Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 67: Sủng phi tấm mộc (6)




Edit: MoTuLinh


-----------------------------


Cơ hồ là vừa rơi xuống nước, Dung Tự ngay lập tức hít vào một hơi, cái loại cảm giác sặc nước hít thở không thông này, khiến cô không kịp nghĩ bất cứ chuyện gì khác, đặc biệt hiện tại còn là đầu xuân, trong nước đặc biệt lạnh, trên người cô khoác chiếc áo choàng lông thỏ, hút nước vào một cái liền giống như tự dưng mọc ra vài bàn tay dùng sức đem cô kéo đi xuống.


Có thể nói, trong nháy mắt như vậy, Dung Tự thật sự cảm giác chính mình giống như liền sắp chết, lại không nghĩ giây tiếp theo liền nghe được một tiếng 'ầm' rơi xuống nước, một đôi tay mạnh mẽ nâng cả người cô ra khỏi mặt nước.


"Tiểu Tự......"


"...... Khụ khụ...... Ca......" Dung Tự mê mang mở mắt ra, còn chưa kịp nói gì đó, ngực bị một trận đè nén, cả người liền hôn mê bất tỉnh.


Đồ vật trong phòng cô hẳn là sắp xếp xong, một ít bị mất, cô cũng tìm thời gian giả tạo rồi......


Trước khi hôn mê trong đầu Dung Tự còn đang nghĩ như vậy, sau đó phát sinh chuyện gì cô cũng không bao giờ biết nữa.


Chờ cô tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy đầu có chút mơ mơ hồ hồ, trong phòng tối tăm một mảnh, cách màn lụa, có thể thấy ánh nến nhảy lên bên ngoài, đây là trời tối?


Cô hôn mê bao lâu rồi? Trên người thật là khó chịu, váng đầu hoa mắt thì thôi, cái mũi còn nghẹt quá trời, thở dốc cũng hơi có chút khó khăn, trên má cũng có chút nóng đến hốt hoảng, cô giơ tay sờ cái trán của mình, đây là phát sốt sao?


Cũng đúng, hồ nước kia lạnh như vậy, rơi vào phát sốt cũng là chuyện rất bình thường.


Chính là Xuân Hạ Thu Đông của cô đâu? Còn có Dung Phi Chu đâu?


Còn không có nghĩ xong, Dung Tự bỗng nhiên liền nghe được một tiếng đẩy cửa, cô lập tức đem tay nhét vào trong chăn, lại lần nữa nhắm hai mắt.


"Đại thiếu gia, nương nương như thế nào còn không có tỉnh a? Đều ngủ một ngày rồi, ô ô ô......" Non mềm tiếng nói không phải Niệm Hạ còn có thể là ai.


"Được rồi, ngươi đừng lo lắng, dược đưa ta, ngươi đi trước nghỉ ngơi đi, hôm nay chủ yếu cũng là trách nhiệm của ta, buổi tối bốn người các ngươi ngủ một giấc thật ngon, ta tới chiếu cố nàng, thật sự không được, ngày mai ta liền đưa nàng hồi cung, kêu các thái y đó chẩn trị cho nàng, vốn dĩ Tiểu Tự chính là tự mình ra cung, còn khiến Hoàng Thượng ăn thua thiệt ở trong tay nàng, ta sợ hiện tại kinh động trong cung, nàng cũng chiếm không được lợi ích đi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng đàng hoàng."


"Dạ. Đại thiếu gia, ngài cẩn thận chiếu cố nương nương, buổi tối mấy người tụi em tới thế ngài."


"Không cần, ngươi đi về trước đi."


"Dạ." Niệm Hạ vừa khóc nức nở vừa gật đầu đáp ứng, "Nương nương nàng biết đại thiếu gia ngài thích đọc sách, cố ý mang theo một ít trở về, ngay cạnh án thư bên kia, phân phó cho chúng em, nói là chuẩn bị chờ nàng đi rồi mới kêu hạ nhân đem đồ vật kia cho ngài, còn nói đừng nói là nàng cho ngài, kỳ thật nương nương mấy năm nay vẫn luôn nhớ đại thiếu gia ngài...... Nói cách khác em làm nô tỳ cũng không nói, nhưng em hy vọng đại thiếu gia ngài có thể thấy sự quan tâm của nương nương, nàng ở trong cung trãi qua một chút cũng không vui, Hoàng Thượng tuy rằng sủng nàng, nhưng...... Nàng chỉ có một người ca ca là ngài......"


Nói xong, Niệm Hạ liền mếu máo ra cửa.


Nghe được Dung Tự khóe miệng hơi hơi gợi lên, hai ngày này tẩy não vẫn là dùng rất được, không phải sao, ở trong lòng sinh vật đơn bào Niệm Hạ, nương nương nhà nàng ấy trở thành một người muội muội tốt tuy rằng cả ngày nhớ nàng ca nhưng ngoài miệng lại luôn là không muốn mở miệng.


Mà đầu này sau khi nghe xong Niệm Hạ nói, Dung Phi Chu bưng thuốc vào cửa, sau đó tiện tay liền đem cửa phòng khép lại, lại cầm chén thuốc đặt ở trên ghế đầu giường, đem màn lụa trên giường Dung Tự kéo ra.


Đứng ở đầu giường nhìn Dung Tự hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng ngồi xuống.


"...... Chỉ có một người ca ca là ta sao?"
Dung Phi Chu nhẹ giọng lẩm bẩm, cầm chén thuốc bưng lên, "Ta cũng bất quá chỉ một muội muội là ngươi thôi, nhưng di ngôn của nương còn ở nơi đó, ta không thể vi phạm, nếu không phải ngươi, nương ta khả năng cũng sẽ không...... Cho nên ngươi kêu ta làm sao bây giờ?"


Lại than một tiếng, Dung Phi Chu nhẹ nhàng múc một muỗng thuốc, đút Dung Tự uống xong, lại dùng lụa trắng lau miệng cho cô, một chén thuốc liền như vậy đút cô uống xong, hắn buông chén thuốc, lại cúi đầu nhìn Dung Tự nửa ngày.


"Không lưu ý ngươi đã lớn như vậy rồi...... Cũng biến xinh đẹp, nhớ rõ ngươi khi còn nhỏ nói qua sau khi lớn lên muốn trở thành cô nương đẹp nhất trên đời này, cũng muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, nhìn xem ngươi bây giờ, ngược lại cũng làm được rồi......"


Dung Tự nghe đối phương vừa nói chuyện, độ hảo cảm vừa kịch liệt biến hóa, một hồi âm một hồi dương, căn bản là không bình thản như trong thanh âm của hắn ta vậy, cơ hồ mỗi lần độ hảo cảm sắp trở thành số dương, liền có một cổ lực lượng kỳ dị lại lần nữa giúp đỡ Dung Phi Chu đem độ hảo cảm áp chế xuống.


Giống như là...... Giống như là đối phương tự làm nhớ lại chuyện cũ nào đó, sau đó mạnh mẽ làm chính mình oán hận Dung Tự, chán ghét Dung Tự.


Cái này khiến Dung Tự không khỏi có chút kỳ quái.


Dung Phi Chu vẫn luôn cúi đầu đánh giá bộ dáng Dung Tự, thanh âm bỗng nhiên liền lạnh xuống dưới, "Cho nên hai người chúng ta hiện tại cách xa mới là tốt nhất, ngươi làm Quý Phi nương nương tôn quý của ngươi, ta tiếp tục làm Dung thiếu tướng quân của ta, nương ta chết vĩnh viễn ta cũng sẽ không quên, thậm chí đôi khi ta cũng đang oán hận chính mình, lúc trước ta vì cái gì muốn ngăn cản nương ta bóp chết ngươi, rõ ràng...... Rõ ràng bà khi đó chính là bị bệnh a, ta như thế nào còn có thể bởi vì ngươi mà trách cứ bà, làm bà trừ bỏ chết liền không còn con đường thứ hai có thể lựa chọn, bà...... Bà bị bệnh a......"


"Đôi khi ta thậm chí nghĩ nếu là lúc trước ta không có ngăn cản bà thì tốt rồi, ngươi không phải nữ nhi của bà, muội muội ruột của ta cũng sớm đã chết đi, ngươi bất quá chính là cha ta từ bên người nữ nhân bên ngoài kia ôm về giả mạo muội muội của ta, cha ông ta lừa gạt nương, lúc trước muội muội vừa sinh ra cũng đã chết, lại ôm ngươi trở lại...... Làm mẫu thân ở bảy năm sau không chỉ có thừa nhận nỗi đau tang nữ, thậm chí còn phải thừa nhận thống khổ bản thân dưỡng luôn là nữ nhi của phu quân mình cùng ngoại thất sinh......"


Dung Phi Chu trong thanh âm mang theo một cổ bi thương khó có thể ức chế.


Chết đòi tiền.


Dung Tự ở trong lòng kêu như vậy.


Làm sao vậy?


Chuyện lúc trước tao cần làm tiến thêm một bước hiểu biết, 20 đồng vàng chính mày trừ, bất quá cũng giới hạn ở lần này, về sau mỗi lần kích phát che dấu cốt truyện mày đều cần thiết thành thật công đạo rõ ràng cho tao, rốt cuộc tao công lược tương đối quan trọng, hay là mày kiếm tiền tương đối quan trọng, nếu là khi nào ra sai lầm, nhất định là mày kéo chân sau của tao.


Dung Tự lạnh lùng nói.


Thật là, mỗi lần đều cùng cô chơi lòng dạ hẹp hòi, một chút tác dụng đều không dậy nổi, cô cần nó có ích lợi gì, chết chết chết, hai đứa chết chùm được rồi.


Cũng không biết có phải vì sinh bệnh hay không, Dung Tự dễ dàng phá lệ bực bội.


Đầu kia hệ thống trầm mặc nửa ngày.


Che dấu cốt truyện Mạnh Mộ Song mở ra.


Theo Dung Tự hiểu biết, nguyên phối phu nhân của Dung Thiên Phổ, mẫu thân của Dung Phi Chu, tên đúng là kêu Mạnh Mộ Song.


Hồng y thiếu nữ đường hoàng, tuổi trẻ xinh đẹp, thích thiếu niên tướng quân đánh thắng trận trở về, đánh bạo đi thỉnh cầu cha mẹ đi trước trong nhà đối phương cầu hôn, sau đó được như ý nguyện gả đi qua.


Chẳng qua nàng dự đoán ngọt ngọt ngào ngào sinh hoạt sau khi kết hôn cũng không có xuất hiện, phu quân nàng thập phần tôn kính nàng, thật sự cũng chỉ là tôn kính, nhưng bởi vì hắn trước sau đều không có ý tứ nạp thiếp, làm Mạnh Mộ Song luôn nghĩ thời gian hai người bọn họ chung đụng khẳng định vẫn là thiếu, chờ đến sau này, đối phương sớm hay muộn cũng sẽ thích nàng, chỉ cần nàng nỗ lực một chút, lại nỗ lực một chút, nỗ lực đối tốt với hắn, hắn sẽ không không thấy mình, thích mình cũng chỉ là quan hệ sớm muộn, rốt cuộc nàng như thế làm cho người ta thích.


Cho nên từ đây về sau nàng liền bắt đầu ngày ngày quấn lấy sinh hoạt của hắn, nàng rửa tay làm canh cho hắn, biết hắn thích nữ hài tử tri thư đạt lý, ngày ngày luyện chữ vẽ tranh, luyện đến trên tay đều là vết chai, cũng vui vẻ chịu đựng, hơn nữa còn thu liễm bản tính thô lỗ tùy tiện của mình, học quan tâm hắn, yêu quý hắn, trước kia bản thân chướng mắt nữ hồng cũng lại lần nữa bắt đầu học lại từ đầu.


Không gì khác, nàng thích hắn, thích đến không chịu được, thích đến đối phương thậm chí chỉ cần đối với bản thân lộ ra một khuôn mặt tươi cười cũng có thể vui vẻ hơn nửa ngày.


Chỉ tiếc ở hoàng cung một năm sau, hoàn toàn dập nát tất cả kỳ vọng của nàng, nàng cỡ nào kỳ vọng chính mình cũng không có bởi vì thích mẫu đơn nở đầy trong vườn mà trộm một người rơi xuống phía sau mọi người liền nghĩ đến gần ngửi một chút, như vậy cũng sẽ không thấy phu quân nàng thâm tình chân thành nhìn một nữ nhân khác, trong mắt hắn khát vọng cùng hèn mọn cùng chính mình là cỡ nào giống, chính là có thể làm sao bây giờ đâu?


Hắn thích chính là trong cung cao cao tại thượng Quý Phi nương nương, diện mạo kiều mỹ động lòng người, nghe nói một khúc 'chưởng thượng vũ' (múa trên lòng bàn tay) càng là danh chấn thượng kinh, cầm kỳ thư họa không gì không biết, ngay cả Hoàng Thượng đều vì nàng ta mà không màng Hoàng Hậu của mình, thậm chí còn nổi lên tâm tư phế hậu.


Nguyên lai phu quân nàng cũng là tôi thần dưới váy của vị Quý Phi nương nương này a, trước đó không thấy mặt, nàng đối với vị Quý Phi nương nương này cực kỳ hâm mộ cùng tán thưởng, lúc này giống như là vả ở trên mặt bản thân một bạt lại một bạt tay.


Nghe xong bọn họ nói, nàng mới biết được phu quân của mình vì nàng ta mới đi biên cảnh vào sinh ra tử, vì nàng ta mới từng bước một hướng lên trên bò, vì nàng ta cưới vợ sinh con, liền vì không cho trong lòng nàng ta có gánh nặng, thậm chí vì nàng ta còn nghĩ...... Mưu phản!


Nhưng cuối cùng mưu phản không có mưu thành, hoàng hậu lại chết, thái tử cũng bị phế theo, vị Mộ Dung Uyển kia chuyện gì cũng chưa làm, thậm chí còn khuyên can qua phu quân một đầu nhiệt huyết của nàng, lại thành cuối cùng người thắng, nhi tử của mình thành thái tử, hoàng đế, nàng ta cười tới cuối cùng.


Ngày đó nàng thậm chí cũng không biết bản thân là như thế nào ra cung, chính là nàng có thể làm sao bây giờ? Tố giác phu quân nàng cùng quý phi, không nói đến quý phi xuất thân Quốc Công Phủ, đánh cái hắt xì Mạnh gia bọn họ đều tiếp không được, lúc này hoàng đế đang sủng ái quý phi rất có khả năng là không tín nhiệm chính mình nói, đến lúc đó nàng ngược lại vì nhất thời bản thân khó chịu liên lụy chính nàng cùng Mạnh gia, dựa vào cái gì!


Mạnh Mộ Song trái lo phải nghĩ đều cảm thấy chính mình nửa đời sau vô vọng, cuối cùng thế nhưng ma xui quỷ khiến vào trong miếu hoang, đang ngồi chỗ đó khóc, liền gặp một thư sinh nghèo bởi vì hai lần thi rớt không mặt mũi nào trở về thấy phụ lão hương thân, lúc ấy cũng không biết nàng nơi nào tới một cổ oán khí đang xúi giục nàng, nàng giả mạo nữ quỷ của miếu hoang này, cùng thư sinh tìm chết đó xuân phong nhất độ.


Ta không muốn ngồi chờ chết, nếu trong lòng Dung Thiên Phổ ngươi nghĩ nữ nhân khác, như vậy cũng đừng trách nữ nhân của ngươi đội nón xanh cho ngươi, chúng ta có qua có lại.


Nhưng ai biết chính là một lần như vậy, nàng liền có hài tử, khi Mạnh Mộ Song đang nghe đến tin tức nàng mang thai, cũng không biết chính mình rốt cuộc là khoái ý hay là thống khổ, nhưng đứa nhỏ này nàng lại vô cùng quý trọng, mặc kệ phụ thân nó là ai, nàng đều trước sau yêu nó.


Dung Thiên Phổ ngươi ở bên ngoài vì nữ nhân khác máu chảy đầu rơi, cũng đừng trách ta làm ngươi giúp người dưỡng nhi tử, về sau đồ vật của ngươi đều sẽ là nhi tử của ta, sẽ chỉ là nhi tử của ta.


Mạnh Mộ Song nghĩ đến như vậy.


Ai biết nhi tử của "hai người" bọn họ sau khi sinh ra, Dung Thiên Phổ thế nhưng sửa tính nết của mình, bắt đầu đối tốt với nàng, không chỉ có như thế, còn đặc biệt quan tâm nàng, yêu quý, một bộ tư thế muốn cùng nàng vui vẻ sinh hoạt, quý phi bên kia cũng không hề để ý tới.


Mạnh Mộ Song cũng là người, tại Dung Thiên Phổ kiên trì bền bỉ quan tâm nàng hai năm sau, tâm nàng không tự giác liền mềm xuống, còn nữa nàng cũng đã trả thù qua.


Liền nghĩ nếu không thì cùng Dung Thiên Phổ vui vẻ sinh hoạt đi!


Cũng là lúc ấy nữ nhi hai người sinh ra, đặt tên Dung Tự.


Lại tiếp tục qua mấy năm vui vẻ, Mạnh Mộ Song mới hiểu cái gì gọi là một lần bất trung trăm lần không cần, tâm của nam nhân kia không ở trên người của ngươi, cái gì quan tâm cũng là giả.


Bên ngoài một nữ nhân trộm tìm đến, vẻ mặt tái nhợt, nói nàng ta sắp chết, muốn gặp nữ nhi của mình một lần, nàng ta theo hắn nhiều năm như vậy, không cầu gì khác, là nàng ta cam tâm tình nguyện, nhưng nàng ta hiện tại sắp chết, liền muốn gặp nữ nhi của mình một lần, như vậy chết cũng có thể nhắm mắt.


Mà khuôn mặt đó cùng vị Quý Phi nương nương trong cung kia có tám phần tương tự, nguyên lai không phải Dung Thiên Phổ muốn cùng nàng vui vẻ sinh hoạt, mà là hắn ta biết được bản thân cùng Quý Phi nương nương kia không có kết quả tốt, vì an ủi chính mình, hắn ta ở bên ngoài tìm nữ nhân có tám phần tương tự vẫn luôn dưỡng, hai người còn sinh nữ nhi, nữ nhi kia hiện tại thậm chí còn từ nhỏ dưỡng ở bên người nàng, mà đứa bé nàng vừa sinh ra cũng đã chết, bọn họ bởi vậy suy nghĩ ra kế thay mận đổi đào.


Chỉ có nàng một người chẳng hay biết gì, chỉ có nàng một người giống đứa ngốc bị chơi xoay quanh.


Tại nữ nhân kia trước khi chết, nàng đi gặp nàng ta.


Hiểu biết đến nàng ta nguyên lai cũng là con gái huyện lệnh, nhưng huyện lệnh bị kết án, nàng ta bị bán đi, nếu không phải Dung Thiên Phổ nàng ta khả năng là sống không được, nàng ta biết nàng ta thực xin lỗi nàng, chính là nàng ta thật sự là cùng đường, nàng ta chính là muốn sống thôi, mà nữ nhi, nàng ta cũng là nghe Dung Thiên Phổ nói, muốn cho nó kiếm một tiền đồ tốt, nhưng từ khi nó bị ôm đi, nàng ta cũng chỉ còn lại ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến thậm chí Dung Thiên Phổ cũng không tới, nàng ta thực xin lỗi nàng, cũng thực xin lỗi nữ nhi của mình, ai nàng ta cũng thực xin lỗi.


Nàng ta thẹn làm người!


Nói xong, nữ nhân kia liền bởi vì một hơi thở gấp đi rồi.


Liền chết trên mặt đều mang theo nước mắt, khiến Mạnh Mộ Song thế nhưng cũng chảy xuống nước mắt theo, từ nay về sau liền rốt cuộc đi không ra.


Nàng biết chính mình bị bệnh, nàng một mặt rất muốn chết, một mặt lại luyến tiếc Dung Tự cùng Phi Chu.


Chính là lại có thể làm sao bây giờ? Nàng thật sự rất muốn giải thoát, nàng không muốn sống nữa, nàng cảm thấy chính mình tồn tại không có một chút ý nghĩa, không có một chút tác dụng, nàng chán ghét thấy trượng phu của mình, chán ghét tất cả hết thảy trên đời này, sau này bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí cũng bắt đầu chán ghét Dung Tự......


Một lần mất khống chế, nàng thiếu chút nữa bóp chết Dung Tự, nếu không phải nhi tử bỗng nhiên trở về ngăn trở nàng, nàng liền thương tổn nữ nhi mình thương yêu nhất.


Sau này càng giống như bị điên rồi, cùng Phi Chu nói Dung Tự cũng không phải nữ nhi ruột của nàng, không phải muội muội ruột của hắn, là tiện nữ nhân bên ngoài sinh ra, nàng quá chịu tra tấn rồi, căn bản là không muốn thấy Dung Tự, thấy liền muốn giết chết nó......


Vô số ác ngôn ác ngữ, vốn không phải nàng sẽ nói ra tới.


Rõ ràng không phải như thế, nữ nhân kia cùng nàng khổ giống nhau, thậm chí so nàng còn khổ, Dung Tự nàng cũng yêu thương lâu như vậy, nàng đã mất đi một nữ nhi, sao lại có thể lại mất đi đứa thứ hai đâu?


Nhưng nàng căn bản là khống chế không được bản thân đang nói cái gì, vì không hề thương tổn Dung Tự, cũng vì chính mình không hề thống khổ, nàng thắt cổ tự sát.


Ai sẽ nghĩ đến nàng như vậy vừa đi, chính mình nhi tử thế nhưng đem những lời nói bậy nói bạ đó của nàng coi là thật sự, thậm chí làm hại chính mình vẫn luôn yêu thương nữ nhi cuối cùng chết không toàn thây......


Xem xong tất cả chuyện xưa, Dung Tự hoàn toàn trầm mặc.


Mạnh Mộ Song đoạn thời gian cuối cùng kia, lo âu hậm