"Đoàng --------------"
"Dừng tay --"
An Tình bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai ngăn cản Thẩm Trì.
Tiếng súng vang lên, thời gian giống như là đã dừng lại.
Trái tim cơ hồ như bị ngừng đập, sắc mặt An Tình trắng bệch, ánh mắt theo bản năng nhìn Lâm Vũ đàn ngã quỳ trên mặt đất.
Mà nơi viên đạn bắn vào cách Lâm Vũ không đầy một tấc.
Thẩm Trì nhíu nhíu mày...
An Tình xê dịch thân mình, đem Lâm Vũ đang bị thương che chở ở phía sau lưng, ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Trì, nhẹ giọng nói: "Không thể giết hắn..."
Hệ thống quy định, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ công lược Boss phản diện, điều thứ nhất tuyệt đối không được chính là nam nữ chính chết.
Lâm Vũ mất máu quá nhiều, hắn gian nan mở hai mắt, giật giật ngón tay, chỉ có thể nhìn thoáng qua bóng hình mơ hồ của An Tình, liền chìm vào cơn hôn mê.
............
Thẩm Trì toàn thân phát ra một cỗ hơi thở không vui, thân mình lười biếng ngồi xuống, dựa vào ghế sô pha mềm mại, ngón tay nhẹ nhàng vân ve khẩu súng trong tay, thoáng chốc, "Răng rắc răng rắc", viên đạn đã bị lấy ra, nhưng âm thanh của khẩu súng thanh lãnh vang lên trong không gian im lặng vẫn khiến cho người ta không rét mà run.
Tầm mắt có như không quét qua An Tình, dừng một chút, Thẩm Trì rũ mắt không nói lời nào.
Sau khi giúp Thẩm Trì băng bó miệng vết thương, An Tình đem hắn an bài trong phòng dành cho khách ở tầng một, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thanh âm lạnh lùng của Thẩm Trì đã vang lên ở bên tai...
"Tại sao lại muốn cứu hắn...?"
Ngón tay run lên, An Tình ngước mắt nhìn về phía đối phương.
Tầm mắt lạnh băng của hắn quấn lấy cô tựa như một con rắn đang nhìn lấy con mồi, khiến sống lưng của cô không rét mà run.
Thẩm Trì yêu cầu một lời giải thích.
Thẩm Trì nhìn chằm chằm vào cô, hắn kiên nhẫn chờ đợi, trên mặt không hề lộ ra sự nôn nóng.
Cô biết, chuyện này cô nhất định phải đưa ra một lời giải thích rõ ràng.
An Tình trầm mặc, rũ hai mắt xuống.
Thật lâu sau, cô nhẹ giọng nói "Em sợ hãi".
Nói dối là kỹ năng mà một con người phải thông thạo nhất, đôi khi cần thiết phải dùng dù cho sợ hãi, nhưng nếu phải lựa chọn, nếu một cây súng nhắm vào người cô, cô cũng không dư thừa tâm tình để nói chuyện hộ người khác.
Nhưng... Tình huống hiện tại bất đồng.
"...... Em chưa từng giết người... Cũng chưa từng nhìn thấy người khác giết người..." An Tình lẩm bẩm, "Em sợ hãi..." Môi phát run, hốc mắt đỏ lên, cô rũ đầu xuống thấp.
Dứt lời, phòng trong lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.
Thẩm Trì im lặng thật lâu...
Hai bàn tay An Tình xoắn lại vào nhau.
Thẩm Trì yêu cầu một lời giải thích.
Thì cô phải đưa ra một lời giải thích khiến người khác tin phục...
Không khí ngưng kết, thời gian như dừng lại, phảng phất khiến giống như chỉ cần một âm thanh nhỏ như kim rơi cũng khiến người ta nghe thấy được.
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu, thân thể đã bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Hai tay Thẩm Trì nâng khuôn mặt cô lên, nghiêm túc nhìn cô.
Ánh mắt hai người trong không trung giao lấy nhau.
Bỗng nhiên, Thẩm Trì ghì lấy bả vai cô, ôm chặt.
"Về sau tôi sẽ không ở trước mặt em giết người."
Trầm thấp âm thanh vang lên bên tai cô.
Âm thanh kiên định làm An Tình sửng sốt.
Phảng phất như dòng nước ấm chảy qua lòng cô, mang theo hơi ấm làng lòng người yên tâm.
Thật lâu sau, cô dựa đầu vào vai hắn, duỗi tay ôm lấy vòng eo của hắn.
【Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +10】
.........
"Khụ khụ."
An Tình sờ sờ đầu của mình, cảm thấy như có chút nóng lên.
Cô nhớ thuốc lần trước mua ở căn cớ còn chưa uống hết, liền đi lấy.
Thấy vậy, Thẩm Trì nhíu mày, nheo nheo mắt suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, vẫy vẫy tay với An Tình đang uống thuốc, "Lại đây."
An Tình buông cái ly trong tay xuống, liền bước nhanh đi lại gần Thẩm Trì, trên mặt mang theo tia nghi hoặc "Chuyện gì vậy?"