Công Lược Boss Phản Diện

Quyển 8 - Chương 26: Hoạn quan và nữ hoàng (26)




"Tề vương điện hạ tuổi tuổi thật sự không nhỏ, cũng nên cưới phi tử rồi!"

"Các cô nương dòng dõi thế gia ở Đại Hạ nhiều như vậy, thỉnh điện hạ nên nhanh chóng chọn lựa một vị Vương Phi ban cho Tề vương để nối dõi tông đường ạ."

"Tề vương điện hạ ——"

"Đủ rồi!"

An Tình vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy lời cãi cọ bên dưới đại điện. Nàng liếc mắt nhìn về phía nam tử vẫn đứng khoanh tay đằng kia. Mắt phượng mày ngài, con ngươi sáng trong sâu thẳm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo tựa khổng tước, nếu thêm một nét thì thừa, bớt một nét lại thiếu.

Thân cao 8 thước* có thừa, màu da cổ đồng, sống mũi cao thẳng, môi dày vừa phải, lúc này khẽ nhếch khiến mọi người đều lóa mắt.

(Thời Tam Quốc 1 thước = 10 tấc = 0,23 m → 8 thước= 1,84 m)

Bất kể mọi người có nghị luận thế nào, hắn trước sau vẫn luôn thong dong như vậy.

Trầm ngâm một lát, nàng nói: "Tề vương nghĩ thế nào?"

Tề vương nhấp môi cười, khom mình hành lễ, "Điện hạ, thần huynh cũng không sốt ruột, hôn nhân đại sự lẽ nào lại là trò đùa, còn thỉnh điện hạ buông tha thần huynh."

Hắn mới gặp nữ chủ vài lần, đúng là không vội, có khi còn đang tìm cách câu người ta vào trong tay đấy. Tô Linh Nhi là nữ nhi của Đại tướng quân, binh quyền trong tay lão ta lại như miếng mồi ngon, vô cùng hấp dẫn.

An Tình thở dài một hơi, sau đó liền nói với đám triều thần rằng đây là việc riêng của Tề vương gia, không cần thảo luận nữa.

Nhưng......

"Vương huynh chưa muốn lập chính phi vậy thì thôi. Nhưng mấy hôm trước nước chư hầu mới tiến cống vài nữ tử tây vực, chi bằng mượn hoa hiến phật, coi như lễ vật tặng huynh vậy."

Một nam nhân đã 30 tuổi mà hậu viện còn không có một nữ nhân, việc này thật không thể được. Không lập thê cũng được, vậy thì cứ ném người vào cho hắn, coi như nối dõi tông đường cũng được, dù sao thì cũng cần một vị chủ mẫu đứng ra cai quản phủ đệ chứ.

Tề vương nheo mắt, ngẩng đầu nhìn An Tình đang ngồi trên ghế rồng, không có đáp lời.

Quần thần đều quan tâm tới hôn nhân của Tề vương vì ngần ấy năm, hậu viện Tề vương lại không có lấy một nàng thị thiếp. Không hồ là nam chủ, nếu nàng là nữ chủ cũng sẽ thích một người chung tình như vậy. Chỉ là vị trí không phải, Tề vương hiện tại chính là đối thủ của nàng, còn Lục Sanh tùy thời sẽ bị nữ chính tùy ý xúi giục, nàng quả thực không vui vẻ gì. Nếu nàng không thể hạ thủ từ chính phi của hắn, vậy thì tạo cho hắn một chút phiền toái là được. Vậy nên mới nói, nàng cảm thấy chính mình có hơi bất lương. Nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Tô Linh Nhi gả cho hắn, nhìn phu thê hắn đồng tâm hiệp lực đánh ngã nàng, không có cửa đâu!

Tô Linh Nhi có tài hoa cỡ nào cũng không thoát khỏi nữ nhi tình trường. Nếu đã cấp cho Tề vương mấy phụ nhân, sẽ không thể nào không có chuyện nàng ta không ghen cả, đây cũng chỉ là một thủ đoạn nhỏ tạo ra ngăn cách cho bọn hắn mà thôi.

Tuy mục tiêu công lược là hợp tác cho nam nữ chủ nhưng nàng cũng phải bảo vệ cái mạng còm này của mình chứ! Nàng chân thành tin tưởng, nam nữ chủ chắc chắn sẽ vượt qua cửa ải tiểu thiếp kia, sau đó mỹ mãn bên nhau cả đời.

"Thần huynh khấu tạ điện hạ."

Lúc này nếu từ chối sẽ phạm tội khi quân thế nên Tề vương rất biết điều mà khấu đầu tiếp nhận.

"Lâm thái y lại tới kìa."

"Điện hạ sắp xuống tay với Lâm thái y sao?"

"Phi, ngươi nói thế nào chứ? "Xuống tay" sao? Thật là thô tục, như thế gọi là "vừa mắt", hiểu chưa?"

Tiểu cung nhân bình thường không có việc gì làm, lạc thú lớn nhất chính là tám chuyện bát quái. Lâm thái y phong lưu phóng khoáng, tính cách cũng hoàn mỹ không có một khiếm khuyết, ngồi cạnh nữ hoàng điện hạ, quả thực vô cùng xứng đôi.

Nhưng chỉ An Tình mới biết. Lâm gia thoạt nhìn không can thiệp vào triều chính nhưng sau lưng lại che dấu thế lực khổng lồ. Lâm gia tổng cộng có ba thê tử, ba người con nên Lâm Ngạn tiến cung làm Thái y, người trong nhà cũng không hề bức bách hắn.

Trên hắn có hai người ca ca. Một vị ca ca ước chừng 30 tuổi, dạy học ở Hàn Lâm viện, hàng năm còn đi tới thư viện ở Giang Nam dạy giáo chúng học bài, có thể nói là đào lý mãn thiên hạ*.

(*Đào lý mãn thiên hạ - 桃李满天下: đào lê khắp thiên hạ, thường dùng để miêu tả các giáo viên giỏi, có nhiều học sinh thành đạt khắp nơi.)

Còn một ca ca tuổi có chút lớn, hiện tại là thượng khách của các quý phủ, hành tung bí hiểm nhưng cũng rất nổi danh.

An Tình không rõ hiện giờ trong triều ai thuộc phe mình, nhưng nàng vẫn vô cùng tin tưởng Lâm Ngạn.

"Hôm nay ngươi bó ngực lệch kìa."

"Hả? Chỗ nào?"

Lâm thái y vẫn luôn được ca tụng phong lưu phóng khoáng trong miệng mọi người lúc này đang ngẩn người, vươn tay sờ soạng trước ngực mình.

Lâm Ngạn chính là tên giả của Lâm Yên, vậy nên, trong cung mới có lời đồn Lâm thái y mi thanh mục tú, ôn nhu dịu dàng...

Đối phương là nữ nhân, sao lại không thể ôn nhu dịu dàng chứ?

Đối phương là cái nữ nhân, có thể không âm nhu sao.

Lâm Yên trừng mắt nhìn An Tình một cái, tay kéo kéo cổ áo, "khụ khụ" vài tiếng: "Điện hạ nên chú ý chuyện..."

An Tình bỗng cầm lên bàn tay ngọc ngà của đối phương, trong mắt tràn đầy thâm tình, cất tiếng: "Thái y ghét bỏ nhân gia?"

Lâm Yên trợn mắt, câm nín nhìn, sau đó chậm rãi gỡ tay nàng ra: "Việc ngươi phái ta đi chỉ có thể giúp đến đó, phụ thân ta đã bảo ta ít dính líu đến việc này."

"Ta biết, chỉ cần Lâm gia trước sau trung thành với hoàng đế là được." Nàng cười tủm tỉm.

Bởi vì, trung thành với hoàng đế chính là trung thành với nàng.

Hai người đang mải nói chuyện, ngoài điện bỗng truyền đến một trận ồn ào.

An Tình dặn Lâm Yên một vài điều rồi nhnh chóng bước ra ngoài.

Đập vào mắt nàng là hình ảnh cung nữ đồng loạt cúi đầu quỳ rạp còn Lục Sanh lại âm trầm đứng giữa.

"Làm sao?"

Nàng nghe xong đại khái cũng không mấy để ý, bất quá chỉ là tiểu cung nữ hôm trước làm đổ ấm trà mà thôi.

Lục Sâm âm thầm nhéo bàn tay dưới ống tay áo đến mức trắng bệch, bên ngoài lại không có một biểm cảm dư thừa, nhìn An Tình, hắn bỗng cười ra tiếng.

"Điện hạ, người ngày thường quá mức khoan dung mới khiến những kẻ này không biết nặng nhẹ." Vừa nói, ánh mắt lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn.

An Tình nhíu mày, liếc qua hắn một cái, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ sâu hơn. Nàng tiến lên cầm tay hắn, cười tủm tỉm: "Vậy giao cho ngươi dạy dỗ cho tốt là được."

Lục Sanh bị nàng cầm tay, sắc mặt biến đổi, sau cúi thấp đầu, thấp giọng "vâng".

"Đã không còn việc gì, thần xin cáo từ."

Lâm Yên bỗng nhiên vén rèm bước ra, nhìn thấy bộ dáng hai người Lục Sanh và An Tình thì có hơi sửng sốt.

An Tình nghe vậy liền buông tay hắn ra, xoay người đi đến bên cạnh Lâm Yên: "Vậy ngươi chú ý một chút, kinh thành hiện tại không quá an bình."

An Tình dặn dò một chốc, sau còn gọi người lấy thêm áo lông cừu phủ lên vai Lâm Yên. Tiết trời bây giờ tuy không lạnh băng như mấy ngày tết nhưng cũng vẫn rất lạnh.

"Đây là trà mới tiến cống, ngươi cầm lấy. Thứ này ta không yêu thích lắm."

Kêu cung nhân dâng lên một bao trà, lại vỗ vỗ lên tay đối phương, cuối cùng mới gọi người đưa nàng ra khỏi cung. Nhìn thân ảnh đang xa dần, An Tình âm thầm thở dài. Lâm gia nếu chịu ra tay giúp nàng thì tốt rồi.

Trầm mặc hồi lâu, An Tình đột nhiên muốn gọi Lục Sanh cùng dùng thiện (cơm), vừa quay đầu đã thấy phía sau trống không, sớm đã không còn một bóng người.

Lục Sanh dạo này rất bận à?

An Tình nhướng mày ngẫm nghĩ, nàn dạo này cũng bộn bề nhiều việc, vẫn là cảm thấy nên dành nhiều thời gian cùng hắn thì hơn.