*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Thiên Thiên
[Phiên ngoại nuôi con 3 — Dấu ấn]
Ổ Vũ Tây, người vừa được thăng lên chức thím nhỏ, sau khi biết được tên của tiểu công chúa—
Lập tức bị thôi thúc sáng tạo.
Nhân lúc Tần Diễm đi công tác, không thể quản được cô, nên cô đã thức nguyên đêm để tạo ra một tác phẩm mới.
Siêu thoại Cực Quang.
Tiểu dưa hấu oa oa oa: [Tảng băng tan chảy, không phải là ngày tận thế rơi xuống mà là ngày mặt trời tỏa sáng chói lóa, nở rộ ra những bông hoa xinh đẹp. Hình ảnh.jpg]
Phía trên tảng băng, nở ra từng chùm hoa xinh đẹp như gấm.
Nồng nhiệt lại bắt mắt.
Tràn đầy sức sống.
Toàn bộ bức tranh không có nhân vật nào, trông giống như một phong cảnh thanh tao và tươi đẹp.
Nhưng, những fans CP thời đầu của siêu thoại Cực Quang đã từng trải qua— Thời đại tranh thần bí đầy ngụ ý của Loạn Mã!
Lập tức get được ý nghĩa sâu sắc của bức tranh này.
[A a a a a!Bảo bối thần tiên của Hạ thần và Tần tiên nữ sinh rồi??!]
[Đại thần Tiểu dưa hấu sau khi kết hôn, kỹ năng vẽ không hề giảm sút mà còn tăng cao. Bây giờ đã có thể vẽ những bức tranh mang ý nghĩa sâu sắc như vậy rồi đấy.]
[Đại thần Tiểu dưa hấu đã từng vẽ tranh vàng khè: Bị xúc phạm rồi đấy!]
[Hahahahaha, bự thần Dưa hấu sau khi kết hôn vẫn còn khá dè dặt, không phải lúc này nên vẽ quá trình họ sinh con thế nào sao?]
[Lầu trên bà….. Đây là điều mà “trẻ vị thành niên” như tui nên nghe sao!]
[“Tảng băng tan chảy, không phải là ngày tận thế rơi xuống mà là ngày mặt trời tỏa sáng chói lóa, nở rộ ra những bông hoa xinh đẹp.” Huhuhu, bự thần Dưa hấu ơi, nói thêm nhiều nhiều đi ạ!]
[Các chị em đừng ngắt lời tui…. trọng điểm là sinh rồi!!!]
[@Tiểu dưa hấu oa oa oa @Nguyễn Kỳ Chước, cầu xin hai vị đến nhà Hạ thần livestreams cho chúng em xem với!!!]
[Hahahaha to gan! Nhưng tui cũng muốn xem (nhỏ giọng)]
[…..]
Đương nhiên, không thể phát sóng trực tiếp được rồi.
Bây giờ, an ninh của nhà cũ Hạ gia đã được tăng lên hơn 100 lần, đừng nói là con người, ngay cả một con muỗi bay vào cũng sẽ bị tra hỏi.
100 ngày tuổi của bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao, cuối cùng cũng đã được nhìn thấy người ngoài.
Đây là quy tắc tổ tiên của Hạ gia.
Trước khi đầy 3 tuổi, thì vẫn còn một quy tắc.
Quy tắc này cũng đã giải đáp được một vấn đề mà Tần Mang thắc mắc đã lâu: Rốt cuộc đóa hoa bỉ ngạn lên lưng Hạ Linh Tễ từ đâu mà ra?
Đây là dấu ấn người thừa kế tương lai của Hạ gia, đồng thời cũng là biểu tượng gia tộc Hạ gia đã kéo dài hàng trăm năm.
Con gái là hoa bỉ ngạn màu đỏ, con trai là hoa bỉ ngạn màu đen.
Những vị trưởng lão canh giữ từ đường tổ tiên Hạ gia sẽ sử dụng một thủ pháp đặc biệt được truyền lại, vào đúng ngày sinh nhật năm 3 tuổi sẽ đánh dấu lên đứa bé, giống như một vết bớt, sẽ không bao giờ mờ đi hay biến mất.
Vị trí của dấu ấn thì sẽ do bản thân tự lựa chọn.
Vị trí dấu ấn được bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao – người thừa kế thế hệ tiếp theo lựa chọn thật khiến mọi người không khỏi bất ngờ.
Để biết thêm chi tiết, đọc sang bộ “Mắc câu” (Tác giả chưa viết =)))))))
*
[Phiên ngoại nuôi con 4 — Áo bông nhỏ]
Hạ Cẩm Dao đi học lớp vỡ lòng sớm, nhưng nhà trẻ vẫn phải dựa vào độ tuổi bình thường để nhập học, không có những trường hợp đặc biệt.
Tiểu Cẩm Dao được nuôi dưỡng tốt đến mức yếu ớt, đến 3 tuổi, trên người chưa từng chịu đựng bất cứ vết thương nào cho dù là nhỏ nhất. Từ nhỏ cũng chưa biết cảm giác đau là gì.
Vốn dĩ Tần Mang lo lắng cô bé sẽ khóc rất thảm thiết khi lần đầu tiên rời xa gia đình để đến trường học.
Nào ngờ—
Khóc thì cũng có khóc, nhưng không phải là vì không muốn đi học.
3h30 chiều.
Bạn học nhỏ Hạ Cẩm Dao khoác theo một chiếc balo sư tử trắng nhỏ xinh xắn dễ thương tan học chạy ùa ra.
“Baba!”
Mặc dù Hạ Cẩm Dao không sợ người lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé rời nhà, khi nhìn thấy cha mình, liền muốn nhanh chóng chạy đến ôm ôm.
Người đàn ông cao lớn, cao quý lại đ ĩnh đạc lúc này nhẹ nhàng cúi xuống bế tiểu công chúa của anh lên, không ngờ lại nhìn thấy trên mu bàn tay của cô bé lại nhiều thêm một chiếc băng cá nhân.
Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh lập tức trở nên lạnh lùng, cực kỳ có cảm giác áp bức.
“Bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao không cẩn thận bị xước bởi mép cầu trượt.”
Giáo viên phản ứng rất nhanh, lập tức giải thích: “Đã xử lý qua rồi, không có vấn đề gì lớn cả.”
Hạ Linh Tễ không đáp.
Sau khi tự mình kiểm tra, quả thực chỉ có một vết xước nhỏ màu đỏ, nhưng da Hạ Cẩm Dao rất mỏng mảnh, dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng nhìn trông cũng sẽ rất nghiêm trọng.
Hạ Linh Tễ cụp mắt xuống hỏi: “Bảo bảo đau không?”
Giọng nói non nớt ngọt ngào của Hạ Linh Tễ vang lên: “Lúc đầu thì cực kỳ đau, sau đó được cô giáo thổi phù phù thì không còn đau nữa rồi ạ.”
Chuyện trẻ con va đập là chuyện bình thường.
Hạ Linh Tễ cũng không giận chó đánh mèo với giáo viên, chỉ là cùng ngày đó, tất cả những đồ chơi ở trường mẫu giáo cao cấp hàng đầu Thâm Thành đều được thay thế bằng loại đồ chơi an toàn hơn.
Trên đường về nhà, đội ngũ y tế hàng đầu của Hạ gia đã được triệu tập khẩn cấp đợi ở phòng khách.
Đội ngũ y tế còn tưởng tiểu công chúa bảo bối của Hạ gia bị thương nặng thế nào.
Khi nhìn vào vết thương.
Tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Lần trước cũng đã từng cạn lời như vậy, chính là lần cách xa ngàn cây số chạy đến để trị vết xước trên cánh tay của Hạ phu nhân.
……
Vì Hạ Cẩm Dao bị thương khi ở nhà trẻ, nên cuối cùng cũng hiểu cảm giác đau đớn là thế nào.
Một ngày nọ, cô bé vô tình nhìn thấy vết sẹo trên bắp chân của Hạ Linh Tễ, cô bé có một logic riêng của mình, cô bé mới chỉ bị thương nhỏ xíu như vậy mà đã rất đau, nhưng vết sẹo của baba lại lớn như thế, chắc chắn là rất đau.
Từng giọt nước mắt to như trân châu của Hạ Cẩm Dao rơi xuống, chu cái miệng nhỏ nhắn, muốn thổi cho anh: “Bảo bảo thổi phù phù cho baba, vậy sẽ không đau nữa.”
Hạ Cẩm Dao thừa hưởng đôi mắt quyến rũ xinh đẹp của Tần Mang, do vẫn còn nhỏ nên thoạt nhìn tròn xoe ngập nước, vừa dễ thương lại đáng yêu, khi mới sinh ra, màu sắc đồng tử của cô bé rất giống với Hạ Linh Tễ.
Đợi đến khi 3 tuổi, màu xanh lam mới ngày càng đậm hơn, cuối cùng gần như biến mất.
Nhưng nếu chỉ cần nhìn kỹ ánh mắt khi chuyển động, sẽ nhìn thấy có một màu xanh làm rất mờ nhạt, đặc biệt khi khóc, màu xanh ẩn trong đôi mắt sẽ càng rõ ràng hơn, giống như những viên ngọc ẩn sâu trong biển xanh.
Tuổi còn nhỏ, đã bộc lộ ra vẻ đẹp thần bí khác hẳn người thường.
Tần Mang trước đây chưa từng thấy Hạ Linh Tễ khóc, bây giờ đôi mắt con gái rất giống anh, mỗi lần cô bé khóc, đều giống như nhìn thấy Hạ Linh Tễ khóc vậy.
Vậy nên nhất định phải lấy điện thoại để ghi hình lại.
Mặc dù Hạ Linh Tễ đau lòng con gái, nhưng trước tiên vẫn lấy điện thoại ra để quay video lại, sau đó gửi cho Hạ phu nhân. (Vẫn đội vợ lên đầu =)))))
Lúc này mới quay ra dỗ dành áo bông nhỏ tri kỷ: “Không đau nữa, đây là huân chương mà baba tự hào nhất.”
Tiểu công chúa không hiểu.
Nhưng baba nói không đau nữa, mới ngừng khóc lại.
Khó khăn lắm mới đỗ được tiểu công chúa đi ngủ.
Hạ Linh Tễ dùng một chiếc khăn mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của con gái.
Màn đêm yên tĩnh.
Vòng bạn bè trên wechat còn bị Hạ Linh Tễ sử dụng ít hơn cả weibo, mà giờ đây đã nghênh đón một bài đăng mới toe.
Hạ Linh Tễ: [Áo bông nhỏ tri kỷ nhà tôi thật đáng yêu.]
Nguyễn Kỳ Chước: [Anh, tài khoản của anh bị hack à?]
Dung mỗ nào đó đã được đưa ra khỏi blacklist liền để lại comment—
Dung Hoài Yến: [Thông gia, có thời gian đính ước cho 2 bảo bối?]
Hạ Linh Tễ trả lời Dung Hoài Yến: [Không rảnh.]
Tạ Nghiên Lễ trả lời Dung Hoài Yến: [Thông gia, có thời gian viết thiệp đính hôn từ bé?]
Dung Hoài Yến trả lời Tạ Nghiên Lễ: [Không rảnh.]
Nguyễn Kỳ Chước đang ngồi “ăn dưa” chứng kiến cảnh tượng này, nửa đêm phá lên cười như ăn Tết.
Hahahahaha.
Là nhân mạch duy nhất trong ngành của cộng đồng mạng, Nguyễn Kỳ Chước chụp lại ảnh cảnh tượng này và đăng lên mạng, với tiêu chí một người vui không bằng mọi người cùng vui.
Hạ Cẩm Dao được bảo vệ rất tốt.
Cộng đồng mạng và các fans đã háo hức mong chờ ban đầu, một lèo đến nay, đã ba năm rồi!!!!
Cuối cùng cũng có một chút ánh sáng le lói về tin tức của tiểu công chúa Hạ gia!
Làm sao có thể không kích động cơ chứ.
Ngoại trừ tiêu đề #Tiểu công chúa Hạ gia#, thì còn một tiêu đề bất ngờ khác— #Sính lễ# cùng được lên hot search.
Tần Mang đang ở đoàn phim xa xôi lúc này cũng vừa kết thúc buổi quay đêm.
Tần Diễm đưa điện thoại qua, trên mặt tươi cười nói: “Tiểu công chúa lên hot search rồi chị.”
“Hửm?”
Tần Mang nghi ngờ nhận điện thoại, mấy ngày này chắc chắn là Hạ Linh Tễ một mình chăm sóc con mà, trước nay anh luôn bảo vệ bảo bảo rất tốt, sao lại có chuyện lên hot search?
Giây tiếp theo.
Khi bấm vào nhìn ảnh chụp vòng bạn bè của Nguyễn Kỳ Chước, vẻ lo lắng trên mặt Tần Mang chuyển thành nụ cười nhẹ.
Đúng là sự hiếu thắng giữa những người đàn ông.
Càng ngày càng ấu trĩ.
Xem ra, bây giờ con gái được nuôi càng trở nên yếu ớt lại còn nhan khống, không thể chịu được một chút tủi thân nào, tương lai không có khả năng yêu đương mù quáng mà bỏ trốn cùng một nam sinh nghèo.
Vậy nên, Tần Mang quyết định sẽ làm người mẹ tiên nữ khai sáng cho con gái mình.
Tiền đề là không được phép di truyền sự yêu đương mù quáng của Hạ Linh Tễ.
Lần sau sẽ đưa con bé đến Thiên Phật Tự trên núi để đào rau dại, giáo dục trước một chút.
Sau đó.
Bạn học nhỏ Hạ Cẩm Dao lần đầu tiên được đào rau dại, cực kỳ phấn khích.
Suýt chút nữa đào từng cây từng cây hoa tulip mà Tần Hàn trồng lên.
Tần Mang không thể làm cảm xúc vốn đã như tro tàn của Tần Hàn thay đổi.
Nhưng con gái cô làm được nha.
Tần Hàn tiến lên cầm cái xẻng nhỏ của Hạ Cẩm Dao, dắt cô bé ra cái hồ ở gần đó rửa tay, giọng nói lạnh lùng trong trẻo như từ chân trời xa xăm truyền đến: “Đây là bà ngoại, không được đào lên.”
Bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao giật mình mà mở to đôi mắt tròn xoe: “Oa ~~”
Ngây thơ nói: “Cháu có rất nhiều bà ngoại.”
“…..”
Tần Mang nhìn những bông hoa Tulip được trồng khắp đồi núi, không phải là như vậy sao?
Tần Hàn không tức giận, kiên nhẫn sửa lại: “Cháu chỉ có một bà ngoại thôi.”
Mặc dù bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao gật gật đầu, nhưng dáng vẻ vẫn như cái hiểu cái không.
Nhưng từ đó, mỗi khi nhìn thấy hoa Tulip, cô bé đều gọi “bà ngoại”.
Tần Mang và Hạ Linh Tễ dù có cố gắng thế nào cũng không thể sửa đúng lại được.
Thôi vậy, cứ quay video lại.
Làm tư liệu cho lễ trưởng thành của cô bé.
*
Là trường mẫu giáo quý tộc hàng đầu ở Thâm Thành, các hoạt động lớn nhỏ đa dạng diễn ra không ngừng nghỉ.
Ừm, đôi khi cũng rất thử thách năng lực khéo léo của các bậc cha mẹ.
Ví dụ như, trường mẫu giáo của Hạ Cẩm Dao gần đây tổ chức một phiên chợ thủ công nhỏ, mỗi vị phụ huynh phải “bán” đồ thủ công mình làm ra trong trường mẫu giáo.
Năng lực thủ công của Tần Mang……
Chỉ giới hạn trong vẽ thiết kế đồ họa.
Đúng lúc Hạ Linh Tễ đang đi công tác, việc làm đồ thủ công này liền rơi vào tay Tần Mang, người vừa mới đóng máy xong và về nhà nghỉ ngơi.
Tần Mang tự tay làm ra một con sư tử nhỏ hơi vặn vẹo, so sánh với con sư tử nhỏ màu trắng mà Hạ Linh Tễ đã tặng cô năm đó.
Lại hỏi bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao: “Đẹp không con?”
Bạn nhỏ Hạ trả lời một câu chắc nịch: “Đẹp ạ!”
“Mami thật tuyệt vời!”
Lúc đầu, Tần Mang cảm thấy hai tai của nó vểnh lên tận trán, hai mắt thì cũng là mắt cao mắt thấp, nhưng được con gái khen đến nỗi tự tin mù quáng, càng nhìn càng cảm thấy tác phẩm đầu tay của mình cũng khá thành công đấy chứ.
Chụp ảnh rồi gửi cho Hạ Linh Tễ.
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Nó có giống con mà anh đã tặng em không? Chính tay em làm đấy!”
Nhìn con sư tử nhỏ được làm thủ công với đôi tai, hai mắt và chiếc miệng vặn vẹo.
Hạ Linh Tễ vừa kết thúc cuộc họp, không chút do dự gõ xuống dòng chữ: [Giống. Hạ phu nhân thật lợi hại.]
Vì để làm vợ vui, việc trợn mắt nói dối đã trở thành bản năng.
Ngày hôm sau, Tần Mang tự tin dẫn con gái đến trường để tham gia hoạt động này.
Đa số những người có thể theo học tại ngôi trường này đều có xuất thân từ những gia đình hào môn danh giá ở Thâm Thành, vậy nên Tần Mang sẽ không lo lắng bị fans vây quanh.
Có nhà nhiều người quen đã từng gặp trong các bữa yến tiệc của các gia đình hào môn.
Tần Mang tràn đầy sự tự tin mà đến, hoàng hôn sắp xuống, cũng không có một ai để ý đến sư tử nhỏ của cô.
Cô cuối cùng cũng bỏ filter và nhìn con búp bê này.
So sánh với những tác phẩm thủ công tinh xảo của các bậc cha mẹ khác, nhìn của họ trông như những tác phẩm nghệ thuật vật, còn sư tử nhỏ của cô thực sự có vẻ khá đơn sơ.
Tần Mang có chút thất vọng.
Lại cảm thấy hơi có lỗi với con gái.
Tiểu công chúa vô tư đang chơi đùa cùng những người bạn khác ở phía xa kia.
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Mang vang lên.
Là đạo diễn gọi đến.
Tần Mang nhờ bố mẹ bên cạnh trông giúp cô quầy hàng.
Sau đó đi đến một nơi yên tĩnh để nghe cuộc gọi công việc.
Khoảng 15 phút sau.
Tần Mang mới quay lại quầy hàng.
Đã trống rỗng.
Trong mắt cô hiện lên một tia ngạc nhiên.
“Nó được một vị phu huynh cực kỳ đẹp trai mua rồi.” Người phụ huynh giúp cô trông coi quầy hàng mỉm cười giải thích.
Nhân tiện, đưa cho cô một tờ 100 tệ.
Đôi mắt Tần Mang chợt sáng bừng lên, trong đôi mắt xinh đẹp nhìn ngó xung quanh: “Oa, đúng là đẹp trai lại còn có tấm lòng nhân hậu.”
Chỉ là thẩm mỹ có chút kỳ lạ thôi.
Con thú bông xấu như vậy, mua về nhà làm gì?
Đúng là coi tiền như rác mà.
100 tệ này có thể mua được rất nhiều những con búp bê tinh xảo nha.
Nghĩ đến người đàn ông đẹp trai lạnh lùng vừa rồi đến đây mua đồ, rồi lại bảo bọn họ đừng tiết lộ.
Vị phu huynh kia nhịn cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Dù sao, món đồ thủ công nhỏ đó cũng đã thuận lợi bán đi được rồi!
Tần Mang quyết định đưa con gái bảo bối đi ăn mừng.
Càng ngạc nhiên hơn chính là.
Khi hai mẹ con tay trong tay bước ra khỏi cổng trường mẫu giáo, trên tay mỗi người cầm theo chiếc kẹo m út cực lớn do vị phụ huynh khác tặng.
Những đám mây trên bầu trường như bị ngọn lửa thiêu đốt hiện lên một lớp màu đỏ vàng loang lổ, mặt trời giấu mình trong đó, đẹp không sao tả xiết.
Mà lúc này, người đàn ông đang đứng ở bên đường, dáng người cao lớn đĩnh đạc, mặc một bộ vest tinh tế cao quý, kiên nhẫn chờ bọn họ đi ra.
Một lớn một nhỏ, hình dáng đôi mắt giống nhau đồng thời hiện lên vẻ ngạc nhiên cũng giống nhau.
“Chồng!”
“Baba!”
Đôi mắt lãnh đạm của Hạ Linh Tễ ẩn chứa nụ cười nhạt, đầu tiên là ôm lấy công chúa điện hạ đầu tiên lao về phía mình vào lòng, sau đó cúi người xuống bế tiểu công chúa của bọn họ lên. (Khung cảnh như mơ của bao cô gái )
Tần Mang vui vẻ phấn khích mà vẫy vẫy tờ tiền màu hồng.
“Đồ thủ công em làm có thể kiếm tiền được nha!”
Hạ Linh Tễ mở cửa xe, khẽ cười: “Ăn mừng một chút?”
“Được!”
Tần Mang vui vẻ gật đầu.
Đương nhiên, cuối cùng cũng không tiêu tờ 100 tệ của cô, mà là Hạ Linh Tễ thanh toán.
Tần Mang đem tờ 100 tệ này cất vào trong phòng sưu tập độc quyền của mình.
Đáng để kỷ niệm.
Có lẽ ở một ngày nào đó vài năm sau, Tần Mang vô tình tìm ra được con búp bê thủ công xiêu vẹo này sắp biến mất khỏi ký ức của cô từ ngăn kéo trong phòng làm việc của Hạ Linh Tễ, lúc này mới chợt ngộ ra.
Từ trước đến nay không có “người tiêu tiền như rác” có khiếu thẩm mỹ kỳ lạ nào.
Chỉ có Hạ Linh Tễ thôi.
*
Khoảng thời gian gần đây, Tần Mang mê làm móng, liền mua một bộ dụng cụ làm móng hoàn chỉnh đầy đủ, nhưng nếu tự mình làm thì không tiện.
Tần Mang thoáng nhìn sang thấy Hạ Linh Tễ đang ngồi trên sân thượng đọc sách.
Giọng nói kéo dài: “Chồng ơi ~”
“Đến giúp em với?”
Lúc đầu Hạ Linh Tễ không biết Tần Mang nhờ anh hỗ trợ sơn giúp cái này.
Tần Mang giơ lọ sơn móng tay mà mình đã chọn lên đưa cho Hạ Linh Tễ.
Rồi vươn cổ tay trắng nõn ra: “Sơn móng tay.”
Hạ Linh Tễ trầm lặng chốc lát.
Tần Mang lắc lắc cổ tay tê mỏi: “Có chút chuyện nhỏ này mà chồng em cũng không chịu giúp sao?”
Nửa phút sau.
Người đàn ông cầm lọ gel sơn móng tay màu hồng phấn, tay còn lại nắm lấy bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết của người phụ nữ, rũ hàng mi dày xuống, chậm rãi sơn lên.
Sau khi sơn xong.
Tần Mang thưởng thức thành quả của Hạ sư phụ, không hề lem ra chút nào, cô cực kỳ hài lòng, rồi lại chỉ vào viên kim cương hình trái tim bling bling trong hộp dụng cụ, được đằng chân lân đằng đầu mà muốn anh gắn thêm phụ kiện cho mình: “Anh nhìn xem, hình dáng của viên kim cương này có giống với bộ dáng em yêu anh không?”
Ánh mắt Hạ Linh Tễ khẽ liếc sang nhìn, không trả lời.
Tần Mang “hừ” nhẹ một tiếng: “Anh không yêu em nữa rồi?”
“Yêu.”
Hạ Linh Tễ bình tĩnh cầm chiếc nhíp lên.
Điểm mấu chốt của con người chính là như vậy.
Lùi một bước đầu tiên rồi thì sẽ phải lùi vô số bước. (Nhưng em thấy anh tình nguyện lắm =))))))
Dưới ánh sáng chói lóa của phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông lúc này trở nên cực kỳ nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu một dự án quan trọng nào đó vậy.
Khi vừa đính xong viên kim cương hình trái tim lên.
Hạ tiểu công chúa yêu cái đẹp không biết từ khi nào đã đi tới, vươn đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra: “Baba, con cũng muốn!”
Tần đại công chúa kiêu ngạo nói: “Chồng mẹ làm cho mẹ, sau này con bảo chồng con làm cho con đi.”
Lời này vừa nói ra.
Hạ Linh Tễ lập tức nói với con gái: “Baba làm cho con.”
Chồng ở đâu ra.
Hạ tiểu công chúa đưa ra yêu cầu: “Baba, con muốn vẽ một con mèo nhỏ lên ngón tay này.”
“Ngón tay này thì con muốn vẽ một con tư hử nhỏ.”
Hạ Linh Tễ sửa lại: “Là sư tử nhỏ.”
Hạ Cẩm Dao: “Vâng, tư hử nhỏ.”
Tần Mang giơ lên ngón út còn chưa làm xong lên: “Em cũng muốn vẽ tư hử nhỏ!”
Được rồi.
Con gái còn chưa dỗ được, thì lại phải dỗ đến vợ.
Ai có thể ngờ rằng, Hạ tổng người làm mưa làm gió trong giới thương trường lại đích thân sơn móng tay cho vợ và con gái.
Hơn nữa còn là một người tinh thông kỹ thuật.
Kỹ thuật vẽ tranh không còn dùng để sản xuất lương thực trong siêu thoại nữa, mà còn có đất dụng võ ở một mặt khác.
*
[Phiên ngoại nuôi con 5: Thanh phong phất cẩm cười*]
* Có chữ “Thanh” trong “Thanh Triều” của con trai Dung Hoài Yến và “Cẩm” trong “Cẩm Dao” của con gái Hạ Linh Tễ
Đêm đó, Hạ Linh Tễ có một cuộc họp muộn.
Không ngờ bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao luôn ngoan ngoãn đi ngủ sớm, vậy mà hôm nay lại thế nào cũng không ngủ, dính chặt không rời ngồi lẽo đẽo đùi anh: “Baba.”
Quản gia bước đến định bế Hạ Cẩm Dao đi.
Nhưng lại bị Hạ Linh Tễ ngăn lại.
Người đàn ông dùng một tay dễ dàng bế bạn nhỏ lên và nói: “Muốn ra ngoài chơi không?”
Hai mắt của bạn nhỏ Hạ Cẩm Dao sáng bừng lên, bàn tay nhỏ nhắn múp thịt vỗ vỗ lên vai Hạ Linh Tễ, cực kỳ vừa lòng khen: “Baba tốt nhất!”
Ngữ điệu và động tác của cô bé rất giống Tần Mang.
Làm những người hầu trong phòng khách không khỏi bật cười.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ cũng cong lên.
Tâm trạng vui vẻ của Hạ tổng ngay lập tức biến mất hoàn toàn sau khi nhìn thấy cậu bé ngồi bên cạnh Dung Hoài Yến trong hội quán.
Tiểu công tử Dung gia đang nghiêm túc pha trà.
Tạ Nghiên Lễ và Dung Hoài Yến thỉnh thoảng đưa ra một số lời khuyên.
Cho đến khi hai cha con Hạ gia bước vào.
Giọng nói trong trẻo nhiễm đầy ý cười của Dung Hoài Yến vang lên: “Thật trùng hợp.”
Hạ Linh Tễ ôm tiểu công chúa đi vào: “Không trùng hợp.”
Biết Dung Hoài Yến vẫn chưa từ bỏ ý định bắt cóc tiểu công chúa nhà mình, nên Hạ Linh Tễ rất ít khi đưa cô đi gặp mặt tiểu công tử Dung gia.
Vậy nên, trong ký ức của Hạ Cẩm Dao, không có một tiểu ca ca nào xinh đẹp như vậy.
Lúc này, cô bé đang mở to mắt, tò mò mà nhìn về phía cậu bé.
Đôi mắt trong suốt như pha lê của cô bé, dưới ánh sáng mờ ảo, mơ hồ hiện lên một chút màu xanh lam.
Dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe được, thì thầm vào tai cha mình: “Tiểu ca ca này thật xinh đẹp.”
Hạ Linh Tễ giơ tay lên che mắt cô bé lại: “…….Con buồn ngủ rồi, ngủ đi.”
Dung Hoài Yến đúng lúc nói: “Chỗ người lớn nói chuyện, trẻ con nghe không tiện, Thanh Triều, con đưa em gái ra ngoài chơi một lát đi.”
Hạ Linh Tễ còn chưa kịp mở miệng, Hạ tiểu công chúa đã nắm lấy tay cha mình nói: “Bên ngoài có rất nhiều hoa, ca ca chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi.”
Dung Thanh Triều lễ phép nhìn Hạ Linh Tễ: “Chú Hạ, được không ạ?”
Hạ Linh Tễ không muốn nói được, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của con gái, dừng lại một chút: “Đi đi.”
Cậu thiếu niên sắp 10 tuổi, sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia có lịch sử hàng trăm năm, từ nhỏ đã bắt đầu có phong thái cao quý, ga lăng lịch lãm, không ai có thể ngờ tương lai sẽ là con sói bụng đen, đuôi to. =)))))))))
Ngoại trừ việc nắm vững những năng lực mà người đứng đầu Dung gia tương lai cần phải có, thì từ bé Dung Thanh Triều còn học rất nhiều các khóa học kỹ năng mềm và ngoại khóa khác, cho nên có thể nhẹ nhàng bế bổng cô gái nhỏ xinh đẹp lên, để cô bé ngắm hoa.
Hạ Linh Tễ hối hận rồi.
Nhưng sau đó Dung Hoài Yến đã đi tới và kéo anh ngồi xuống: “Có Thanh Triều ở đấy, cậu yên tâm đi.”
Hạ Linh Tễ lạnh lùng nói: “Chính là vì có nó ở đấy, mình mới không yên tâm.”
Dung Hoài Yến đích thân rót cho anh một ly trà, đổi chủ đề nói: “Nếm thử tay nghề của Thanh Triều đi, không thua kém gì mình với Nghiên Lễ đâu.”
Hạ Linh Tễ lạnh lùng nhìn xuống, không động vào.
Luôn cảm thấy ly trà Dung cẩu đưa cho mình chính là kính “trà cha vợ” thay con trai anh ta.
Dung Hoài Yến bình tĩnh uống một ngụm: “Không phải là anh em tốt sao? Giúp nhà mình đổi tý gen thì cũng không có vấn đề gì chứ? Vợ mình đã thương nhớ gen mắt xanh lam nhà cậu đã lâu.”
Hạ Linh Tễ ngước đôi mắt xanh xám nhìn hai đứa trẻ ngoài sân thượng qua tấm bình phòng, Dung Thanh Triều đang ôm Hạ Cẩm Dao dễ dàng như ôm một cô búp bê.
Một lúc sau, lạnh giọng nói: “Không xứng đôi.”
“Không xứng chỗ nào?”
“Đêm lạnh lộ triều dao, thanh phong phất cẩm cười. Ngay cả tên cũng đều xứng đôi như vậy mà.”
Không hổ là Dung công tử, kho tàng thơ từ ca phú hạ bút cũng thành văn, bao gồm hai cái tên của hai đứa trẻ cũng có thể động khẩu thành thơ được.
Hạ Linh Tễ không nghe, tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt vô cảm: “…..”
“Khoảng cách tuổi tác quá lớn, không xứng đôi.”
Dung Hoài Yến hiếm khi câm nín, dừng mấy giây: “Cách có 6 tuổi thôi mà.”
Hạ Linh Tễ thấy lại thế thượng phong, bình tĩnh nói: “Mình chỉ chấp nhận khoảng cách không quá 3 tuổi.”
Dung Hoài Yến nghiêng đầu nhìn Tạ Nghiên Lễ: “Lão nhị, cậu nói xem, 6 tuổi có tính là lớn không?”
Người đàn ông với khuôn mặt hiền từ, vòng tay Phật châu màu xanh đang quấn quanh xương bàn tay trắng lạnh, chậm rãi vuốt v e gọng kính, đưa ra giải pháp: “Không thì đi tìm đại sư Ý Từ xem một quẻ?”
Mọi người đều biết, đại sư Ý Từ xem rất chuẩn, xưa nay chưa bao giờ có sai lầm.
Dung Hoài Yến vì để Hạ Linh Tễ chấp nhận số phận liền đồng ý ngay.
Hạ Linh Tễ vì để Dung Hoài Yến chết tâm, cũng đồng ý.
Thế là.
Vào một ngày trời trong xanh, gió mát lành.
Ba người đàn ông cùng nhau đến Từ Bi Tự—
Ừm, xem bói.
Đại sư Ý Từ và Tạ Nghiên Lễ đã là anh em kết nghĩa nhiều năm, vì vậy mới tính mối lương duyên trời định như “Chiêu Chiêu Mộ Mộ” —
Là một cao tăng sống hơn trăm năm, đã thấm nhuần giáo lý Phật pháp, nếu như không phải mạng sống con người bị đe dọa, thì ông sẽ rất ít khi tự mình động thủ.
Nhận thấy ba người họ quả thực có mối quan hệ duyên phận thân thiết, nên hiếm khi ông đồng ý.
Thật bất ngờ—
“Hai đứa trẻ này…..”
Đại sư Ý Từ tính toán hồi lâu, chậm rãi nói, giọng điệu ngập ngừng.
Sắc mặt của Hạ Linh Tễ và Dung Hoài Yến lập tức lạnh xuống—
Đồng thời nói: “Có vấn đề gì sao?”
Lại cực kỳ ăn ý.
Đại sư Ý Từ lắc đầu, niệm “A Di Đà Phật”: “Số phận của hai vị tiểu thí chủ này thay đổi thất thường.”
Hạ Linh Tễ: “Ý là không có duyên phận?”
Đại sư Ý Từ: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Dung Hoài Yến: “ Ý là có duyên phận?”
Đại sư Ý Từ mỉm cười: “Phật bảo, không thể nói.”
Về việc có duyên hay không, mỗi người có một cách lý giải khác nhau.
Hạ Linh Tễ nhận định: Không có duyên phận.
Dung Hoài Yến nhận định: Nhân duyên trời định.
Trên thế giới này không có mấy số mệnh mà Đại sư Ý Từ không thể nhìn rõ, nhưng số mệnh của hai đứa trẻ này lại thần bí một cách lạ lùng, chỉ khi hai đứa sống chết có nhau, thì mới có thể có số mệnh tương tự.
Từ Bi Tự là chùa để cầu con cái, cả ba người đều không muốn vợ mình phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau sinh con, nên chỉ lễ phép thắp hương, không cầu gì thêm.
Chỉ là, trước khi rời đi, Tạ Nghiên Lễ lấy ra một cuộn giấy đỏ mỏng đưa cho vị hòa thượng trẻ tuổi đến tiễn họ ra khỏi chùa, anh ta chắp tay nói: “Làm phiền cậu.”
Dung Hoài Yến vốn đã đi trước một bước, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, chợt có một loại dự cảm không lành, khẽ cau mày lại: “Đó là cái gì thế?”
Tạ Nghiên Lễ chậm rãi nói: “Là thư đính hôn của Chiêu Chiêu và Mộ Mộ.”
“Xin đại sư Ý Từ làm lễ.”
Nếu Dung Hoài Yến nhớ không nhầm, thì Mộ Mộ là con gái mình cơ mà?
Vậy nên…..
Dung Hoài Yến lạnh lùng nói: “Mình đồng ý chưa?”
Tạ Nghiên Lễ cười nói: “Hôn nhân trời định, Phật tổ đồng ý, cậu đồng ý hay không không quan trọng.”
Hạ Linh Tễ đứng dưới gốc cây bồ đề cách đó không xa, đến lượt anh hóng chuyện, lười biếng ngước mắt lên: “Hay là các cậu đánh một trận?”
“……”
“……”
Trời đã sớm tối từ lâu, như dải ngân hà lại xa cách ngàn dặm, thỉnh thoảng lấp ló sau áng mây, ánh sáng còn sót lại chiếu xuống, phủ lên dáng hình với các phong cách khác nhau của ba người đàn ông trẻ một tầng ánh sáng lạnh lẽo màu bạc.
Dưới chân núi là nhân gian phồn hoa, trên núi là vạn vật yên tĩnh, duy chỉ có những thanh âm tiếng Phạn trong chùa giống như dư âm từ bầu trời.
Giữa con đường núi dài và đơn sơ, mùi đàn hương thoang thoảng đọng lại rồi dần dần tan biến.
*
[Phiên ngoại kết]
Thù lao đóng phim của Tần Mang ngày càng cao, mỗi lần cô nhận được tiền, phần lớn đều được dùng để thực hiện lời hứa hẹn trong khi ở trong lâu đài của mình—
Nuôi chồng.
Nói chính xác hơn là, nuôi dưỡng sở thích của chồng.
Vào ngày Lễ Tình Nhân.
Tần Mang vì để tuyên truyền cho bộ phim mới của mình mà đã tham gia các hoạt động cùng đoàn phim. Định sau khi kết thúc, thì sẽ tạo bất ngờ cho Hạ Linh Tễ.
Vì trùng với ngày lễ, nên để tạo thêm nhiệt cho CP trong phim.
Tần Mang cùng với nam chính trong đoàn phim đã chơi một vài trò chơi nhỏ.
Ví dụ như tái hiện lại một số cảnh ngọt ngào trong phim.
Bị khán giả tại đó chụp ảnh lại, rồi đăng lên weibo.
Trai tài gái sắc, trực tiếp thắp lên ngọn lửa trong trái tim thiếu nữ của các cộng đồng mạng.
Mặc dù Tần Mang đã kết hôn, nhưng khuôn mặt này của cô vẫn có thể đóng vai nữ sinh đại học, tràn đầy collagen.
Cùng với tiểu thịt tươi mới ra mắt cực kỳ có cảm giác CP.
Cộng thêm đây còn là một bộ điện ảnh được chuyển thể từ một IP lớn, hai người còn cực kỳ bám sát nguyên tác.
Dẫn tới hút được một nhóm fans CP.
Trực tiếp lên hot search.
[A a a a a, Tần Mang xinh quá, trong sáng quá, tui đẩy tui đẩy tui đẩy!!!! Tui xin phép tạ lỗi với Hạ thần 1 tháng!”
[Quá xứng đôi rồi, thiếu nữ thanh thuần and thiếu niên tỏa nắng, quá hoàn hảo! Hoàn toàn không thể nhìn ra Tần Mang đã từng sinh em bé luôn!]
[Cô ấy không chỉ trông giống thiếu nữ, mà cả trạng thái diễn xuất cũng cực kỳ đạt, yêu chết tui!!!]
[……]
Vốn dĩ mọi người một bên vừa xin lỗi Hạ thần, một bên vừa đầy thuyền ra khơi.
Đột nhiên có người ló ra:
[A a a a a chị em ơi, mau sang weibo của @Hạ Linh Tễ, anh ấy ghen rồi, ghen rồi hahahahaha!]
Share lại video CP ngắn do fans làm trên hot search.
Hạ Linh Tễ V: [Không xứng đôi chút nào.]
Sau đó lập tức vào weibo đăng tài, tag Tần Mang: [Anh sắp ghen rồi đấy.]
Khi Tần Mang nhìn thấy bài đăng này, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia vui mừng,
Hạ Linh Tễ cực kỳ hiếm khi thẳng thắn như vậy.
Mà bây giờ, ngày càng không thèm che giấu nữa.
Một giây sau.
Cư dân mạng load được một bài đăng mới.
Tần Mang V: [Ngoan, chờ em về liền dỗ anh.]
Cư dân mạng rất chấn động.
Hóa ra đây là cách thức hai người chung sống hòa hợp với nhau?
Tần Mang nghĩ đến món quà sinh nhật khó quên mà Hạ Linh Tễ đã tặng cho cô trong lâu đài.
Vì vậy, cô đã chuẩn bị rất lâu.
Vào ngày Lễ Tình Nhân, cũng định tặng cho Hạ Linh Tễ một bất ngờ khó quên.
Vì vậy, nói dỗ anh trên weibo cũng không sai.
Tùng Trăn đã bị Tần Mang “mua chuộc” trước.
Đêm đó, sau khi Hạ Linh Tễ hoàn thành xong công việc, anh ta liền cẩn thận báo cáo một lịch trình giả: “Đêm nay ngài có một buổi tiệc xã giao quan trọng.”
Hạ Linh Tễ tùy ý cởi cúc tay áo, thiếu đi vài phần tao nhã tỉ mỉ, nhiều thêm vài phần dã tính phóng túng không kiềm chế, giọng nói lười biếng tùy ý: “Ồ?”
“Phu nhân bảo cậu nói thế à?”
Tùng Trăn phản xạ có điều kiện hỏi: “Sao ngài biết?”
Hạ Linh Tễ lạnh lùng nhìn anh ta.
Trước đó không biết, nhưng bây giờ biết rồi.
Tùng Trăn: “…..”
Xin lỗi phu nhân!
Thủ đoạn của sếp cao siêu quá!
Nhưng Hạ Linh Tễ cũng không dò hỏi trước rằng Tần Mang đã chuẩn bị bất ngờ gì cho anh, mà ngược lại, hợp tác đi theo Tùng Trăn đến điểm đích.
Tùng Trăn tỏ vẻ sau này anh ta tuyệt đối không có khả năng trở thành gián điệp thương mại được.
Hạ tổng chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy.
Quá đáng sợ.
Chiếc Pullman màu đen dừng bên ngoài rạp hát mới mua của Tần Mang.
Nhà hát này có hình dáng giống như chiếc cánh máy bay, có cảm giác công nghệ mạnh mẽ, chính là phong cách yêu thích của Hạ Linh Tễ.
Có thể thấy Tần Mang đã vận dụng tâm tư rất nhiều.
Hạ Linh Tễ đứng một mình ở cửa rạp.
Rất chậm rãi mà đẩy cửa ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ngoài sân khấu rộng lớn ra, chỉ có duy nhất một chiếc ghế khán giả.
Như thể nó chỉ thuộc về riêng anh.
Quà của Tần Mang.
Là một rạp hát chỉ dành cho mình anh, cùng một diễn viên cũng chỉ dành cho mình anh.
Khoảnh khắc Hạ Linh Tễ ngồi xuống.
Sân khấu tối tăm ban đầu đã hóa thành một vùng sông băng lạnh giá.
Một cô gái mặc váy đỏ mỏng như cánh ve từ trên trời rơi xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa cháy lên từ dòng sông băng trắng như tuyết, bao bọc lấy cô gái đang nhảy múa trong đó, giống như một bông hoa sen lửa khổng lồ, sau đó, dòng sông băng chậm rãi đóng băng bông hoa sen lửa, vỡ vụn khắp mặt đấy, rồi lại hòa vào nhau.
Hiệu ứng sân khấu và màn biểu diễn vũ đạo của diễn viên có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Điệu múa kết thúc.
Ánh đèn đột nhiên mờ đi, mái vòm bầu trời đầy sao của rạp hát dần dần mở ra.
Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua bóng tối—
Thế giới huy hoàng sáng lạn, mà cô cũng tỏa sáng rực rỡ.
Tần Mang đứng trên sân khấu, đưa tay về phía người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng trên khán đàn: “Xin hỏi, em có vinh dự được mời Hạ tiên sinh cùng nhau đi qua quãng đời còn lại được không?”
Hạ Linh Tễ đi học theo bậc thang thủy tinh trong suốt, đi về phía mặt trời của anh, thong dong mà thành kính nắm lấy ngón tay cô, chậm rãi nói: “Chỉ có quãng đời còn lại thôi sao?”
Ngay sau đó, Tần Mang va phải đôi mắt xanh xám từ đầu đến cuối chỉ nhìn duy nhất chính mình.
Không thấy lạnh lùng thờ ơ, trong ánh mắt đó toàn bộ đều là mặt trời chói sáng.
Dường như đang nói—
Không chỉ là quãng đời còn lại.
Mà còn là thiên trường địa cửu.
[TOÀN VĂN HOÀN]
Tác giả có lời muốn nói:
— Trên thế gian này, làm gì có nhiều câu chuyện tiền hôn hậu ái như vậy, chẳng qua chỉ là một người mưu đồ đã lâu, và một người nhìn thoáng qua nhưng ấn tượng sâu đậm mà thôi.
Toàn văn đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã đọc.
P/s: Truyện “Mắc Câu” kể về mối tình ngọt ngào của đôi thanh mai trúc mã Dung gia tiểu công tử và Hạ gia tiểu công chúa cũng đã bắt đầu viết rồi, mọi người cùng đón chờ nha.