Vì có Kiều Ứng Hiên qua mời, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương sau khi chờ tin tức truyền ra từ Đông phủ, liền đi bái kiến lão phu nhân, xin ý kiến là có giúp đỡ được chút gì hay không, cũng chủ động đưa ra dạy Kiều Viện Âm chuyện nhà, Kiều phu nhân rất vui vẻ đồng ý.
Có lão phu nhân cùng Kiều phu nhân các trưởng bối lo liệu, ở phương diện hôn nhân đại sự của Kiều Ứng Hiên cùng Kiều Viện Âm đều an bài thực thỏa đáng, các khâu tỉ mỉ hơn thì có Kiều Ứng Hiên cùng Kiều phu nhân chú tâm chuẩn bị, Kiều Viện Âm bên này nhưng là có vẻ lãnh đạm, mẹ ruột của nàng thói quen cẩn thận, không dám nói ra một chút oán giận đối với Kiều phu nhân, Kiều Viên Âm một cô nương cũng không sống khá giả gì hỏi như thế nào mua sắm đồ cưới, cho nên bà mai nha hoàn mặc dù không dám trực tiếp tham ô đồ cưới của nàng, nhưng vụn trộm nói dối chút tiêu phí hoặc là làm giả vài thứ cũng có một hai người.
Phải biết rằng đồ cưới của Kiều Viện Âm đều là nằm trong tay Kiều phu nhân, có thể được loại công việcbéo bở mua sắm đồ cưới này, tự nhiên cũng là nha hoàn hầu hạ được Kiều phu nhân sủng ái, mắt thấy sẽ xuất giá, hai mẹ con Kiều Viện Âm tất nhiên là không muốn sinh thêm thị phi, cũng chỉ có thể chịu đựng không nói mà kau nước mắt, trên mặt vẫn phải giả trang vui mừng ngượng ngùng.
Vẫn là Cung Trác Lương tới tìm Kiều Viện Âm nói chuyện vài lần mới phát hiện có đồ vật này nọ không đúng, hỏi qua Kiều Viện Âm mới biết được tình hình thực tế.
“Nhược Lam, nhìn xem bộ này.”
Lấy tay cầm trâm cài tóc cùng một đôi vòng tay trong hòm, Cung Trác Lương đem một bộ trang sức này đưa cho Nhược Lam đứng bên cạnh, chính mình dùng động tác uống trà dấu đi một tia không kiên nhẫn…. Thói quen sống tự do bên ngoài mấy ngày, mấy ngày này bất quá qua Đông phủ mấy lần, liền thật sự không kiên nhẫn chuyện bên trong cái nhà này, hận không thể đem một bộ nữ trang trên người này lột xuốt đem hỏa thiêu, thật không biết hai năm trước chính mình sống qua như thế nào.
“Sức nặng có chút không đủ, tỉ lệ cùng thủ công cũng kém, bộ dáng tuy rằng nhìn tốt lắm, nhưng là kiểu dáng của hai năm trước.”
Thuở nhỏ Nhược Lam đi theo bên người Cung phu nhân, đối với giám định cùng thưởng thức vàng ngọc này có chút trình độ, cho nên nàng chỉ là đơn giản ước lượng nhìn nhìn bộ trang sức này, chỉ biết là có người cầm hàng cũ đến để làm giả.
“Cả đời người chỉ có một lần đại sự, ngươi như thế nào còn chịu đựng ủy khuất chính mình, cô nương nhà nghèo thì cũng thôi, ngươi đường đường là đại tiểu thư nhà tri phủ, đeo lên đồ vật này ra khỏi cửa, người nhà bên chồng nhìn ngươi như thế nào? Cho dù bọn họ đều là lương thiện, nhưng thân thích cùng gia nhân trong nhà làm sao có thể coi trọng ngươi? Ngươi sau này phải quản gia như thế nào chứ?”
Nhìn Kiều Viện Âm đầu đã cúi thấp đến muốn chui vào cổ, Cung Trác Lương đau đầu khẽ thở dài một tiếng, cũng thật sự bị tiểu nha đầu này tra tấn đến không còn cách nào khác, hắn bây giờ là đội lên thân phận ‘tẩu tử’ mà tới, phải tiếp tục ngụy trang giọng điệu nữ tử mà khuyên bảo, lại chịu đựng tính tình của nàng mà đem đạo lý phân tích.
Nói đến Kiều gia đại tiểu thư này, thật không phải là cái loại ngu xuẩn thánh mẫu tiểu bạch nữ, ngược lại nên nói là nàng am hiểu đạo lí ‘lui một bước trời cao biển rộng’, nhưng vấn đề là nàng xem rất thông thấu, gặp chuyện thầm nghĩ tránh né không đếm xỉa đến mà không biết ứng đối, ứng với một câu là tốt quá hóa dỡ, thành một người yếu đuối chân chính.
“Tẩu tử chớ giận, hiện tại trong nhà đang vì hôn sự của Viện Âm cùng nhị ca mà bận tối mày tối mặt, Viện Âm lại còn nửa tháng nửa là theo người lên kinh, chỉ còn một thời gian thôi mà còn làm cho tỏ mẫu cùng mẫu thân không thoải mái, kia thật là bất hiếu…. Lại nói cũng không hoàn toàn là vậy, tẩu tử xem bộ này, không phải là rất tốt… sao?
Kiều Viện Âm là thật lòng hâm mộ kính trọng vị đại tẩu này, cho nên nhiều ngày bị hắn giáo huấn giống như mèo thấy chuột, nhưng vẫn là nhịn không được muốn cùng hắn thân cận nhiều một chút.
Trước kia là ngại lập trường của mẫu thân, Kiều Viện Âm ngay cả nói cũng không dám cùng đại tẩu nói nhiều một câu, sợ chọc giận mẹ cả liên lụy mẫu thân chịu tội, hiện giờ cũng là được tổ mẫu yêu quý mới có thể cùng đại tẩu học quy củ, trong lòng nàng miễn bàn là cao hứng bao nhiêu, cho nên cũng hiếm có giải thích hai câu, chính là câu nói kế tiếp bị khí thế của Cung Trác Lương áp chế xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Đây là tổ mẫu tự mình để cho ta đến xem tình huống của ngươi, chính là sợ đồ cưới của ngươi quá nhẹ đến nhà chồng không có thể diện, ngươi nếu thực hiếu thuận, nên xuất ra khí phái của đại tiểu thư Kiều phủ, để cho tổ mẫu có thể thanh thản ổn định đem ngươi gả ra ngoài, không cần về sau phải luôn nhớ thương ngươi, có bị nhà chồng khi dễ hay không.”
Cung Trác Lương bên này cảm thấy chính mình nói đã đủ ôn nhu uyển chuyển, bên kia Kiều Viện Âm cũng đã đỏ hốc mắt, cái miệng nhỏ khẽ mím vẻ mặt khinh lo vi thương mà rơi nước mắt, Cung Trác Lương nhìn thấy gân xanh cũng nổi lên.
*Khinh lo vi thương: lo lắng ưu thương
Kiều Viện Âm là mỹ nữ Giang Nam chính gốc, mặc dù không phải mỹ mạo tuyệt nhất, nhưng thanh tú động lòng người, mềm mại dịu dàng, đổi lại là gặp ở kiếp trước theo bản năng giống đực Cung Trác Lương sẽ tâm sinh thương tiếc một phen, hiện tại nhìn thấy chỉ thấy não càng đau lợi hại hơn.
“Viện Âm cũng biết, nhưng Viện Âm thật sự là không dám….. Kỳ thật trong lòng Viện Âm cũng có quyết định, sau khi gả cho người ta, theo tẩu tử đi học việc quản gia như vậy, nhất định sẽ không giống như bây giờ….”
Kiều Viện Âm thấy sắc mặt Cung Trác Lương càng ngày càng không tốt, không muốn để cho hắn nhìn mình không thuận mắt, liền ủ rũ đem ý tưởng của mình nói cho hắn nghe.
Nhớ tới mình chịu ủy khuất cầu toàn trong phủ mấy năm nay, ngôn ngữ lời nói không e lệ, nàng thật muốn sớm rời khỏi càng tốt, cho nên từ đó đến giờ, nàng cũng chỉ là lấy việc về nhà chồng rồi lại bắt đầu lại từ đầu an ủi mình, sau đó tiếp tục nén giận, không dám làm cho mẹ cả mất hứng, sợ xảy ra biến cố gì, trong mong trước mắt của mình hết thảy đều thành một hồi mộng tưởng hão huyền.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, khổ tâm của tổ mẫu cùng nhị ca cũng không uổng phí, chuyện đồ cưới ngươi không cần lo lắng, cứ vui vẻ làm tân nương tử của ngươi có thời gian thì nghĩ sau này nên sống như thế nào đi.”
Để cho Nhược Lam cầm lấy bộ trang sức cùng những thứ khác có vấn đề, Cung Trác Lương nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Phải biết rằng đường là phải dựa vào chính mình mà đi, giúp đỡ dược nhất thời không giúp được cả đời, Cung Trác Lương cũng coi như có thể thông cảm tâm tình nén giận của Kiều Viện Âm, trước mắt hắn sẽ giúp nha đầu này một phen, để cho nàng nở mày nở mặt gả ra ngoài, về phần sau này nàng sống ở nhà chồng như thế nào, liền xem tạo hóa của chính nàng.
“Tẩu tử chậm đã.”
Kiều Viện Âm thấy Cung Trác Lương phải đi, vội dùng khăn xoa xoa nước mắt trên mặt, đứng dậy đuổi theo hai bước đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng khó xử, tầm mắt nhìn nhìn Nhược Lam đang đứng một bên.
“Nhược Lam, đi ra bên ngoài tìm người nói cho tướng công một tiếng, mời nhị thúc cùng nhau đến trong vườn nói chuyện.”
Cung Trác Lương thấy Kiều Viện Âm hình như có chuyện riêng tư muốn nói, tuy rằng trong lòng có chút xấu hổ, nhưng vẫn là để cho Nhược Lam đi ra ngoài trước…. Trong khoảng thời gian này vội tới dạy học cho Kiều Viện Âm, trong phòng luôn lưu lại hai nha hoàn hầu hạ, hôm nay bởi vì chuyện đồ cưới nên mới giữ Nhược Lam lại.
Cung Trác Lương làm vậy cũng là đề phòng bất trắc, miễn cho lão bà ăn dấm chua lung tung a.
“Tẩu tẩu…..Nghe nói đại ca cùng tẩu tẩu có quen biết Bình lão bản, Viện Âm từng học đàn cùng Bình lão bản mấy ngày, tuy rằng chưa từng bái sư, nhưng trong lòng Viện Âm thực kính trọng Bình lão bản, bây giờ Viện Âm sắp gả đi xa, về sau sợ là khó có cơ hội gặp lại, cố tình viết một quyển cầm phổ, muốn nhờ tẩu tẩu chuyển giao giúp, cũng coi như hoàn thành phần tình cảm thầy trò của Viện Âm cùng Bình lão bản.”
*Lão bản ở đây chỉ người trong rạp hát á, chứ không phải ông chủ.
Kiều Viện Âm yên lặng hít một hơi thật sâu, trên mặt cố gắng bày ra tươi cười tự nhiên, khăn trong tay bị xoắn gắt gao tiết lộ hoảng sợ trong lòng nàng, thấy thần sắc Cung Trác Lương trở nên nghiêm túc, trong lòng Kiều Viện Âm run lên, vội nương theo động tác đưa cầm phổ tránh né ánh mắt của hắn, cúi đầu nâng hai tay lên đem cầm phổ đưa tới.
“Nhị thúc thay muội muội tìm cuộc hôn nhân này, thật là lương duyên tốt, muội muội nên trân trọng mới phải.”
Cung Trác Lương vừa nghe tới danh xưng lão bản này cũng là sửng sốt, lập tức kịp phản ứng ở cổ đại từ này là chỉ kép hát, tôn xưng của người hát, mà Bình lão bản trong lời của Kiều Viện Âm, hẳn là chỉ Bình Tích. Cung Trác Lương không khỏi có điểm buồn cười, nguyên lai đại tiểu thư Kiều gia này ngày thường không hay bước chân ra ngoài, nhưng lại là fan của Bình Tích, nhìn dáng vẻ khẩn trương tám phần là đã thầm mến lâu rồi, đáng tiếc đây không phải là thời đại tự do yêu đương….. Cho dù phải, vị này cũng sợ là không tranh lại soái ca Thạch Khang đi.
Tuy rằng bản thân Cung Trác Lương đối với những người này không có khinh thường cái gì, nhưng đứng ở trên lập trương ‘tẩu tử’, có một số lời nhất định phải nói, hơn nữa hắn quả thật không hy vọng Kiều Viện Âm sẽ thực mang Bình Tích để trong lòng, nếu không ở thời đại này đối với nữ tử nghiêm khác như vậy, chín chín phần là bi kịch.
“Ý của tẩu tẩu Viện Âm hiểu được, về sau Viện Âm sẽ an ổn toàn tâm toàn ý hầu hạ tướng công, cầm phổ này, chỉ là một chút kỷ niệm thôi.”
Kiều Viện Âm thấy Cung Trác Lương không nhận, chỉ có thể chịu đựng xấu hổ nói rõ ràng ra một chút, nàng vốn không phải người xúc động lỗ mãng như vậy, chỉ là nghĩ sau này gả đi xa rồi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Bình Tích nữa, lúc này mới muốn nhờ Cung Trác Lương vị tẩu tử mình tín nhiệm chuyển giúp.
“Ta sẽ thay chuyển đạt.”
Cung Trác Lương thấy bộ dáng tiểu cô nương này quả thật không giống tình cảm sâu nặng, liền tiếp nhận cầm phổ trong tay nàng, đi hoa viên tìm huynh đệ Kiều Ứng Trạch.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
“Đám điêu nô này, ngay cả đồ cưới của đại muội muội mà cũng tham, thật sự là buồn cười.”
Cánh đánh rớt hòm trang sức trên bàn, Kiều Ứng Hiên hiếm khi làm trò nóng nảy trước mặt phu phu Kiều Ứng Trạch, vốn dĩ tuấn nhan luôn như ánh mặt trời khoan khoái, lúc này nhưng lại tràn ngập tức giận.
Cũng khó trách Kiều Ứng Hiên tức giận như vậy, đầu tháng trước khi định tin tức, hắn liền phái gia phó đem trang sức bày trí trong căn hộ ở kinh thành, chính mình bên này thì vô cùng cao hứng chuẩn bị đưa Kiều Viện Âm vào kinh đợi làm thủ tục, vì lần đầu tiên đưa đưa dâu, thái độ của Kiều Ứng Hiên cẩn thận chú ý còn hơn đối với hôn sự của hắn, nhưng hiện tại đồ cưới của đại muội muội ở bên ngoài thì nhiều mà bên trong cũng không ít này thật giả lẫn lộn, nếu không phải tẩu tử phát hiện, hắn lại cho người đưa đi những thứ này mà vào kinh, còn có thể diện gì để nói nữa, còn không nói Kiều phủ bọn họ phế vật tốt mã dẻ cùi!
“Nhị thúc không đáng vì những người này mà tức giận, may mà phát hiện còn chưa muộn, hiện tại bổ sung một phần nữa đều kịp, chỉ là liên quan đến gia nhân, đều là người đắc lực bên cạnh bà bà, nhị thúc muốn xử lí bọn họ như thế nào, cũng là cần phải cần thận, phải chú ý tới uy nghiêm của bà bà.”
Để cho Nhược Lam đem đồ rơi trên mặt đất thu thập lại xong, Cung Trác Lương trấn an nhìn về phía Kiều Ứng Hiên.
Vì người phạm tội đều là người Kiều phu nhân thường dùng, nếu là Cung Trác Lương cáo trạng bẩm báo trước mặt lão phu nhân, thì chính là đem cái đuôi của Kiều phu nhân nhét vào tay lão phu nhân, vì việc mẹ chồng nàng dâu đang ngầm đấu đá, lão phu nhân thập phần có thể đem những gia nhân này đều đuổi ra ngoài.
Cung Trác Lương vốn không cần đánh vào thể diện của Kiều phu nhân, nhưng nghĩ Kiều Ứng Hiên là vì thân cận hai phu phu bọn họ mới kêu chính mình đến hổ trợ, mình nếu là cầm thứ này đến cho lão phu nhân xem, vậy đơn giản chính là châm ngòi ly gián, Cung Trác Lương không hạ tiện đến như vậy một bên cùng Kiều Ứng Hiên xưng huynh gọi đệ, một bên lợi dụng tín nhiệm của hắn đi tính kế mẹ ruột hắn.
Cho nên Cung Trác Lương chính là đem đồ vật này đưa cho Kiều Ứng Hiên, nghĩ để cho hắn đi nói chuyện với Kiều phu nhân, văn minh giải quyết việc này.
“Đương nhiên là đuổi, không thể chấp nhận loại chuyện nô tài xem thường chủ tử, ngay cả đồ cưới của hồi môn của chủ tử cũng dám tham, tại sao có thể tin tưởng người như vậy có lòng trung thành, lại làm sao dám đem loại người như vậy nuôi bên người.”
Kiều Ứng Hiên căm giận lại xoay người ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương không ỏi mang chút tình tự uể oải, chỉ cảm thấy toàn bộ nhiệt tình đều bị dập tắt, chính mình quả nhiên còn là một gà mờ, sự tình gì đều làm không xong.
“Trước mắt đúng là thời điểm việc vui liên tục, vô luận là đuổi người đi hay là xử phạt mọi người, cuối tháng đại muội muội sẽ thành thân, sau đó một trong hai vị ở trong viện của tổ mẫu sẽ lâm bồn, lúc sau nữa là ngươi thành thân, ngay sau đó là lễ mừng năm mới, tiểu hài tử trăm ngày, nếu không quá lâu một vị khác lâm bồn, như vậy tính đến mùa hè năm sau trong phủ không được đuổi người cũng không xử phạt người, ngược lại là cần thưởng thật to cho bọn họ.”
Kiều Ứng Trạch thấy tính tình đệ đệ, không khỏi lắc đầu cười khẽ trấn an hắn, chính là lời tuy nói là đả kích người, vẻ mặt lúc nói cũng không thấy một chút khó xử, ngược lại cảm giác như là đã tính trước kỹ càng.
“Kia cũng không thể coi như không có việc gì mà tha cho bọn họ a…. Ca ca, hảo ca ca của ta ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói cho đệ đệ nên làm thế nào mới được.”
Kiều Ứng Hiên tức giận nói còn chưa xong, nhìn thấy bộ dáng Kiều Ứng Trạch mỉm cười không nói, linh quang chợt lóe biết ca ca đang đùa giỡn mình, vội giả bộ mềm mại đi qua ngồi bên cạnh Kiều Ứng Trạch, làm nũng khoe mẽ ôm lấy người y.
“Khụ…. Nói trắng ra đuổi người là không được, vì ông chủ có hỷ khai ân thả người trở về, đem khế ước bán thân của bọn họ trả lại, phái người giám sát bọn họ thu dọn đồ rời đi, ai còn có thể lấy sai đồ của ngươi?”
Mắt thấy so với Kiều Ứng Trạch thì Kiều Ứng Hiên mạnh mẽ anh tuấn hơn rất nhiều lại dựa vào người y, Cung Trác Lương bên này xem hết vào mắt, dựa vào thời gian nói chuyện bưng trà để trước mặt Kiều Ứng Trạch, thấy Kiều Ứng Hiên quả nhiên ngượng ngùng ở trước mặt mình quấn quýt lấy ca ca hắn.
Ngay lúc Kiều Ứng Hiên quy củ mở ra khoảng cách ngồi xuống, Cung Trác Lương liền ngồi xuống ben cạnh Kiều Ứng Trạch, không để cho Kiều Ứng Hiên có cơ hội lại gần.
Kiều Ứng Hiên: …….
Kiều Ứng Trạch: ^_^
“Đúng vậy, ta thật sự là dốt nát, không nghĩ đến chuyện này, vẫn là ca ca cùng tẩu tử thông minh!”
Kiều Ứng Hiên nghe vậy trên đầu có ngọn nến sáng ngời, liền hận không thể lập tức đi tìm Kiều phu nhân chứng thực chuyện này, vừa nghĩ có thể mượn cơ hội đuổi bọn điêu nô bị các trưởng bối nuông chiều không quy củ, Kiều Ứng Hiên liền nhiệt tình lại mười phần, lại cùng phu phu Kiều Ứng Trạch hàn huyên một hồi, hứng thú vội vàng cầm hòm trang sức đi vào viện của Kiều phu nhân.
“Tướng công, ngươi xem hình như không quá cao hứng, làm sao vậy?”
Nhìn theo thân ảnh đi xa của Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Lương cười cười nhìn về phía bên người Kiều Ứng Trạch, phát hiện mày y hơi nhíu lại, cảm xúc giống như đột nhiên tuột xuống.
“Không có gì, chính là mọi người đều vội vàng cùng ở Đông phủ chuẩn bị việc vui, đột nhiên có loại cảm giác cảm khái lúc nở tất nhiên là màu sắc rực rỡ, khi tàn cũng đem cả vườn hiu quạnh…. Thật sự là cảm ơn ngươi vì Ứng Hiên mà lo lắng như vậy, không làm tổn thương tình cảm mẹ con của họ.”
Kiều Ứng Trạch nói xong trong lòng mình run lên, không hiểu nhưng giống như có loại dự cảm không tốt, vội vàng áp chế vẻ u sầu thình lình của mình, đem đề tài chuyển đi chỗ khác.
Lúc Cung Trác Lương lựa chọn đem sự tình giao cho Kiều Ứng Hiên xử lí, mà không phải trực tiếp đem đến chổ của lão phu nhân, trong lòng Kiều Ứng Trạch thật sự là rất cao hứng, dù sao lấy tính không ăn mệt của Cung Trác Lương, buông tha cơ hội tốt như vậy để đả kích Kiều phu nhân thành toàn cho nhị đệ, xét đến cùng vẫn là vì Kiều Ứng Trạch y.
“Cảm ơn này nọ, nói ngoài miệng thôi sao?”
Cung Trác Lương lé mắt nhìn nhìn Kiều Ứng Trạch, nâng cằm y y lên, mười phần ý tứ hàm xúc tranh công, nếu không phải ở Đông phủ có mắt theo dõi, Cung Trác Lương đã muốn trực tiếp tự mình nhào đến đòi lợi tức.
“…….Trác Trác.”
Kiều Ứng Trạch đối với tính lưu manh của Cung Trác Lương không biết phải nói gì, thầm nghĩ ngươi hiện tại đang mặc nữ trang, phải chú ý chút hình tượng a!
“Nga, đúng rồi, chúng ta còn phải đi một chuyến đến chỗ của Bình Tích.”
Trước mắt xem như ăn không đến, Cung Trác Lương cũng sẽ không hưng trí đùa giỡn Kiều Ứng Trạch, nhớ tới ủy thác của Kiều Viện Âm, hắn liền cùng Kiều Ứng Trạch đi đến chổ của Bình Tích, đem cầm phổ chuyển giao thay, chỉ thấy Bình Tích lật lật xem một lúc, liền đến bên bồn hỏa thiêu không còn một mảnh, xem ra đúng là đã xem qua là không quên.
Biết việc Bình Tích làm là giữ danh tiếng cho Kiều Viện Âm, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đối với hành động này của hắn có chút kính nể, trong lòng đối với hắn cũng thân thiết hơn, bất quá tâm tình tốt của hai người không duy trì tốt được bao lâu, mới vừa hồi phủ liền đã bị một đả kích chẳng biết tại sao, nguyên lai là Thạch Khang Thạch hộ vệ của bọn họ, để lại thư rồi bỏ đi…..
=^=^=^=^=
**Tác giả: (Cào tường) Khang oa nãi bao nhiêu tuổi rồi a còn chơi bỏ nhà ra đi ~~~
Thạch khang: ~~~~(>_<)~~~~
Bình tích: (╰_╯)#
Kiều ứng với trạch: -_-|||
Cung trác lương: ╮(╯▽╰)╭