Công Lược Boss Phản Diện

Quyển 6 - Chương 3: Vai ác ngụy bạch liên hoa (3)




"Thân thể thế nào rồi?"

An Tình ho khụ khụ, yết hầu kho khốc khó chịu như là như giấy ráp: "Xin lỗi..."

Cúp điện thoại, cô khép lại mắt, thở ra một hơi dài.

Sốt cao 3 ngày, thân nhiệt chưa từng giảm xuống, cô cũng không nghĩ tới sẽ đi bệnh viện. Người đại diện nói sẽ tới nhà chăm sóc cô nhưng cô lại thấy phiền phức. Ngẫm nghĩ, hơi híp lại mắt, cô vẫn cảm thấy Cố Trạch Thần sẽ còn đến.

Quả đúng như cô suy đoán, vị phản diện này giống như uống nhầm thuốc, đối với cô vô hạn ôn nhu cùng cẩn thận. Đúng thật là không thể hiểu được.

Lúc ban đầu, Cố Trạch Thần đúng giờ gọi điện thăm hỏi, dặn dò cô uống thuốc. Tuy An Tình không quan tâm hắn làm cách nào biết được số di động của cô, nhưng thời gian dài như vậy, lần đầu tiên cô không đoán ra được tâm tư của vị phản diện này. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Mỗi lần cô từ chối ý tốt của hắn, hắn liền ôn nhu cười, hoặc là dùng ngữ điệu không chút nào để ý vui đùa cho qua, sau đó... vẫn là hành động giống như trước lo lắng cho cô.

......

Ngoài cửa vẫn như cũ là Cố Trạch Thần một thân soái khí anh tuấn.

"Người ốm cần nghỉ ngơi nhiều, cô tại sao không nghe lời?"

Hắn cực kỳ tự nhiên đỡ cánh tay của cô, đẩy cô vào phòng ngủ, giống như hai người vô cùng thân mật.

An Tình nhướng mày, dường như sự tình phát triển không đúng.

Bên cạnh, Cố Trạch Thần đang dém góc chăn cho cô, trên mặt mang theo ôn nhu tươi cười, "Ngoan ngoãn ngủ chút đi." Vừa nói, lòng bàn tay ấm áp liền phủ lên mắt cô.

Sửng sốt một lát, An Tình lại thở dài, nói: "Cảm ơn."

Cô nâng cánh tay, ngón tay lạnh băng kéo cổ tay hắn xuống, nheo mắt nhìn hắn.

"Anh hẳn là nên giải thích giúp tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Tiền bối bình thường bận rộn như vậy, khó được liền nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút."

"Tôi cảm thấy, anh..." Lời nói đột nhiên im bặt.

Trên môi bị ngón tay hơi lạnh che lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Trạch Thần đang nghiêng đầu nhìn mình.

Cô lại ngẩn người.

Một lúc lâu sau, buông ngón tay, Cố Trạch Thần nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi khô nứt của An Tình, nheo nheo mắt, rồi sau đó cười, "Không có việc gì, tiền bối có thể dựa vào tôi."

Trong nhà một mảnh yên tĩnh, không khí duy trì trầm mặc.

Thật lâu sau, cô thở dài, nhắm mắt lại. Trong phòng phát ra từng tiếng thở nhàn nhạt.

Nhìn nữ nhân đang ngủ. Sau một lúc lâu, Cố Trạch Thần chậm rãi đứng lên, khóe miệng dần nhếch lên. Bỗng nhiên, khóe miệng dần hạ xuống, ý cười nhất thời từ trên mặt hắn biến mất.

Giờ phút này trong mắt hắn nào có nửa phần ôn nhu, tầm mắt giống như lưỡi đao sắc bén đảo qua trên người An Tình.

Vị An tiểu thư đang nổi tiếng này, dường như không khó ở chung giống tưởng tượng của hắn. Nghĩ, hắn nheo lại đôi mắt.

Như vậy...

Hẳn là có thể lợi dụng cô nàng một chút.

......

An Tình bị một trận mùi hương đánh thức, vừa ngủ dậy liền thấy bụng đói kêu vang, thời điểm đang phát ngốc, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra ——

"Đã đỡ sao? Ăn một chút gì đi." Cố Trạch Thần ngó vào, nhìn cô mỉm cười.

Bưng một chén cháo còn nóng hôi hổi, ánh mắt cô lại chưa từng rời khỏi thân ảnh trong phòng bếp kia. Rũ mắt, cô lẳng lặng nhìn chén cháo đến xuất thần.

Đang mải suy nghĩ, Cố Trạch Thần liền cẩn thận đưa cho cô cái muỗng, sau đó liền bưng tới một đĩa rau ngâm, "Đừng suy nghĩ nữa, mau ăn đi"

An Tình không thể không thừa nhận, sau khi ăn cháo, thân thể của cô cảm thấy thoái mái hơn rất nhiều. Cố Trạch Thần sau đó liền thuần thục đem bàn ăn cùng phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ.

Một lúc sau, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô: "Xin lỗi, chưa xin phép cô đã tự tiện dùng phòng bếp làm chút đồ... Nhưng mà, tôi có chút lo lắng cho cô...", nói xong, tay hắn ấm áp liền bao lấy tay cô.

Ngây ngốc một lúc, An Tình bỗng nhiên nâng môi cười, "Anh đang nói cái gì vậy."

Cô dường như đã rõ ràng chủ ý của hắn. Cong cong khóe môi, nghiêng đầu đánh giá đối phương.

Nâng cánh tay, trước ánh mắt ngạc nhiên của Cố Trạch Thần, cô bỗng nắm lấy cà vạt hắn, thủ đoạn một xả ——

Mặt cô cứ như vậy chặt chẽ chiếm cứ tầm mắt hắn. Cách xa nhau không quá phận hào chi li.

An Tình bỗng nhiên đem mặt để sát vào hắn.

Cố Trạch Thần ngẩn người. Tầm mắt mơ hồ chỉ có thể thấy cánh môi hồng nhuận đang càng ngày càng gần hắn. Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, ừng ực nuốt nước miếng, thân thể hắn nhất thời cứng đờ.