Cuối cùng, rượu Cung Trác Lương vẫn là uống không xong, bởi vì còn chưa tới lúc ăn cơm chiều, Kiều Minh bên kia liền phái người tới bẩm báo, nói là Kiều Ứng Trạch bị bệnh, Cung Trác Lương tưởng là y giận mình, lúc ấy trong lòng liền luống cuống, cưỡi ngựa thẳng về hướng nhà nhỏ của Kiều gia, người hầu còn chưa nói xong câu, ngơ ngác nhìn một đường bụi bay mịt mù mà giải thích, đại phu đến xem nói chỉ là phổi nóng ho khan, không có gì trở ngại.
“Ngươi…… Như thế nào chạy nhanh như vậy?”
Nhìn thấy Cung Trác Lương gấp gáp vọt vào phòng, Kiều Ứng Trạch không có khẩu vị gì đang dựa vào tháp xuất thần cũng là sửng sốt, ngồi dậy có chút kì quái nhìn hắn.
“Kiều Minh nói ngươi bị bệnh, không có việc gì đi?”
Cung Trác Lương đi tới đem Kiều Ứng Trạch nhìn kỹ một lần, trừ bỏ nhìn không có tin thần ra, thật là không có gì khác thường, Cung Trác Lương lúc này mới thờ đều đều lại.
“Bất quá là cổ họng ho khan hai tiếng, không vì một chút điểm ấy mà làm kinh động ngươi.”
Biết bọn Kiều Minh nhìn ra được mình không vui, cho nên mới mượn cớ này đi gọi Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch nhẹ giọng thở dài, đã thấy Cung Trác Lương đứng cách xa mình vài bước, do do dự dự giống như không dám lại đây.
“Cái gì kinh động hay không kinh động…… Không có việc gì là tốt rồi.”
Hôm nay Cung Trác Lương mới sâu sắc tự kiểm điểm lại mình, cũng lo lắng Kiều Ứng Trạch còn giận, trong lúc nhất thời không biết xấu hổ trực tiếp đi qua, bất quá hắn giương mắt quét mắt nhìn điểm tâm sáng trên bàn, thấy đều là các loại thức ăn trong ngày thường, chỉ là hơn một chén canh lê, biết Kiều Ứng Trạch thật là không ngại, tâm cũng để lại chỗ cũ.
“Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, cho ra hết mồ hôi, cơm chiều còn chưa có ăn đi?”
Nhìn ra Cung Trác Lương cẩn thận cùng không yên, Kiều Ứng Trạch trên mặt bất động thản nhiên nói xong, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng không ít, nhìn xem cơm canh trên bàn, cũng cảm thấy thèm ăn.
“Chưa ăn đâu, ta đi rửa mặt trước.”
Cung Trác Lương nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì Kiều Ứng Trạch thích sạch sẽ, cho nên trong phòng luôn chuẩn bị sẵn nước nóng cùng khăn, Cung Trác Lương liền vào buồng trong đơn giản lau lau một chút.
“Hàm Lộ, đem cho tiểu cữu gia thêm một bộ bát đũa, làm chút thịt lại đây, hỏi xem Hàm Thư hiện giờ có làm thêm đồ ăn gì không.”
Thấy Cung Trác Lương vào buồng trong, Kiều Ứng Trạch liền phân phó Hàm Lộ đứng ở sau cửa đi chuẩn bị, bọn họ bên này không khai hỏa, cơm canh đều là lấy từ Hàm Thư ở cách vách, phần của Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương cũng vẫn là Hàm Thư tự mình chuẩn bị, nàng không an tâm giao cho người khác.
Hiện giờ tuy rằng trên danh nghĩa chia thành hai viện, nhưng trên thực tế tiền tiêu hàng tháng đều lấy ra từ một chỗ, gia nhân hai bên cũng biết Kiều Ứng Trạch và Cung Trác Lương mới là chủ tử chính của họ, cho nên cũng không tồn tại cái ngăn cách giữa hai viện.
Thời tiết tháng năm đã rất nóng, Cung Trác Lương chà lau xong cũng chỉ mặc áo đơn, khi ra ngoài trên bàn đã dọn sẵn cơm canh, liền khoanh chân ngồi ở đối diện Kiều Ứng Trạch, hai người trong lúc nhất thời cũng chưa nói chuyện, chậm rãi bắt đầu ăn cơm.
Kiều Ứng Trạch chỉ ăn một chén rồi no, thời gian còn lại đều là chiếu cố Cung Trác Lương, thêm canh, gỡ xương cá… làm vô cùng thuận tay, đây là thời điểm Cung Trác Lương phát triển thân thể, mỗi bữa đều ăn hai chén cơm đầy, còn luôn đói rất nhanh, thế cho nên Kiều Ứng Trạch luôn muốn sờ sờ bụng nhỏ bằng phẳng của hắn, tò mò không biết hắn đem đồ ăn được bỏ vào nơi nào, ban đầu lúc mình lớn giống như hắn, lượng cơm ăn vào giống như không thể nào phình ra được.
Cung Trác Lương lúc đầu nghĩ nên nói chuyện khoa cử với Kiều Ứng Trạch như thế nào, cho nên vừa ăn cơm vừa xuất thần, đợi khi một khối thịt bò ngon được Kiều Ứng Trạch gắp bỏ vào trong bát của mình, Cung Trác Lương hoảng hốt nhớ lại hình như hình ảnh này đã lập lại vô số lần, không khỏi nâng mi lên ba ba nhìn Kiều Ứng Trạch liếc mắt một cái, sau đó buồn bực cúi đầu đem thức ăn tinh tế nhai lại, cảm giác trái tim mình giống như cũng theo dạ dày bị uy no rồi.
“Chúng ta đến trong viện ngồi tiêu thực được, một hồi thừa dịp trời chưa tối trở về, Hiền nhi buổi tối không rời khỏi ngươi.”
Đợi hai người cơm nước xong xuôi, Kiều Ứng Trạch cầm kiện áo khoác đưa cho Cung Trác Lương, cũng không có tính toán giữ hắn lại qua đêm.
Một là trong lòng Kiều Ứng Trạch thật có chút không thoải mái, hai cũng là sợ Cung Trác Lương vì hống mình vui vẻ mà đáp ứng vội vàng, về sau lại có cái gì không tình nguyện, như vậy ngược lại không tốt, chi bằng để tự bình tĩnh hiểu rõ sự việc.
“Ứng Trạch, ta có chuyện nói với ngươi, chúng ta vẫn là đi vào buồng trong đi.”
Cung Trác Lương theo bản năng muốn trực tiếp ôm đi, nhưng bận tâm Hàm Hạ cùng Hàm Lộ còn ở bên cạnh dọn dẹp bàn, hắn liền tiếp nhận cái áo Kiều Ứng Trạch đưa qua, sau đó một bên sửa sang lại trên người mình một bên ra vẻ tự nhiên nói, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Kiều Ứng Trạch lộ ra khẩn cầu.
“Được rồi.”
Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương nói rất chân thành, liền gật gật đầu đi vào buồng trong với hắn, chưa nói được nửa câu, đã bị người ta ôm lấy từ phía sau lưng.
“Ứng Trạch, hôm nay là ta không đúng với ngươi, ta ở trong này cho ngươi phạt.”
Cung Trác Lương ôm Kiều Ứng Trạch trái lắc lắc phải lắc lắc, ở trong lòng cân nhắc nên nói như thế nào, tuy rằng đã suy nghĩ cẩn thận phải tôn trọng quyết định của Kiều Ứng Trạch, mình chỉ có năng lực trợ giúp y, nhưng Cung Trác Lương cũng thật là lo lắng cho thân thể của y, người này ngoài miệng nói sẽ không cậy mạnh, nhưng thực sự chưa đạt được mong muốn, tuyệt đối sẽ không chùn bước.
“…………”
Kiều Ứng Trạch nghe vậy không có lên tiếng, chỉ là nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn mở miệng nói tiếp.
“Ta biết ngươi có tài năng giúp đỡ mọi người, chí lớn, nhưng ở trong lòng ta, ngươi khỏe mạnh khoái hoạt mới là quan trọng nhất, loại tâm tình này ngươi có thể hiểu chứ?”
Đỡ lấy vai của Kiều Ứng Trạch để y nhìn về phía mình, Cung Trác Lương nhìn vào mắt y nói từng câu từng chữ.
“Ta hiểu được, ta………”
Vì Cung Trác Lương tạm dừng mà tâm treo lơ lững, Kiều Ứng Trạch muốn cam đoan chính mình chắc chắn sẽ cẩn thận, lại bị Cung Trác Lương dùng ngón trỏ để trên môi, chỉ có thể thu thanh âm lại tiếp tục nghe hắn nói.
“Cho nên à, khoa cử ngươi có thể thim quan cũng có thể làm, nhưng có một chuyện ngươi phải đáp ứng ta.”
Dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát môi cánh hoa của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương gợi lên khóe miệng bên trái, lộ ra nụ cười xấu xa quen thuộc.
“Cái gì?”
Nghe được Cung Trác Lương đồng ý cho mình tham gia khoa cử, ánh mắt Kiều Ứng Trạch sáng ngời, cả người nháy mắt giống như lên tinh thần.
“Về sau vô luận ngươi làm quan gì, tất cả chính vụ đều do ta gánh vác, ngươi không được lao lực, ngươi nếu đáp ứng điều kiện này, ta sẽ cho ngươi tham gia khoa cử.”
Đem lựa chọn ném về phía Kiều Ứng Trạch, trong lòng Cung Trác Lương nhất thời sản khoái, tuy rằng Cung Trác Lương quan trường ở cổ đại thực mâu thuẫn, nhưng này bởi vì hắn lo lắng cho thân thể Kiều Ứng Trạch hơn nữa chán ghét chịu gò bó, mà không phải là hắn sợ ai. Nếu Kiều Ứng Trạch muốn làm quan như vậy, vậy chính mình dứt khoát lấy sở trường ra giúp lão bà đại nhân là được rồi, dù sao hiệu sách bên này sớm đã đi vào quỹ đạo, chính mình trong ngày thường cũng chỉ viết bản thảo xem sổ sách mà thôi, nghĩ đến chính vụ của Kiều Ứng Trạch cũng không làm khó được mình, chỉ cần lão bà đại nhân có thể vui vẻ, mình vất vả chút cũng đáng.
“A? Tốt, vậy một lời đã định.”
Kiều Ứng Trạch đầu tiên là vì điều kiện của Cung Trác Lương mà kinh ngạc một chút, nhưng lập tức ánh mắt của y vừa động, cư nhiên trực tiếp cầm lấy cổ tay của Cung Trác Lương cùng mình vỗ tay ba cái, coi như là vỗ tay kết lời thề.
“Ngạch….. Cái này ngươi đáp ứng rồi?”
Nhìn bộ dáng Kiều Ứng Trạch một bộ an lòng thoải mái, lúc này đến phiên Cung Trác Lương ngây người, không nghĩ tới người này lại dứt khoát đáp ứng như vậy, quân tử kiêu ngạo của y đâu? Thanh cao của người đọc sách đâu? Ý thức bảo mật của người làm quan đâu?
“Luật pháp quy định chỉ là không cho nữ tữ tham dự triều chính, Trác Trác ngươi lại không cần chịu sự ràng buộc này, đương nhiên có thể giúp vi phu phân ưu, làm vợ hiền a.”
Tâm tình Kiều Ứng Trạch rất tốt, cho nên cũng liền khó có được chủ động khi dễ Cung Trác Lương một hồi, y không phải người cổ hủ, sẽ không vì mặt mũi mà cự tuyệt sự trợ giúp của vợ mình, dù sao y muốn chức vị cùng thể hiện sở trường, cũng là vì có thể bảo hộ tốt cái gia đình này, y biết cái gì mới là quan trọng nhất với mình, cho nên y sẽ không lấy thân thể của mình dính vào, mà làm cho Cung Trác Lương lo lắng.
“Hiền thê…… Tướng công, nói miệng không bằng chứng, chúng ta ‘đóng dấu’ đi!”
Kịp phản ứng là Kiều Ứng Trạch trêu chọc mình, lông mi Cung Trác Lương giật giật, tươi cười trở nên càng phát ra vẻ tà ác.
Đối với Kiều Ứng Trạch cái loại không lấy ‘tư thế cơ thể’ làm thay đổi, kiên định cho rằng y có địa vị xã hội là phu, vậy cả đời này đều có niềm tin làm phu, Cung Trác Lương tỏ vẻ chính mình thật sự ‘vô lực xoay chuyển trời đất’, hoặc là nên nói, Cung Trác Lương cảm thấy như vậy kỳ thật rất hữu tình, nhất là khi mình ở trong thân thể y rong rủi, gọi y tướng công sẽ hưng phấn hơn so với kêu lão bà, cũng có cảm giác chinh phục a.
“Con dấu? Ngô……..”
Kiều Ứng Trạch đang khó hiểu ý tứ của Cung Trác Lương, đã bị hắn hôn thật mạnh lên môi, cũng một đường bị ôm lùi lại phía sau ngã xuống giường. Sau đó Kiều Ứng Trạch hoảng hốt kịp phản ứng, Cung Trác Lương nói con dấu là chỉ cái hôn này.
“Chỉ là con dấu vẫn không yên lòng, tướng công, chúng ta vẫn là định ‘khế ước’ thì tốt hơn, như vậy ngươi mới không quên lời đã đáp ứng ta hôm nay.”
Đặt trên người Kiều Ứng Trạch hôn cắn cổ của y, Cung Trác Lương căn bản không để cho y có cơ hội phản ứng, trực tiếp cởi đai lưng lột quần áo ra, sau đó cách quần lót sờ sờ y.
“Trác Trác, ngươi không trở về…… Không được….. Hiền nhi kia….. ân……”
Kiều Ứng Trạch ôm lấy bả vai muốn hắn dừng lại, nhưng địa phương mẫn cảm bị hắn bao lấy nhu lộng, nhất tời Kiều Ứng Trạch không có khí lực phản kháng, bất quá thái độ làm người có trách nhiệm vẫn nhắc nhở hắn, tiểu tử kia còn ở lại Cung gia, rời khỏi Cung Trác Lương thì không ai có thể hống được nó.
“Không có việc gì, hai ngày này nó nghe lời hơn, buổi tối bà vú vẫn có thể hống nó ngủ.”
Cung Trác Lương hiện giờ tên đã lên dây cung, làm sao có thể quản được nhiều như vậy, hai ba cái đã đem quần áo của hai người vứt trên mặt đất.
“Có thể không? Bằng không hay là….. a…… đừng cắn nơi đó…..”
Nhớ hai ngày nay trong lòng Cung Trác Lương bị chuyện của mình ảnh hưởng, đã đem Cung Cẩn Hiền ném cho bà vú hống, còn lấy mỹ danh là sợ chiều hư nhi tử, trong lòng Kiều Ứng Trạch cảm thấy có chút có lỗi với tiểu tử kia, nhưng y bên này vừa thất thần một chút, trên ngực đột nhiên xuất hiện kích thích làm cho y mãnh liệt run lên, làm sao có thể nghĩ đến chuyện khác.
“Tướng công, khu nhà cao cấp của chúng ta không xây được, ngươi nên hảo hảo bồi thường cho ta.”
Động tác đốt lửa trên tay cũng không ngừng, Cung Trác Lương cắn vành tay của y đè thấp thanh âm oán giận, nhớ tới việc này hắn đúng thật là rất buồn bực, nơi này làm quan vì cam đoan liêm khiết, cũng có cái gì lệnh hạn chế mua tài sản, tuy rằng không giống với lịch sử Cung Trác Lương biết, nghiêm khắc đến không được mua nhà ở chỉ có thể ở tại nhà ở tập thể hoặc là thuê nhà dân ở, nhưng là quy định hạn chế quan viên phủ đệ, hơn nữa chỉ cho phép mua một nơi ở, bất quá từ xưa đến nay đều là trên có chính sách dưới có đối sách, danh nghĩa làm quan không thể có, nhưng làm vợ của quan có thể có a, mỹ danh là của hồi môn.
Chẳng qua để giải quyết tốt vấn đề, cách thức sẽ không dễ dàng như vậy, ngoại trừ quan viên nhậm chức trời cao hoàng đế xa, trái phải diễn kịch mua vài tòa nhà cũng không tính là vượt quy củ, nhưng làm quan trong kinh dưới chân thiên tử, thì chính là có tiền ngươi cũng phải giả nghèo, bằng không ngươi sẽ có cái ô danh ‘tham ô nhận hối lộ’ ‘tư thông thương nhân’, cho nên Cung Trác Lương chiếm khu nhà cao cấp bốn hecta, trong khoảng thời gian ngắn có muốn cũng không được.
“Ưm….. không được….. chậm….. chậm một chút…… nơi đó……”
Đối việc trên giường này Kiều Ứng Trạch cũng tự biết không bằng Cung Trác Lương, nguyên bản thái độ có chút cố kỵ liền lập tức thuận theo, chỉ là y đã quên Cung Trác Lương được một tấc sẽ muốn tiến một thước, y bên này bên này mặc kệ, bên kia lập tức có thể vào trạng thái khai hỏa…….
XXXXXXXXXXXXXXX
Hoằng Chính năm 43 mùng 6 tháng 6, Kiều Ứng Trạch hai mươi mốt tuổi cùng Cung Trác Lương mười sáu tuổi lại một lần nữa đứng trong hỷ đường, trong tiếng chúc phúc của bạn bè một lần nữa bái thiên địa nguyên bản không nghĩ hai người bạn lại ngoài ý muốn nhận được nhiều lời chúc phúc của dân chúng trong thành, khiến cho hai người không thể không đem hỷ yến kéo dài tới trên đường, đồng thời cũng tham gia các bữa tiệc khác ở các tửu lâu, cuối cùng mới không có thất lễ với người trước.
Cuối tháng tám cùng năm, phu phu hai người mang theo con cái dời đến kinh thành, đi theo có Bình Tích, Thạch Khang, Nhược Lam, một nhà ba người Kiều Minh, Hàm Lộ Hàm Hạ, lại có mười tùy tùng bọn Cung Nhất, mặc khác mấy hộ vệ trung tâm hữu dụng đã sớm được phái lên kinh thành chuẩn bị.
Mặc khác người chưa cùng vào kinh, Ngô thị tuy rằng luyến tiếc nhi tử, nhưng vì không muốn chậm trễ tiền đồ của bọn họ, vẫn là lấy lí do chiếu cố cô nhi quả phụ của Cung gia mà ở lại, mà Diệp Nhi cũng lưu lại hầu hạ bên người nàng, về phần những gia nhân bình thường khác, đều được trả lại khế ước bán thân cho nghỉ việc.
Đáng nhắc tới chính là, trước kia Chu quản sự ở Bạc thành làm tổng quản sổ sách, đã đem ‘tổng bộ’ dời đến kinh thành trước tiên, mà lý do làm cho hắn có thể xa xứ đi đến kinh thành, đương nhiên chính là Nhược Lam đã muốn chính thức trở thành Chu phu nhân.
Đầu tháng chín, đoàn người Cung Trác Lương đến ngoài thành kinh đô, đã nhìn thấy vài thân ảnh quen thuộc hợp lại đón khách ở trong đình, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương không khỏi nhìn nhau cười…..