An Tình nhoài người về phía Tiêu Cùng.
“Tướng quân...” Chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, ngay cả Tiêu mặt lạnh cũng ngẩn ngơ.
Môi đỏ của nàng dán lên vành tai hắn, tay đang ôm chặt cánh tay hắn cũng không ngừng lắc lắc: “Tướng quân, dạy ta đi...”
“Công chúa xin tự trọng!”
Bỗng nhiên, Tiêu Cùng bỏ kiếm trong tay xuống, đẩy An Tình ra.
“Trước chuồng ngựa có gã sai vặt, kĩ thuật cưỡi ngựa rất tốt, không bằng công chúa...”
“Không cần, ta muốn ngươi dạy ta!”
“Gã sai vặt kia sao có thể so sánh với ngươi?”
Không vui nhíu mày, An Dương Công Chúa da mặt dày lại tiếp tục dính lên người hắn.
“Không được!” Hắn lắc đầu.
“Ngươi không đáp ứng ta liền không trở về cung!” Nói xong, nàng nhướng mày.
Sắc mặt Tiêu Cùng cứng đờ, mí mắt giật giật.
An Tình công lực dính người siêu đẳng không chịu buông tha hắn.
Sau một lúc lâu.
Tiêu Cùng thở dài, xoay người nói với thi vệ vài câu, nhận mệnh dẫn An Dương Công Chúa đến chuồng ngựa.
“Công chúa thỉnh lên ngựa.” (Ài, câu này sao cứ giông giống tên đầu đề thế nhể...)
Chọn một con ngựa nhỏ tương đối dịu ngoan, toàn thân nó đều là màu tuyết trắng, nhìn cũng khá đẹp.
An Tình trừng mắt nhìn đối phương, sau một lúc lâu, trong ánh mắt nghi hoặc của Tiêu tướng quân, vươn tay ra...
Đối phương sửng sốt.
“Tay, mau đỡ ta nha, ta sợ hãi!”
Gân xanh trên trán Tiêu Cùng rốt cuộc không nhịn được nhảy nhảy lên.
Nhìn bàn tay kia sửng sốt một lúc lâu, mới duỗi tay nắm chặt tay nàng.
Trong lòng An Tình mừng thầm, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh khiết mang theo tươi cười tuyệt đẹp, môi đỏ cong lên dưới ánh mặt trời càng thêm lóa mắt. Nàng mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ, một chân dẫm lên điểm tựa, một chân nâng lên cao.
Ngồi xuống yên ngựa, nàng đắc ý quay đầu lại cười với Tiêu Cùng.
Tiêu Cùng ngẩng đầu, ngược sáng nhìn nàng, dung mạo nữ tử đẹp như thiên tiên hạ phàm, lọn tóc tung bay, khuôn mặt nhỏ nhắn được bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, hiện ra vẻ đẹp khuynh đảo hết thảy.
An Tình vui vẻ sờ sờ đầu ngựa, nghĩ thầm đây chính là lần đầu tiên nàng chạm vào ngựa sống.
Lại không biết chạm phải chỗ nào, con ngựa bỗng nhiên hí vang một tiếng, cả người nàng run lên, duỗi tay nắm chặt lấy dây cương.
Con ngựa lại đột nhiên giơ cao hai chân trước, nửa người lo lửng trên không trung.
Ngoài dự liệu, ngón tay trượt một cái, cả người nàng ngửa về sau, cả người và yên ngựa đều trượt xuống!
“A!” Nàng kinh hoảng hét chói tai.
Nhắm chặt hai mắt lại, đau đớn trong dự liệu lại không hề có.
“Công chúa bình tĩnh, không sao rồi!”
Một lát sau, nàng chậm rãi mở mắt, lập tức đối diện với khuôn mặt không biểu tình và ánh mắt không chút gợn sóng của hắn.
Tiêu Cùng ôm mỹ nhân vào trong ngực, bàn tay to rộng giữ lấy vòng eo mềm mại của nàng, có vẻ cực kì thân mật.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng gần trong gang tấc, An Tình hơi đỏ mặt, sau khi phản ứng lại, cánh tay lập tức quấn lên cổ hắn.
Đôi môi đỏ mọng gần như dán sát vào sườn mặt hắn, mà đôi mắt đen long lanh của nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn, quanh quẩn quanh chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể nàng.
“Tướng quân...” Nàng cong môi khẽ gọi.
Tiêu Cùng chỉ cảm thấy khuôn mặt tuyết trắng kia càng ngày càng sát lại gần hắn...
Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt hắn.
Tiêu Cùng ngây người.
Nàng cong môi, đầu nhỏ còn cố ý xấu xa cọ cọ vào cổ hắn, híp mắt cười giảo hoạt như hồ ly.
Thật lâu sau, giọng nói trầm thấp truyền đến, cùng với âm thanh nhắc nhở lạnh băng của hệ thống...
“Công chúa quá phận!”
[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm của mục tiêu +10]
Hắn buông bàn tay đang giữ eo nàng ra, thả nàng xuống đất.
“Không muốn!” Liều mạng lắc đầu, cánh tay đang ôm chặt cổ hắn không chịu buông ra, thân thể càng không ngừng cọ xát lên người hắn.
Tiêu Cùng nhíu mày, không nghĩ đến công chúa lại vô lại như vậy.
Nhìn công chúa khóc lóc la lớn không khác gì tiểu hài tử, trong lòng hắn lại càng bực bội.
Buông cũng không được mà cứ ôm như vậy cũng không xong, Tiêu Cùng đứng im.
“Tướng quân, ta có thể gả cho ngươi sao?”
Hai mắt An Tình mở lớn, chân thành nhìn hắn.