Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 2: 2: Luyến Tỷ Cuồng Ma 2






Bệnh viện.

Khương Phỉ ngồi cạnh giường bệnh, một tay chống cằm, ngón tay lười biếng khẽ nhịp lên mặt.

Cô nhìn ra bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, nước mưa dọc theo cửa sổ uốn lượn chảy xuống.

Một tay khác của cô bị Lạc Thời đang nằm trên giường nắm chặt.

Từ khi hắn hôn mê trên xe, đến tận bây giờ vẫn chưa buông ra.

Như thể...!cô là nơi duy nhất hắn có thể nương tựa.

"Lạc tiên sinh chỉ sốt nhẹ, không có gì nguy hiểm", bác sĩ đứng một bên nhẹ giọng nói với tài xế, "Chỉ là hai chân của Lạc tiên sinh mỗi ngày trời mưa sẽ vô cùng đau nhức, vẫn nên chú ý một chút.

Hiện tại là thời điểm người bệnh yếu ớt nhất, nên có một người thân cận trông chừng"
"Vâng", tài xế vội gật đầu, xoay người nhìn Khương Phỉ, "Khương tiểu thư, đây là tiểu thiếu gia của Trần gia, được xem như người quen cũ của Tạ gia, theo cô thì..."
Khương Phỉ nhìn tay Lạc Thời đang nắm lấy tay mình, khẽ cười nói, "Tôi sẽ ở lại đây"
Tài xế như trút được gánh nặng, xoay người ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ.

Khương Phỉ nhìn Lạc Thời, rốt cuộc có thể thấy rõ dung mạo của hắn.

Hắn sở hữu một gương mặt cực kì có tính lừa gạt, ngoan ngoãn hệt một mỹ thiếu niên tinh xảo yếu ớt.

Gương mặt hắn mang theo chút màu trắng hệt gốm sứ do bệnh lâu ngày, đôi môi phiếm hồng như hoa đào, đôi mắt với phần đuôi hơi xếch đang nhắm chặt.

Thật sự là loại hình cô thích!
Khương Phỉ khẽ cười trong lòng một tiếng.

【 Hệ thống: Ký chủ cười gì vậy? 】
"Diễn hay thật", Khương Phỉ đáp trong lòng.

Một con "búp bê sứ" đang "hôn mê", như thể bắt lấy nơi cứu rỗi duy nhất mà nắm chặt tay nguyên chủ, khiến một người bơ vơ không nơi nương tựa như nguyên chủ cho rằng mình đã gặp phải người lưu lạc chốn thiên nhai*.

(*Không nhà để về)
E rằng thời gian nắm tay dài ngắn ra sao hắn đều đã tính toán kỹ, không quá ngắn để tránh người khác chưa kịp cảm nhận gì, nhưng cũng không quá dài khiến họ mất đi kiên nhẫn.

Nhẩm tính thời gian, hiện tại cũng nên tỉnh dậy rồi.

Mới vừa nghĩ như thế xong, bàn tay nắm lấy tay cô khẽ giật giật.

Khương Phỉ nhìn Lạc Thời.

Đôi hàng mi dài và dày nhẹ rung, sau đó chậm rãi mở ra, ánh mắt ban đầu là mờ mịt, sau đó đổi thành kinh ngạc.

Hắn nhanh chóng ném tay cô ra, lập tức muốn ngồi dậy, "Sao lại là cô..."
Hai chân đau nhức lại khiến việc ngồi dậy cực kỳ gian nan, hắn chật vật ngã lại trên giường, việc này nhìn qua không giống giả vờ.


Khương Phỉ đứng dậy đỡ hắn, "Bác sĩ nói hai chân vào những ngày trời mưa không thể dùng sức quá nhiều, yêu cầu nghỉ..." ngơi.

Nhưng không đợi cô nói xong chữ cuối cùng, tay đã bị đối phương gạt ra, "Không cần cô lo!"
Nói rồi, Lạc Thời tự chống người ngồi dậy.

Khương Phỉ nhìn bàn tay bị hất ra, bộ dáng ngẩn ngơ tổn thương chỉ lộ ra trong chốc lát, cô đã cầm lấy thuốc bác sĩ để lại và đi đến cạnh hắn.

Bởi vì chân đau, trán Lạc Thời đổ đầy mồ hôi lạnh, mà độ hảo cảm trên đỉnh đầu hắn trước sau không chút biến đổi.

Khương Phỉ đi đến bên chân hắn, cô xốc chăn, muốn vén ống quần của hắn lên.

"Cô làm gì vậy hả?", giọng nói bình tĩnh của Lạc Thời truyền đến, mang theo sự lạnh lẽo.

Khương Phỉ nhìn hắn, độ hảo cảm đang nhanh chóng biến động, đã giảm xuống đến -60.

Có biến động thì tốt rồi.

Ít nhất để cô biết được, tuy tên tiểu tàn phế này là vì người chị yêu dấu của mình mà bị thương, nhưng đối với đôi chân này vẫn vô cùng để ý cũng như...!tự ti.

Khương Phỉ nhìn thuốc lại nhìn hắn, "Bác sĩ nói, nếu anh quá đau đớn có thể dùng thuốc này giảm đau"
Lạc Thời khôi phục như bình thường, thanh âm khô cứng, "Tôi không sao"
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn sắc trời trong xanh ngoài cửa sổ, duỗi tay kéo chiếc xe lăn cạnh mép giường qua, muốn tự mình xuống giường.

Khương Phỉ vừa định duỗi tay...!
"Tôi tự làm được", Lạc Thời kiên quyết nói.

Khương Phỉ hơi nhướng mày, đứng một bên nhìn hắn gian nan lết đến mép giường, chống cánh tay từng chút nhích về phía xe lăn.

Mắt cô cũng dừng trên đùi Lạc Thời.

Chân trái hắn lúc trước bị xe hơi trực tiếp cán qua.

Phần dưới mắt cá đều bị cắt mất, ống quần bên trái trống rỗng, chỉ có chân phải miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vì do trời mưa nên chân cũng không dùng lực được bao nhiêu.

Chân của Lạc Thời, ngoại trừ vị bác sĩ tư gắn chân giả cho hắn, chưa có bất kì ai thấy qua.

Bao gồm cả Lạc Uyển.

Xe lăn phát ra một tiếng vang nhỏ.

Lạc Thời đã ngồi yên vị trên xe lăn, cánh tay vì vừa dùng quá nhiều sức nên những đầu ngón tay đang run lên khe khẽ.

Gương mặt trắng nõn cũng vì thế mà ửng một mảng hồng, trong mắt mang theo ý cười cùng vẻ đắc ý được tính toán sẵn.

Chỉ là khi chạm mắt Khương Phỉ, hắn đã nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.

Tay hắn run rẩy, thanh âm có chút không được tự nhiên, "Cô giúp tôi đẩy xe"
Mỹ thiếu niên cậy mạnh lại chủ động nhún nhường.

Thật đúng là động lòng người.


Khương Phỉ đảo mắt qua độ hảo cảm -60 không chút nhúc nhích trên đỉnh đầu hắn, trong lòng khẽ cười nhưng ngoài mặt như cũ lộ vẻ hơi kinh ngạc.

Cô đi đến phía sau hắn và đẩy xe đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến cửa đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân ở ngoài hành lang từ xa truyền đến.

Khương Phỉ nhìn về phía trước, một cô gái mặc bộ váy dài màu vàng nhạt đang đi về phía này.

Cô ấy có một thân hình nhỏ xinh đáng yêu, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Cô lập tức nhận ra người đến là ai.

Lạc Uyển!
Bề ngoài của cô không tính tuyệt mỹ nhưng thắng ở nét thanh tú.

Có lẽ do mang thai nên cô nhìn có chút suy yếu.

"Lạc Thời, em không sao chứ?", Lạc Uyển bước nhanh đến trước mặt Lạc Thời hỏi.

So với cảm xúc được cân đo đong đếm kĩ càng ban nãy, khi đối diện với Lạc Uyển, ngữ khí của Lạc Thời rõ ràng chân thành hơn rất nhiều, "Chị, phải chú ý sức khoẻ chứ"
Từ chỗ rẽ phía trước lại xuất hiện một thân ảnh cao lớn mặc bộ tây trang màu đen đi về phía này.

Vẻ ngoài của người đó thật chất rất anh tuấn, chỉ là sát khí trên mặt đã làm giảm đi nét anh tuấn kia.

Nhìn thật quen mắt.

Khương Phỉ híp mắt nhìn Lạc Thời, cô đi về phía trước hai bước, bắt lấy cánh tay người đàn ông mới đến mà "kinh hỉ" gọi, "Tạ Trì ca ca?"
Tạ Trì, "vị hôn phu" của cô.

Vì tình yêu cẩu huyết của anh ta và Lạc Uyển mà cuộc đời của một cô gái khác đã bị chôn vùi.

May mắn đỉnh đầu anh ta trống trơn, không phải mục tiêu của cô.

Đối với người đã làm cha, cô không có nửa phần hứng thú.

Mặt Lạc Uyển cơ hồ biến sắc trong nháy mắt.

Tạ Trì nhíu mày, không chắc chắn nói, "Cô là..."
Khương Phỉ cười, "Em là Khương Phỉ đây, Tạ gia gia đã gửi ảnh chụp của anh cho em, chúng ta...", nói đến đây, cô hơi cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng.

【 Hệ thống: Ký chủ, độ hảo cảm của Lạc Thời đang giảm xuống.


Lạc Uyển đứng dậy nhìn Tạ Trì, lại nhìn Khương Phỉ đang nắm lấy tay anh ta, vành mắt đỏ lên, đột nhiên chạy về phía cửa ra.

Lạc Thời nhìn theo bóng Lạc Uyển, những đầu ngón tay trắng đến trong suốt run rẩy.


Hắn luôn là người bị cô tùy lúc đều có thể vứt bỏ, dù cho hắn đang bị bệnh.

"Uyển Uyển!", Tạ Trì ném tay Khương Phỉ ra, nhanh chóng đuổi theo hướng Lạc Uyển chạy đi.

Khương Phỉ "ngơ ngẩn" nhìn theo bóng anh ta, sau hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.

Nhưng vừa nhìn sang liền đón nhận ánh mắt lạnh lẽo âm u của Lạc Thời.

Độ hảo cảm đã giảm xuống còn -65.

Giây tiếp theo, Lạc Thời đã trở lại như thường, "Thì ra cô là vợ sắp cưới của Tạ Trì", hắn nỉ non, như thể phiền muộn.

Khương Phỉ nhịn không được cười lạnh, hắn diễn như thể vô cùng để ý cô vậy.

Cùng lúc đó, tài xế đã bước đến, nôn nóng nhìn Khương Phỉ, "Khương tiểu thư, Tạ lão tiên sinh bệnh cũ tái phát, sáng nay phải nhập viện điều dưỡng.

Hiện tại tôi cũng phải đến đó"
Khương Phỉ trầm tư.

Hình như thật sự có chuyện này, Tạ lão gia nhập viện điều dưỡng, Lạc Thời mượn cơ hội này mời cô đến nhà mình ở một thời gian.

Nguyên chủ lúc trước cũng chọn đi theo Lạc Thời, ngoài lý do cô ở Cẩm Thành bơ vơ không nơi nương tựa và chút cảm giác quen thuộc, thương tiếc dành cho Lạc Thời ra, còn vì nguyên chủ nhìn ra tình cảm giữa Tạ Trì và Lạc Uyển, cô vốn dĩ định thành toàn cho hai người.

Nhưng vì hào quang vai chính của Tạ Trì và Lạc Uyển khiến cô hoàn toàn trở thành pháo hôi.

Quả nhiên!
Lạc Thời nhìn cô, "Khương tiểu thư tối hôm qua đã cứu tôi, nếu cô không chê, tôi có một căn nhà để trống.

Khương tiểu thư có thể trước ở tạm mấy ngày?"
Khương Phỉ nhíu mày, "Nhưng..."
Lạc Thời tựa hồ không đợi cô đáp lại đã trực tiếp lăn xe đi về phía trước.

Độ hảo cảm trên đỉnh đầu hắn cũng đang không ngừng -1, -1...!
【 Hệ thống: Ký chủ, độ hảo cảm giảm xuống -100, nhiệm vụ sẽ thất bại.


Khương Phỉ nhìn bóng dáng Lạc Thời, sau hồi lâu nhàn nhạt cười một tiếng.

Lúc đầu vừa đấm vừa xoa, bây giờ lại lạt mềm buộc chặt, hắn đối với Lạc Uyển, thật đúng là dụng tâm.

Khương Phỉ nói nhỏ, "Tôi muốn đi với anh"
Xe lăn dừng lại, độ hảo cảm không giảm nữa, thậm chí còn tăng lại một chút.

Tay đỡ xe lăn của Lạc Thời hơi khựng lại.

Giữa Tạ Trì và hắn.

Lần đầu tiên, người được lựa chọn lại là tên tàn phế như hắn.

Cảm giác cũng không tệ lắm.

Hắn thích những người nghe lời.

Nếu không phải là cô ta sẽ càng tốt hơn nữa.

Độ hảo cảm của Lạc Thời, -60.


...!
Ôn gia, thư phòng.

Ôn Ý Thư mặc bộ quần áo ở nhà, áo lông màu trắng càng khiến khí tràng của y càng thêm mềm mại, gương mặt dịu dàng, không một chút thô kệch.

Y rũ mắt, nhìn hồ sơ trong tay.

"Cốc cốc", cửa phòng bị nhẹ gõ hai tiếng.

Giọng của chị Lý truyền vào, "Ôn tiên sinh?"
Ôn Ý Thư đặt văn kiện xuống, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn nhã nhặn đáp, "Tôi đang bận"
"Xin lỗi, Ôn tiên sinh", chị Lý vội nói, làm ở Ôn gia lâu như vậy, cô đương nhiên biết những lúc Ôn tiên sinh bận không thích bị quấy rầy, "Nhưng mà, Lạc tiểu thư đến ạ"
Tay Ôn Ý Thư khựng lại, y đặt văn kiện xuống, nhấp một ngụm cà phê, "Để cô ấy vào đi"
Cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, Lạc Uyển vành mắt đỏ hoe đứng ở cửa.

Ôn Ý Thư đứng lên đi đến gần, lơ đãng đứng bên cạnh cô, bất đắc dĩ lắc đầu, "Em đang mang thai sao lại chạy lung tung như vậy chứ?"
Lạc Uyển nghe y dịu dàng nói thế xong, vành mắt càng thêm đỏ, "Ý Thư, em, em không biết nên đi đâu nữa...", nói rồi cô tiến đến gần, tha thiết nhìn y, "Chúng ta là bạn bè phải không?"
Bàn tay Ôn Ý Thư dùng để đỡ tay cô hơi khựng lại, y an tĩnh cười gật đầu, "Đương nhiên", đây là thân phận duy nhất để y có thể tiếp tục ở cạnh cô.

Lạc Uyển mím chặt đôi môi tái nhợt, "Khương tiểu thư đã đến Cẩm Thành, hôm nay em đã gặp cô ấy.

Cô ấy thật xinh đẹp...", nói đến đây, cô liền mất mát rũ mắt.

Ôn Ý Thư nhíu chặt mày, "Khương tiểu thư?"
Giọng Lạc Uyển có chút khô khan, "Là vị hôn thê mà năm xưa Tạ gia gia sắp đặt cho Tạ Trì"
Ôn Ý Thư hiểu rõ, nhìn cô gái trước mắt khóc đến độ chóp mũi đều đỏ ửng, y rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, "Bất quá chỉ là thế hệ trước nhất ý cô hành* mà thôi, người Tạ Trì thích là em, không phải sao?"
(*Thích làm theo ý mình)
"Em cũng muốn khuyên bản thân mình như vậy", Lạc Uyển ngẩng đầu, ánh mắt hốt hoảng, "Em thật ghen tị với Khương tiểu thư, em biết mình không nên như vậy, nhưng cô ấy từ sinh ra đã là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của Tạ Trì.

Hơn nữa Khương tiểu thư là Tạ Trì tự mình mở miệng mời đến.

Em...!em thích anh ấy như vậy, sao anh ấy lại có thể đối xử với em thế này chứ..."
Thích hắn như vậy.

Ôn Ý Thư cúi đầu, nhìn gương mặt thon dài của người con gái trước mắt, trong lòng có chút chua xót.

Y cũng từng bày tỏ tâm ý của mình với cô giống hệt như vậy.

Cô khác với những cô gái mà y từng tiếp xúc.

Những cô gái xung quanh y tựa như một con búp bê thủy tinh được bảo vệ cẩn thận trong chiếc tủ kính tinh xảo.

Mà cô, người con gái bên ngoài tủ kính, tràn đầy sức sống.

Mà nay, sức sống kia lại bị thay thế bởi sự thương tâm.

"Ý Thư, Khương tiểu thư đẹp như vậy, còn là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Tạ Trì mà Tạ gia gia chính miệng thừa nhận.

Em không biết, so với Khương tiểu thư, em được xem là gì chứ?", ngữ khí cô pha lẫn nồng đậm tự ti.

"Uyển Uyển", Ôn Ý Thư hòa hoãn mở miệng.

Lạc Uyển nhìn y.

Ôn Ý Thư không nói thêm gì nữa, chỉ là lắc đầu dịu dàng cười, "Đừng quá đau buồn, sẽ không tốt cho thân thể"
Anh sẽ giúp em..