Edit+ Beta: dieudieutieucuu
Trong trí nhớ của nguyên chủ, bình thường Diệp Hàm vô cùng ôn nhu, hoàn toàn chính là hình tượng anh trai tốt nhà bên, trúc mã quốc dân, ngày thường tuy hơi biến thái, khi biến thái lên thì không phải là người, nhưng nếu tất cả điều này được đặt lên một vai ác Boss phản diện thì quá đạt tiêu chuẩn người tốt rồi...
Cắn chặt răng, An Tình vòng hai tay ôm lấy eo Diệp Hàm, nói lớn, “Diệp ca ca, em sai rồi! Em sẽ không kiếm bạn trai nữa...!”
【Đinh, chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của mục tiêu +10, tổng độ hảo cảm 10+】
An Tình cảm nhận được thân hình trong vòng tay hơi dừng một chút, ngay sau đó, cô liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Còn chưa kịp phản ứng, An Tình ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Trái tim bỗng nhiên như bị buộc chặt, cô chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang trào ra...
……......
Cằm được nắm chặt, cô không thể không phối hợp bèn ngẩng đầu lên.
Diệp Hàm hơi cúi đầu, một tay ôm lấy cô, trên mặt mang theo nụ cười không rõ tâm tình, cười như không cười như thế thật ra còn đáng sợ hơn so với không cười...QAQ
Làn da trắng nõn, mái tóc đen mềm mại, một bộ dáng ôn nhu, ấm áp nhưng cố tình cả người lại tỏa ra khí thế lạnh lùng đáng sợ.
Trong không gian yên tĩnh vang lên âm thanh nức nở, An Tình theo bản năng lén ngước mắt lên nhìn ai ngờ bị Diệp Hàm nắm cằm không thể nhúc nhích.
Cơn tức giận trong lòng Diệp Hàm vẫn chưa tiêu tan, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của An Tình, kề sát là thân thể mềm mại. Trong lúc nhất thời nghĩ đến việc cô phản kháng chính mình, không chịu nghe lời, còn cùng người đàn ông khác tới loại địa phương như thế này……
Lực đạo trên tay liền không tự giác tăng, rất nhanh, trên gương mặt trắng nõn liền có một vệt đỏ hồng.
“Diệp ca ca……”
Thân thể cô cứng đờ, trên cằm truyền tới cảm giác đau đớn, liền sốt ruột nghĩ cách thoát. Nhưng vì mục tiêu công lược, cô không thể phản kháng được...
Nỗ lực làm cho hai mắt chứa đầy lệ ý, cô đem đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Tầm mắt hai người không khỏi giao nhau trên không trung.
Thật lâu sau, chỉ thấy Diệp Hàm khẽ nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu, sau đó mở mắt âm trầm hỏi, “Em với hắn ta đã làm gì rồi...?”
Nghe lời của Diệp Hàm, An Tình đột nhiên thấy sống lưng trở lạnh, một dự cảm không lành ùa đến, cô vội thanh minh: “Em và hắn ta chưa làm gì cả! Thật đấy!”
“Diệp ca ca, anh buông em ra trước đã...”
Thanh âm An Tình vang lên thập phần thành khẩn, mang theo một chút cầu xin.
Diệp Hàm nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên lạnh lùng câu môi, nắm cằm cô chặt hơn một chút, “Cái gì cũng chưa làm? Chính tự em xem đi, đó là gì!”
Cô thật sự rất muốn khóc...
Hệ thống hố cô rồi, QAQ...
Bởi vì,...
Quay đầu, An Tình liền nhìn thấy giữa một khoảng trống màu trắng của ga dường là một vệt máu đỏ chói mắt.
Trong lòng cô chợt lạnh, cả người cô ở trong lòng ngực hắn giãy giụa càng lợi hại hơn……
“Cái gì cũng chưa làm sao…”
Diệp Hàm cười lạnh một tiếng, bộ dáng dãy dụa của An Tình dừng lại ở đáy mắt hắn, càng làm cho lửa giận của hắn càng dâng cao.
Điều này lại đồng thời làm cho tâm hắn dâng lên một trận co rút đau đớn.
Em gái chăm sóc nhiều năm, thế nhưng lại mới còn nhỏ tuổi đã cùng người khác làm ra loại sự tình này!
“Anh buông em ra trước đã…”
An Tình thở hổn hển mấy hơi, lại nói.
Diệp Hàm híp mắt, lạnh nhạt: “Tới loại tình trạng này rồi, em không phải là nên cùng anh giải thích sao?”
Không, mặc dù cô cùng hắn giải thích, nhận sai, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.
“Buông em ra?”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của cô, “Tốt nhất bây giờ em nên ngoan ngoãn.”
Càng nghĩ, Diệp Hàm càng giận, “Lời anh nói tại sao em lại không nghe?”
-----------------
Nhảm nhảm vài lời....
Thử đoán xem nào, vệt máu màu đỏ đó là gì...