Đoạn Diệc híp mắt nhìn nàng.
Ăn hai miếng đã vội buông đũa, An Tình nhìn về phía cửa sổ.
Nguyên nhân chính bởi sở thích của Đoạn Diệc mà tất cả cửa trong phòng đều đóng chặt, chỉ mở ra một vài cửa sổ để đón ánh sáng mà nói. Nói đây là cầm tù cũng hoàn toàn hợp lý.
Nàng buông chén trong tay, vội đứng lên.
Tầm mắt Đoạn Diệc cũng chiếu theo nhìn ——
An Tình đi đến bên cửa, duỗi tay đẩy cánh cửa khắc hoa đã mục nát, cùng với tiếng "kẽo kẹt ——" của cửa gỗ vang lên, không gian tối om bỗng nhiên ngập tràn ánh nắng.
Trước mặt chợt bừng sáng, hắn khó chịu giơ tay che lại ánh sáng chói mắt.
Dưới tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy nàng giơ tay chỉ về phía ngoài cửa: "Mùa xuân tới rồi. Ngươi nhìn xem, đào trong viện cũng đã nở hết. Cứ thế này ta sẽ bị nghẹn chết mất."
Một cơn gió se lạnh khẽ thổi qua làm tung bay mái tóc nàng đen nhánh, vài sợi tóc phơ phất xõa tung, cảnh xuân vừa ý mà nàng lại cười như họa.
Nhìn một lát rồi hắn thôi, mí mắt rũ xuống.
Hắn yên lặng thật lâu mới nói: "Đóng cửa lại."
Hắn ghét ánh mặt trời, tất nhiên sẽ bao gồm cả những sinh vật tràn ngập sức sống như thế. Những thứ như vậy chỉ khiến hắn hoa mắt khó chịu.
Hắn thích loại không khí tối tăm khiến người hít thở không thông, cũng đã quen với nó.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy người phản ứng, trước mắt vẫn sáng đến khó chịu, hắn bỗng nhiên bực tức.
An Tình vừa quay lại liền thấy hắn không biết từ khi nào đã lù lù phía sau, cười đến vui vẻ: "Ta có thể ra ngoài một chút không? Nghẹn lâu như vậy thật khó chịu đó ——"
Lời nói bỗng nhiên im bặt, ngón tay hắn lạnh băng đã chạm tới.
Cảm giác ẩm ướt rét lạnh quen thuộc ập tới, đè nén như rơi xuống vực sâu vạn trượng không cách nào thoát khỏi.
Hắn lộ ra nụ cười nguy hiểm, đầu ngón tay lạnh băng lướt qua cằm nàng: "Nghe không hiểu ta nói gì sao?"
Rõ ràng là một gương mặt đẹp như thế, cố tình lại nói những lời lạnh lùng đến như vậy.