Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 41: Ảnh hậu cùng đường bí lối (xong)




Edit: LINH


Nhìn bóng lưng Dung Tự không quan tâm muốn hướng phía trước đi, Diệp Hiên Ca cũng bất chấp chính mình ở trước công chúng bị vả một cái tát, tiến lên hai bước liền đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực, muốn hướng xe của mình bên cạnh kéo đi.


"Cậu buông ra, cậu buông tôi ra...... Cậu buông ra...... Ô oa......" Dung Tự giãy giụa vài lần cũng chưa thể từ bên trong ôm ấp của Diệp Hiên Ca giãy giụa ra, thế nhưng trực tiếp tựa như đứa trẻ khóc ra thành tiếng.


Sau đó biên độ giãy giụa liền nhỏ lại, tùy ý Diệp Hiên Ca đem đầu cả người cô hướng xuống đất khiêng lên, sau đó thật cẩn thận mà bỏ vào bên trong xe của mình, chuyển tới một đầu khác trên xe, đóng lại cửa sổ xe, than một tiếng liền đem Dung Tự còn đang rơi lệ ôm vào trong lòng ngực của mình, cúi đầu ở trên tóc cô hôn một cái.


"Không có việc gì, không có việc gì, chị còn có tôi, chị còn có tôi, sau này tôi sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh chị, được không? Lời của tôi trước đó nói qua vĩnh viễn có hiệu lực, mặc kệ chị biến thành bộ dáng gì, mặc kệ chị gặp được sự tình gì, quay đầu lại nhìn xem, tôi vĩnh viễn đều ở bên cạnh chị!"


Diệp Hiên Ca ôm càng thêm khẩn, mà cảm xúc của Dung Tự so với hắn đoán trước còn muốn bình phục nhanh hơn, chỉ qua hơn mười phút cả người ngay lập tức bình tĩnh lại, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Diệp Hiên Ca, "Được rồi, không có việc gì, đưa tôi về nhà đi!"


Âm thanh của Dung Tự hơi có chút khàn khàn, nhưng nhìn ngược lại cũng không có cái gì khác thường.


Diệp Hiên Ca cau mày, nhìn Dung Tự như vậy, giống như có chút không xác định.


"Được rồi......" Dung Tự mỉm cười, "Tôi sớm có chuẩn bị, Trác Phi Bách sớm hay muộn phải kết hôn, mà tân nương vĩnh viễn cũng không phải là tôi, vừa mới liền tính là nhất thời phát tiết cảm xác đi, phát tiết xong rồi thì không có việc gì, kỳ thật như bây giờ càng tốt có phải hay không, tôi cũng không mất 20 năm tiếp theo để đi quay các loại phim thối nát, làm cho tên Dung Tự này ở bên trong các bộ phim tệ mốc meo có mùi thúi, có thể tiếp tục đi diễn nhân vật tôi thích, như vậy thực tốt không phải sao? Trác Phi Bách...... Liền tùy anh ta đi thôi, anh ta làm ra lựa chọn như vậy tôi cũng không có gì ngạc nhiên, thật sự là chuyện hết sức bình thường, chính là không đoán trước được vị tân nương kia sẽ là Tần Khả Phi đi......"


"Thật sự không có việc gì?"


"Thật sự không có việc gì. Trở về đi......"


Nhưng nhìn Dung Tự như vậy, Diệp Hiên Ca trong khoảng thời gian ngắn thật sự có chút muốn nói cho cô ngày đó lúc cô từ Trác Phi Bách nơi đó trở về, đối phương vẫn luôn đuổi theo phía sau xe của cô, hắn cũng là nam nhân, sao có thể không rõ tâm tư của Trác Phi Bách, đối phương mười phần hết tám chín phần là đối với Dung Tự động tâm, lúc này mới có ngàn dặm chạy như điên này.


Đúng vậy, thật sự hắn là bởi vì thấy địa phương mới đặc biệt ở trước mặt anh ta đối với Dung Tự làm ra hành động ái muội như vậy. Trác Phi Bách không đáng tin cậy, này cũng không phải là hắn ác ý phỉ báng, mà là hắn xác xác thật thật trông thấy, nghe được, hơn nữa đối phương trong quan hệ nam nữ giống như chưa từng có đáng tin cậy qua, nữ nhân như quần áo, trước đó còn thương tổn qua Dung Tự, nam nhân như vậy anh ta chính là lại si tâm hắn cũng sẽ không đem Dung Tự giao cho anh ta, vĩnh viễn cũng không có khả năng.


Hơn nữa bởi vì một chút hiểu lầm nhỏ, liền giẫm chân tại chỗ, hắn cũng cảm thấy không xứng với Dung Tự.


Rốt cuộc đổi thành hắn ở vị trí của Trác Phi Bách, khả năng đã sớm cùng Dung Tự HE (Happy End) vô số lần rồi, cũng chỉ có anh ta, hiện tại thế nhưng muốn cùng Tần Khả Phi đó kết hôn, sự phát triển ma huyễn này, Diệp Hiên Ca thật sự muốn cạy đầu của Trác Phi Bách đó ra nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì?


"Chị đừng suy nghĩ bậy bạ biết không?"


Diệp Hiên Ca dặn dò như vậy xong, mới giẫm chân ga, xe hướng phía trước chạy tới.


Hai người cơ hồ vừa xuống xe liền thấy được Kiều Mặc ngồi xổm trước cửa biệt thự của Dung Tự, thu lại thành một cục nho nhỏ, vừa nghe thấy thanh âm phanh xe lại, ngay lập tức kinh hỉ mà ngẩng đầu lên.


Trông thấy Dung Tự vừa định tiến lên, nhưng ngay sau đó liền thấy được Diệp Hiên Ca đi theo cô xuống xe.


"Anh như thế nào lại ở chỗ này?"


Kiều Mặc tiến lên hai bước kinh dị hỏi.


Nhìn Kiều Mặc như thế, Dung Tự bước chân dừng lại, đối phương gương mặt nhìn qua còn non nớt như vậy, trên mặt mang theo tức giận cùng chán ghét không chút nào che dấu, quá trẻ, thật sự là quá trẻ, bọn họ kém mười tuổi, cũng không phải là mười tháng.


Diệp Hiên Ca nghe Kiều Mặc hỏi như vậy cũng không có nói lời nào, mà là quay đầu nhìn về phía Dung Tự bên cạnh, lại nghe cô cười một tiếng, sau đó duỗi tay trực tiếp liền cầm tay của hắn.


Tay của Dung Tự, lòng bàn tay rất ấm, ngón tay lại lạnh lẽo dọa người, cảm giác như vậy cơ hồ làm cho hắn liền mê luyến, sau đó hắn liền nghe được Dung Tự cười đối với Kiều Mặc nói, "Bạn trai tôi không nên ở chỗ này, nên ở nơi nào đâu?"


Lời này vừa nói ra, hai người nam nhân ở đây gần như đồng thời sững sờ giật mình.


Diệp Hiên Ca nhìn sườn mặt của Dung Tự mỉm cười, cơ hồ nháy mắt liền sáng tỏ ý tứ của cô, tay cũng nắm chặt theo.


Mà Kiều Mặc nhìn hai người nắm chặt đôi tay ở cùng một chỗ, không thể tin tưởng mà trợn to hai mắt, "Chị nói bậy, chị như thế nào sẽ có bạn trai đâu? Chị thích rõ ràng là Trác Phi Bách, anh ta hiện tại muốn kết hôn, Dung Tự chị cũng chỉ có tôi, tôi biết chị vẫn luôn đem tôi coi như thế thân của Trác Phi Bách, không sao, không quan trọng, tôi không ngại, tôi đã không ngại, về sau liền hai chúng ta, liền giống như sinh hoạt một năm trước vậy, được không? Liền hai người chúng ta, được không......"


Hỏi như vậy, hốc mắt của Kiều Mặc cũng đỏ lên theo, tiến lên hai bước liền muốn bắt lấy tay của Dung Tự.


Lại không nghĩ thế nhưng trực tiếp đã bị Dung Tự phất ra.


"Không được. Tôi đã có bạn trai, tin tức trước đó cậu không thấy sao? Tôi đi Khôn Phương, từ bỏ Trác Duyệt đi Khôn Phương, mà hiện tại tôi cùng Diệp Hiên Ca đều đứng ở trước mặt cậu, cậu không biết không hiểu ý từ đầu này đi, tôi vì Diệp Hiên Ca đi Khôn Phương, vì Diệp Hiên Ca từ bỏ Trác Phi Bách, tôi yêu anh ấy, mà anh ấy hiện tại là bạn trai tôi, cho nên căn bản là không cần cái gì thế thân......"


Nói cách khác, mày làm một cái thế thân mà nói, đối với Dung Tự bây giờ không hề giá trị.


Bởi vì cô đã không yêu Trác Phi Bách, càng đừng nói một cái thế thân.


"Không có khả năng! Chị làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy yêu người khác đâu? Sao có thể? Chị yêu Diệp Hiên Ca, thế còn tôi thì sao? Vì sao chị tình nguyện yêu những người khác, cũng không muốn nhìn xem tôi, Dung Tự, vì sao?"


"Chuyện tình cảm nào có nhiều như vậy vì sao?"


Dung Tự kỳ quái nói.


Chỉ một câu như vậy, liền làm cho Kiều Mặc trực tiếp trầm mặc xuống.


"Là bởi vì tôi trước đó đã làm sai chuyện sao? Là bởi vì như vậy sao?"


Cầu xin chị, Dung Tự, cầu xin chị nói cho tôi là bởi vì cái này được không? Cầu xin chị, cầu xin chị......


"Không phải, cùng cái kia không quan hệ."


Dung Tự căn bản là không có nghe thấy tiếng lòng của Kiều Mặc, gần như vô tình mà nói, "Mặc dù cậu trước đó chưa làm qua chuyện như vậy, tôi cũng như cũ......"


"Đủ rồi......"


"Kiều Mặc."


"Tôi nói đủ rồi......" Kiều Mặc lui về sau hai bước, đầu cúi thấp xuống, lại lần nữa nâng lên, khẽ cười, "Dung Tự, tôi hận chị."


Nghe vậy, Dung Tự không nói gì.


"Tôi hận chị!"


Nói xong, cậu ta đột nhiên đẩy Dung Tự ra liền xông ra bên ngoài, Diệp Hiên Ca nhân thể ôm lấy Dung Tự, sau đó liền nghe cô khe khẽ thở dài.


"Tôi đi vào trước, cậu trở về đi, cám ơn cậu đưa tôi về nhà."


Dung Tự cười nói như vậy với Diệp Hiên Ca xong, nhấc chân liền muốn hướng trong phòng đi đến.


Lại không nghĩ ở ngay lúc này Diệp Hiên Ca thế nhưng một phen liền bắt được cánh tay của cô, "Cho nên, lời chị vừa mới nói là thật sự? Hả?"


"Cậu cũng lại đây trộn lẫn sao?" Dung Tự bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Hiên Ca liếc mắt một cái.


"Được, được rồi, cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, được không?"


Tuy rằng biết chị chỉ là vì tống cổ Kiều Mặc kia, làm cậu ta chặt đứt niệm tưởng, nhưng lời nói mới nảy nghe được hắn động tâm như thế, hắn nghiện a!


Hắn thậm chí hy vọng mỗi ngày mỗi ngày đều nghe thấy Dung Tự có thể nói với hắn như vậy, làm sao bây giờ? Hắn thích cô như vậy.


Diệp Hiên Ca dộ hảo cảm, 99.


Nghe được hệ thống ở bên tai cô thông báo như vậy, Dung Tự trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn Diệp Hiên Ca trước mặt rõ ràng đang cười, lại cười đến chua xót, trước đó cũng còn không sao cả tâm nháy mắt trầm xuống, sau đó hướng về phía đối phương gật gật đầu, mở ra cửa phòng liền đi vào.


Vừa vào cửa liền dựa vào cửa phía sau, lại lần nữa thở dài, sau đó liền lộ ra cái sáng lạn tươi cười.


Cảm giác yêu đương, Diệp Hiên Ca sao?


Cùng lúc đó một đầu khác, nhìn áo cưới hoa lệ trước mặt, Tần Khả Phi thậm chí có một loại cảm giác không chân thật dường như đang ở trong mộng.


Bỗng nhiên nguy cơ của Trác Phi Bách  liền giải quyết, bỗng nhiên hai người bọn họ liền sắp kết hôn.


Cô thích Trác Phi Bách sao? Kia không thể nghi ngờ là thích, bằng không cũng sẽ không vừa nghe đến anh ấy cùng Dung Tự thổ lộ, liền không chịu nổi mà cùng đối phương chia tay, cũng sẽ không lại nghe đến thời điểm đối phương gặp phải nguy cơ trước tiên liền tìm anh ấy, thậm chí còn nghĩ cùng anh ấy trải qua hoạn nạn.


Mà hai người bọn họ bây giờ liền sắp kết hôn? Liền sắp kết hôn rồi! Còn là Trác Phi Bách chính miệng cầu hôn với cô, ngay tại đối phương mở miệng nháy mắt kia, sâu trong trái tim của Tần Khả Phi cái gai tên là Dung Tự kia cũng trở nên không quan trọng như vậy.


Hôn nhân, nên là việc cỡ nào quan trọng thần thánh!


Hơn nữa Trác Phi Bách đã đem cha mẹ thân nhân của cô từ nông thôn trấn nhỏ đón lên, làm cho bọn họ cùng chứng kiến hôn lễ của hai người bọn họ.


Hết thảy đều là tốt đẹp như vậy.


Tần Khả Phi thậm chí cảm giác chính mình vui vẻ đến độ sắp bay lên, cô cảm giác chính mình chưa bao giờ có như vậy hạnh phúc qua, ôm áo cưới của mình, Tần Khả Phi trực tiếp liền hướng trên giường lớn phía sau ngả xuống, cả người đàn hồi như viên đạn, cô cười nhắm lại hai mắt.


Còn có một tháng, rất nhanh......


Một tháng này, Trác Phi Bách cùng Tần Khả Phi nhưng thật ra không nhanh không chậm mà chuẩn bị hôn lễ của mình.


Mà Dung Tự bên này, cô lại rốt cuộc chưa từng thấy Kiều Mặc, nghe nói cậu ta còn ở trong giới giải trí, cô cố ý kêu một nhà sản xuất quen biết chiếu cố cậu ta một chút, giống như hiện tại đã diễn vai nam phụ của một bộ phim thần tượng đi, như vậy rất tốt.


Diệp Hiên Ca bởi vì công việc bận rộn cũng cực ít cùng cô gặp mặt, Dung Tự  đem hơn phân nửa tích góp của bản thân tất cả đều đem ra, thanh toán tiền vi phạm hợp đồng  của mình ở Khôn Phương còn có cái hợp đồng thối nát, còn thừa, tiết kiệm chút, không sai biệt lắm cũng có thể đủ cô tiêu dao nhiều năm.


Đúng vậy, Dung Tự chuẩn bị rời đi, nghe ý tứ của hệ thống, nó hiện tại năng lượng không đủ, nếu là ở thế giới trước còn có thể chống đỡ cô đến sống thọ và chết tại nhà, mà hiện tại bởi vì không biết nguyên nhân sai lầm, e rằng chỉ có thể chống đỡ Dung Tự ở thế giới này lưu lại mấy năm nhất định phải đi rồi.


Đây cũng là Dung Tự không có ý muốn cùng Diệp Hiên Ca bắt đầu, có được cùng chưa từng có được xem như hai chuyện khác nhau đi, cô cảm thấy đối phương rất không tồi, chính là bởi vì rất không tồi, cô lúc này mới không có muốn phá hư cảm giác niệm tưởng tốt đẹp trong lòng của mình, một trận yêu đương tốt đẹp nhất cũng bất quá chính là hiện tại lúc này, ái muội không rõ, muốn bắt đầu còn chưa bắt đầu, cô thậm chí hy vọng chính mình lúc đi cũng có thể vẫn luôn duy trì cảm giác như vậy, mà không phải bởi vì tật xấu kỳ quái kia của mình, sau khi cùng Diệp Hiên Ca bắt đầu được một tháng, liền hoàn toàn đem cậu ta quy về trận doanh bạn trai cũ kia của mình.


Cô không muốn.


Đây cũng là một loại cảm giác kỳ quái.


Một tháng sau, thu thập xong tất cả đồ vật của mình Dung Tự mua vé máy bay vừa lúc là cùng ngày hôn lễ với Trác Phi Bách.


Cùng ngày sáng sớm, cô liền đi tìm Tần Khả Phi.


Thấy cô đến, Tần Khả Phi rõ ràng thập phần giật mình, trong lòng thế nhưng quỷ dị mà dâng lên một cổ may mắn Trác Phi Bách không ở đây.


Sau đó cô ta liền thấy Dung Tự đem một hộp trang sức tinh mỹ hướng cô ta đưa tới, "Chúc mừng......"


Tần Khả Phi kinh ngạc mà tiếp nhận lễ vật của Dung Tự, mở ra, tức khắc liền phát ra một tiếng kinh ngạc.


Đơn giản là quá xinh đẹp, thật sự là quá xinh đẹp, một sợi dây chuyền kim cương rực rỡ lung linh, nhìn liền cảm giác là mộng tưởng cuối cùng của nữ nhân.


"Chị tặng cho em? Không được, lễ vật này em không thể nhận!"


"Tân hôn lễ vật cũng không cần sao?" Dung Tự cười nói.


Nghe vậy, Tần Khả Phi cũng không tiện cự tuyệt.


"Nào, chị giúp em mang lên được không?"


"A, ừm, cám ơn......" Tần Khả Phi nói.


Dung Tự lập tức tiến lên đem dây chuyền kim cương mang lên cổ của Tần Khả Phi.


Trong đầu lại không tự chủ được mà hồi tưởng lại, nguyên chủ cùng Trác Phi Bách đối thoại.


"Thật xinh đẹp, dây chuyêng thật sự là quá đẹp, tặng cho em sao?"


"Đương nhiên. Thích không?"


"Rất thích!"


"Thích là tốt rồi, nào, anh đeo lên cho em."


"Em nhất định sẽ cực kỳ quý trọng, chỉ cần tình yêu của em một ngày chưa ngừng lại, dây chuyền kim cương này em sẽ luôn bảo quản, Phi Bách em yêu anh!"


Mà hiện tại, tình yêu của Dung Tự dừng ở đây, dây chuyền cũng nên đổi chủ.


Dung Tự đeo xong dây chuyền cho Tần Khả Phi, theo bản năng mà ngay tại trán đối phương nhẹ nhàng hôn một cái, "Chúc mừng tân hôn."


"Chị không lưu lại uống chén rượu mừng sao?"


Nhìn tư thế Dung Tự muốn đi, Tần Khả Phi theo bản năng hỏi, đáng tiếc vừa hỏi ra miệng cô ta liền có chút hối hận.


Đúng vậy, cô ta không tự tin, cô ta sợ hãi, cô ta sợ hãi Trác Phi Bách vừa nhìn thấy Dung Tự, hết thảy mọi thứ bây giờ của cô ta đều thành bọt biển, cô ta thậm chí hy vọng Dung Tự nhanh chóng cự tuyệt cô ta mới tốt.


Mà Dung Tự giống như là nghe thấy được tiếng lòng cô ta, ngẩng đầu nói, "Không được, chị phải đuổi kịp máy bay, liền đi trước!"


"Máy bay? Chị muốn đi đâu?"


"Không biết, đi khắp nơi để chơi, nghĩ đến đâu đi đến đấy." Nói xong, Dung Tự liền hướng Tần Khả Phi vẫy vẫy tay.


"Dung Tự......"


Nhìn bóng dáng của cô gái rời đi, cô ta thậm chí có loại ảo giác lần này gặp mặt sau này có thể sẽ không còn được gặp lại.


Nhưng đối phương lại chỉ là vẫy vẫy tay, lên một chiếc xe taxi ven đường, một hồi đã không thấy bóng dáng.


Ngồi trong phòng chờ của sân bay Dung Tự đang xem tạp chí bỗng nhiên cảm giác bên cạnh lún xuống, một cổ mùi hương quen thuộc cũng truyền tới theo.


"Như thế nào? Đi cũng không chào hỏi với tôi một tiếng? Nếu không phải lãnh đạo kia của thượng tầng Khôn Phương nói cho tôi chị đã cùng bọn họ giải ước, chỉ sợ chị lên máy bay tôi cũng không biết đi? Dung Tự, lòng của chị đủ tàn nhẫn a?"


Diệp Hiên Ca nói tuy rằng mang theo ý cười, nhưng bên trong