.

Trong ngày hội này sẽ không ngừng diễn ra các buổi biểu diễn đặc sắc của mị ma, ngoài ra sẽ có rất nhiều chị gái mị ma buôn bán một ít đồ dùng tình thú.

Có một vài cửa hàng còn có thể dùng thử tại chỗ, còn có trải nghiệm giao lưu với mị ma nha.”
Bùi Y vừa nói vừa kéo Louis vào lối vào đặc biệt để đăng ký.
“Điền đi, bảng biểu cho cậu.

Ấn dấu vào nơi này là được.” Bùi Y tháo xuống áo choàng của mình, chỉ lộ ra vị trí xương quai xanh, để tiểu ác ma ấn con dấu ma pháp cho y.
Tiểu ác ma dùng thủy tinh thí nghiệm quét một cái với Bùi Y, thủy tinh lập lòe thành màu hồng đào ái muội.
“Xác nhận là một con mị ma.” Tiểu ác ma cầm một con dấu hình môi, thấy đồng bạn mà mị ma mang đến nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc thì giải thích: “A, xin thứ lỗi.

Mấy thập niên gần đây càng ngày càng có nhiều ác ma giả trang thành mị ma muốn vào mà không cần mua vé, có một vài thủ đoạn biến ảo rất chân thật nên không thể không gia tăng trình tự kiểm tra.”
Nói xong, tiểu ác ma nhìn thấy trong bảng đăng ký của Bùi Y, ở hạng mục giới tính là một chữ “nam”.
“Nam mị ma?” Tiểu ác ma đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Y: “Cậu chính là nam mị ma duy nhất của tộc đàn mị ma? Trời ạ, xin hãy chụp một tấm ảnh với tôi.”
Tiểu ác ma hưng phấn lay lay cánh, vặn vẹo cái đuôi nhào về phía Bùi Y.
Louis cười lạnh một tiếng, bắt lấy cánh của tiểu ác ma: “Muốn chụp ảnh chung sao? Cùng nhau nha.”

Tiểu ác ma tức giận lấy ra tam xoa kích: “Tới chiến đi, mỗi một chỗ của cái hẻm núi này đều tràn ngập dấu vết chiến đấu vì mị ma, hôm nay ta lại phải thêm một vết thương cho nó.”
Bùi Y há miệng thở dốc, muốn nhắc nhở tiểu ác ma này: Mau tỉnh lại, mi biết mi đối mặt với ai không?
Tiểu ác ma không biết.
Đều là ác ma, dáng người như Louis này có thể túm được một đống trong tộc ác ma.

Hắn đã thấy nhiều ác ma cấp thấp giả dạng thành ác ma đỉnh cấp trong Ngày tình thú rồi, còn không phải là có một gương mặt đẹp sao? Loại ác ma tiểu bạch kiểm này còn không biết đánh bằng một tiểu ác ma như hắn.
A, chịu chết đi ác —
Tam xoa kích của tiểu ác ma rơi trên mặt đất: “Sâu, sâu, sâu, thượng, thượng, thượng……”
Bùi Y tiếp lời của tiểu ác ma: “Mang theo một vị ác ma đỉnh cấp loại vực sâu vào trong.”
Hai mắt tiểu ác ma lật lên, bất tỉnh ma sự nằm sõng soài trên mặt đất.
Thực nhanh, đã có một con tinh linh hắc ám đến kéo tiểu ác ma đi, cũng tiếp nhận công tác của hắn.
Vị nam tính này rũ mắt, toàn thân lộ ra cảm giác vô cùng tang thương.

Hắn hành động theo việc công mà làm xong giấy thông hành cho mị ma, gõ con dấu ma pháp cho y.

Sau đó nói với Louis: “Ác ma xin hãy đưa ma lực vào trong con dấu, trong khi diễn ra lễ hội không được rời khỏi mị ma quá 30m.”
Louis gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai ma đi vào hẻm núi.
Tầm mắt của Louis liếc qua xương quai xanh của Bùi Y: “Hiện tại cần phải đưa ma lực vào sao?”
“Được nha.” Bùi Y kéo cổ áo càng thấp, nhẹ nâng cằm: “Các hạ thích tư thế gì?”
“Ừm.” Louis mặt không biểu tình mà liếc nhìn tổ hợp mị ma có thể thấy được, các loại tư thế nhanh chóng quay cuồng trong đầu hắn một lần: “Bất kỳ tư thế nào mà ta thích cũng đều được sao?”
Vành tai Bùi Y hồng hồng, nhưng y tự nói với bản thân mình không thể kéo thấp uy phong của mị ma được.

Cho nên y làm bộ mình chính là một tài xế già, khiêu khích nhìn ác ma đỉnh cấp: “Bất kỳ cái nào cũng được.”
Louis nghiêng thân về phía trước: “Như vậy…..”
Cánh tay của ác ma đỉnh cấp xuyên qua hai cánh mị ma, xoa xương cánh nhỏ yếu hơn bất kỳ một chủng tộc ác ma nào.
Trong giây phút bị đụng vào, mị ma run rẩy kịch liệt hai cái.
Cái địa phương này, quá, quá kích thích.
Hai chân Bùi Y mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Hết chương 26..