Công Giá

Chương 59: Hôn sự




“Chào tẩu tử.”

Kiều Ứng Hiên thấy Cung Trác Lương đi đến, vội đứng dậy cùng hắn chào hỏi, đợi ba người theo thứ tự ngồi xuống, sau khi bọn nha hoàn dâng trà lên rồi lui ra ngoài, bọn họ mới tiếp tục hàn huyên đề tài vừa mới nói, nguyên lai lần này Kiều Ứng Hiên đến nói không phải là hôn sự của mình, mà là đại muội muội của bọn họ, hôn sự của nữ nhi tiểu thiếp Kiều phủ Kiều Viện Âm.

Kiều phủ hiện tại có ba nam một nữ, Kiều Viện Âm tuy nói không phải con vợ cả, nhưng cũng là tiểu thư duy nhất trong phủ, mẹ đẻ nàng là của hồi môn của Kiều phu nhân, nàng lại được nuôi từ nhỏ trước mặt Kiều phu nhân, cho nên cuộc sống trong phủ cũng không tồi, chỉ là hôn sự có chút khó khăn, muốn gả đến nhà lớn làm vợ cả, thâ phận của nàng không đủ, vào làm vợ nhà nghèo lại hạ thấp mặt mũi Kiều gia, cho nên vẫn kéo dài đến hiện tại cũng chưa định ra được hôn sự, năm nay đã tròn mười sáu tuổi, lại kéo dài xác thực là có chút chậm.

“Lúc trước cũng không có một chút tin tức truyền tới, nhanh như vậy liền định rồi?”

Cung Trác Lương nghĩ hai phu phu bọn họ nửa tháng trước mới đi thăm lão phu nhân, khi đó còn không có một chút tin tức mà, hiện tai lại trực tiếp định rồi, chính là có chút quá nhanh.

Tuy nói từ lúc ra ở riêng, Cung Trác Lương vì vội vàng sự nghiệp của mình, sự chú ý đối Kiều gia Đông phủ bên kia có chút ít đi, nhưng vẫn ngấm ngầm để người chú ý chuyện lớn chuyện nhỏ bên đó, nói ví dụ như Kiều phu nhân gần nhất trôi qua rất buồn bực, vì thế toàn bộ trong phủ đều vây quanh một tần áp xuất thấp, nguyên nhân chính là lúc trước lão phu nhân ngừng thuốc phá thai cho hai chính thiếp.

Nguyên lai từ sau khi ra ở riêng, trong đó có một thiếp đang mang thai được truyền ra, nhưng làm Kiều phu nhân tức giận quá, nhưng lão phu nhân đâu còn che chở nàng, nàng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn xuống, chỉ là càng quan sát kỹ các thiếp tì thông phòng, không được để ra một chút sai lầm nào.

Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, hiện giờ không chỉ một người sắp lâm bồn, một người thì tháng trước đã tra ra hỉ mạch, Kiều phu nhân lúc ấy liền quăng ngã chén trà, lại vừa thấy người được lão phu nhân bảo hộ, chỉ biết đây là lão phu nhân bảo hộ, nàng tất nhiên là không dám nháo cùng lão phu nhân, lại đem lửa giận hạ xuống trên người gia nhân, không thể công khai động đến người của lão phu nhân, tìm lý do phạt đuổi đi, tóm lại nửa năm qua mẹ chồng nàng dâu lấy việc đấu đá làm thú vui a, để Cung Trác Lương không chỉ một lần cảm thấy may mắn, hai phu phu bọn họ rời khỏi cái nhà đó đủ nhanh.

Cho nên Cung Trác Lương không khỏi có chút vô lương đoán rằng. hôn sự của Kiều Viện Âm định ra vội vàng như vậy, có phải hay không bởi vì mẹ chồng nàng dâu đấu đá quá chuyên tâm, cũng không bận tâm chuyện của nàng bên này, cho nên liền cho phép tự định đoạt.

“Hôn sự này của đại muội muội là ta thay nàng tìm, người nọ là thân thích bên mẫu tộc của Lư sư huynh, họ Trương, năm nay hai mươi, nhà ở kinh thành, vốn là vì giữ đạo hiếu cho mẫu thân mà chậm trễ việc hôn sự, mùa xuân năm nay hết hiếu kì, trong nhà tìm một chức quan nhỏ, tuy nói chỉ là thất phẩm, nhưng gia cảnh quy củ đều rất tốt, trong nhà lại ít người, quản gia chính là muội muội ruột thịt, cũng không có thiếp thị, tính tình đại muội muội im lặng ngại ngùng như vậy, gả qua đó cũng có thể chống đỡ, ngược lại là nhà cao cửa rộng giàu có, đi vào nhất định sẽ bị khi dễ, kia mới làm người không yên lòng.”

Kiều Ứng Hiên lúc nói mặt mày có chút hớn hở, tuy rằng đã tận lực làm mình ổn trọng, nhưng trong khẩu khí cũng khó dấu hương vị tranh  công trước mặt ca ca cùng tẩu tẩu. phải biết rằng người này đã quấn quýt lấy Lư sư huynh hỏi thật lâu, để cho Lư Tử Kiện phát thề là một người tài đức vẹn toàn tốt nhất thiên hạ, hắn lại phái người tự mình lên kinh thăm dò qua, lúc này mới đám định cho muội muội.

Kiều Ứng Hiên trước kia đối với đệ đệ muội muội của thiếp thất đều thực chán ghét, sau lại vì Kiều Ứng Trạch giáo huấn mới sửa lại tính tình, đối bọn họ dần dần tốt lên, Kiều Ứng Tử tự nhiên không cần phải nói, từ lần đó nó khóc được hắn hống tốt lên, ở nhà lại thành cái đuôi nhỏ của hắn, mà Kiều Viện Âm vốn là hầu hạ trước mặt Kiều phu nhân, cùng hắn thân cận cũng sễ dàng hơn.

Kiều Ứng Hiên từ lúc thành người thừa kế Kiều gia Đông phủ, tinh thần trách nhiệm cũng ngày càng tăng lên, lúc này dốc hết sức thúc đẩy hôn nhân của Kiều Viện Âm, thật đúng là làm hắn thật hưng phấn, hôm qua vừa được mẫu thân cùng tổ mẫu đồng ý, hôm nay liền khẩn cấp chạy đến trước mặt ca ca cùng tẩu tẩu tranh công cầu khích lệ.

“Ứng Hiên lần này tuy nói bỏ qua trưởng bối tìm hôn sự cho đại muội muội, thật là không quy củ, nhưng việc này làm thực không tồi, hắn là trước phái người vào kinh đem tình huống nhà người ta tra thật rõ ràng thỏa đáng, lúc này mới lấy Lư sư huynh làm mai mối, cũng may Lư sư huynh trượng nghĩa, tự mình lên kinh một chuyến để nói cùng, bên kia cũng tín nhiệm Lư sư huynh, liền đáp ứng việc hôn sự này, đều là ván đã đóng thuyền, tiểu tử này mới tự mình đến trước mặt mẫu thân làm nũng uy hiếp, trực tiếp đem việc này định đoạt……”

Kiều Ứng Trạch vừa mới nghe Kiều Ứng Hiên giải thích sự tình đã trải qua, lập tức cũng có chút vì hắn mà kiêu ngạo khoa trương ở trước mặt Cung Trác Lương vài câu, đem đã trải qua cẩn thận nói cùng Cung Trác Lương.

Nguyên lai Kiều phu nhân vẫn muốn dùng Kiều Viện Âm để chắp nối quan hệ với quan to, cho dù không thể làm chính thê, làm vợ kế hoặc là gả cho con của vợ kế cũng được, chỉ là Tôn di nương mẹ của Kiều Viện Âm đau khổ khuyên cầu, nói đứa nhỏ tính tình yếu đuối như vậy, nếu thực gả vào nhà giàu, chính mình bị khi dễ cũng không tính cái gì, nhưng làm mất mặt Kiều gia là tội lớn a, không biết còn tưởng rằng phu nhân không biết giáo dưỡng nữ nhi……

Kiều phu nhân bị nàng nói trong lòng có chút động tâm, lại nhìn Kiều Viện Âm quả nhiên sợ hãi liên tục không có một chút uy nghiêm, tâm tư không ngừng lay động bất định, hơn nữa lão phu nhân bên kia lại chèn ép không cho.

Mà Kiều Ứng Hiên hiểu rõ tâm tính mẫu thân, trong lòng biết nếu đem gia thế đối phương nói trước cho mẫu thân, theo tính cách của nàng khó tránh khỏi sẽ tính kế nhiều, mười có ** (Cái này là trong nguyên tác luôn á) thì không biết Kiều Viện Âm phải kéo dài đến bao giờ, dù sao theo một thất phẩm nho nhỏ ở kinh thành, ở trong đế đô không có thế lực, đối Kiều gia cũng không giúp ích được gì, cho nên sau khi lén lúc thúc đẩy việc này, mới ở trước mặt Kiều phu nhân náo loạn một trận, nói là mình đã đáp ứng rồi, nàng nếu không đồng ý chính là đánh vào mặt mình.

Kiều phu nhân bị hắn làm cho không còn cách nào khác, lại sợ Kiều lão gia vì hắn hồ nháo mà trách phạt, chỉ có thể bất đắc dĩ đem mọi chuyện ôm vào người mình, cùng mẹ chồng và trượng phu nói là có quan hệ với mình, mà Kiều Ứng Hiên lại ở trước mặt lão phu nhân đem Trương công tử khoe khoan thật tốt, hống được lão phu nhân gật đầu, việc này liền định ra như vậy.

“Nhị thúc càng ngày càng có bộ dáng chủ nhà, muội muội có thể như ý được như vậy, trong lòng nhất định thập phần cảm kích ngươi, chỉ là mẹ chồng bên kia còn phải nhờ nhị thúc hống nhiều thêm, miễn cho mẫu tử đang tốt đẹp lại sinh hiềm khích.”

Cung Trác Lương nhìn nhìn hai huynh đệ kia, thực nể tình khẳng định thành tích của Kiều Ứng Hiên, bất quá xuất phát từ sự quan tâm đối với hắn, vẫn là chỉ ra tác hại trong đó.

Giống như Kiều Ứng Hiên hiểu rõ mẫu thân mình, Kiều phu nhân làm sao không hiểu biết con của mình, chỉ là không vạch trần hắn thôi, hơn nữa lần này bị đứa con khuỷu tay duỗi ra ngoài ‘tính kế’ như vậy, tâm tình cũng có thể hiểu được, về sau sợ là sẽ đem Kiều Ứng Hiên canh giữ nghiêm khắc.

“Quả thật là từ một nhà đi ra, ca ca vừa rồi cũng nói với ta như vậy, đệ đệ đã biết, chắc chắn cùng mẫu thân hảo hảo nói rõ ràng.”

Kiều Ứng Hiên giễu cợt hai người một câu, trong lòng mặc dù cảm thấy hai người có chút quá lo lắng, nhưng trên mặt vẫn là lĩnh hội thụ giáo.

Xem ra đối Kiều Ứng Hiên, mẫu tử nào có thù hận qua đêm chứ, mẫu thân mặc dù mất hứng chính mình làm loạn, nhưng nghĩ đến cũng thật không để trong lòng, chính mình bồi một chút không phải cũng liền qua đi sau.

“Kia hôn kỳ định rồi sao? Chọn thời gian khi nào?”

Cung Trác Lương thấy bộ dáng Kiều Ứng Hiên không quá để ý, liền cũng cười cười chuyển đổi đề tài, từ xưa đến nay khi bất hòa cùng người thân, có một số việc dù sao cũng phải do tự Kiều Ứng Hiên nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận mới được.

“Việc này vừa định hôm qua, ta để cho người cầm ngày sinh của hai người bọn họ đi xem, qua năm thì có ngày mười sáu tháng chín cùng hai mươi tháng mười là thích hợp, vì hôn sự của ta định ở tháng mười hai, đầu tháng mười đưa muội muội xuất gia lên kinh không thích hợp, cho nên liền chọn mười sáu tháng chín.”

Kiều Ứng Hiên nói tới hôn sự của chính mình, khó có được có chút âm thanh nho nhỏ không có ý tốt, vị hôn thê này của hắn là Dương thị trưởng nữ của đường huynh, tháng mười hai năm nay hoàn thành hiếu kì, hôn sự của bọn họ định ngày mười tám tháng chạp, Kiều Ứng Hiên lần này vào kinh vừa lúc có thể đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu trước, đem cấp bậc lễ nghĩa bổ sung toàn bộ.

“Này phải đợi đến trước một tháng gả lên kinh, trước mắt còn lại hơn một tháng để chuẩn bị, có phải quá vội hay không?”

Kiều Ứng Trạch tính toán ngày cảm thấy có chút vội vàng, tuy nói đối phương không phải là nhà giàu nhà cao cửa rộng gì, nhưng kết hôn là đại sự đời người, chung quy nên làm theo quy củ mới tốt, vội vả đem nữ nhân gả qua như vậy, e rằng sẽ bị đối phương xem nhẹ.

“Là nhà chồng bên kia sốt ruột, nữ nhân nhà bọn họ sang năm đã tời hôn kỳ, muốn để cho huynh trưởng thành thân trước năm, để cho đại muội muội có thể qua đó quản gia, mà vì hôn kỳ của ta, chỉ có thể vội vàng hoặc là cuối mùa xuân năm sau mới đưa đại muội muội qua đó, cho nên liền định ngày này…..”

Kiều Ứng Hiên có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhìn Cung Trác Lương muốn nói lại thôi, hôm nay vội vả chạy tới đây như vậy, trừ bỏ muốn được huynh trưởng cẩn thận khích lệ ra, vẫn còn có chuyện muốn nhờ bọn họ hỗ trợ.

“Làm sao vậy? Đang có chuyện khó xử?”

Kiều Ứng Trạch thấy hắn có chút khó xử nhìn Cung Trác Lương, biết tiểu tử này còn có chuyện muốn nói, liền chủ động mở miệng hỏi hắn một câu. Trong lòng cũng cân nhắc, tuy nói chính mình ra ở riêng, hôn sự của bọn họ không tới phiên chính mình lo liệu, nhưng chung quy cũng là đại hỷ sự của đệ đệ cùng muội muội, chính y làm huynh trưởng đương nhiên nên hiến một chút tâm lực.

“Đệ đệ cũng không gạt ca ca cùng tẩu tẩu, tinh thần mẫu thân không được tốt đã một khoảng thời gian, lại một lòng lo liệu hôn sự của đệ đệ, quản chuyện trong nhà đã có chút miễn cưỡng, đại muội muội bên này, sợ là sẽ có chỗ không chu toàn, cho nên muốn làm phiền tẩu tử trong khoảng thời gian này đi đi lại lại Đông phủ nhiều một chút, một là có thể giúp đỡ đệ đệ nhìn xem có cần mua cái gì, hai chính là dạy đại muội đạo làm vợ.”

Vì hôn sự này là do chính mình thu xếp, Kiều Ứng Hiên đương nhiên là muốn chu toàn mỹ mãn, vốn nữ nhân xuất giá đều là được mẫu thân dạy những chuyện này, nhưng Kiều Ứng Hiên biết mẫu thân của mình chưa chắc kiên nhẫn dạy dỗ, mà Tôn di nương chỉ là nha hoàn thiếp thất, nhãn giới có hạn, làm sao biết phải làm chủ mẫu như thế nào, cho nên Kiều Ứng Hiên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đại tẩu ‘từng trải’ của chính mình là thích hợp nhất, đại muội muội nếu có thể học được ba phần thủ đoạn của đại tẩu, ở nhà chồng coi như có thể chống đỡ được.

“………”

Cung Trác Lương đang nhàn rỗi xem huynh đệ bọn họ nói chuyện, nghe vậy khóe miệng co rút, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm tiểu tử thúi này cho mình là cái gì, mình thật là chao con a, như thế nào đi theo tiểu nha đầu giảng tri thức sinh lí XXOO!

“Khụ…. Ứng Hiên, cái loại này nên để mẫu thân đại muội muội làm mới đúng, tẩu tử ngươi cũng còn nhỏ mà, làm sao có thể đi nói những chuyện này.”

Kiều Ứng Trạch sau khi nghe xong cũng rất là vô ngôn (không còn từ ngữ), thầm nghĩ vừa nói tiểu tử ngươi thông minh chút, hắn liền bắt đầu hồ đồ, vì thế Kiều Ứng Trạch không đợi Cung Trác Lương mở miệng, liền vội vàng mở miệng cự tuyệt.

Nói đùa a, sao có thể để tiểu tức phụ của y đi theo muội muội mình một mình ở chung, nói về chuyện sinh hoạt vợ chồng chứ!

“A? Nga….. Không, không phải, đệ đệ ý là, để cho tẩu tử đi dạy đại muội muội quản gia như thế nào, không phải cái này…..”

Kịp phản ứng lời mình nói có nghĩa khác, Kiều Ứng Hiên nhất thời hiện ra cái mặt đỏ thẫm, không khỏi lại quẫn bách xấu hổ, cũng không thể không biết xấu hổ mà giương mắt nhìn Cung Trác Lương, trong lòng nhịn không được rơi lệ, chính mình mới vừa ở trước mặt ca ca tẩu tẩu biểu hiện có tiến bộ một chút, lại lập tức xấu mặt.

“………..”

Cung Trác Lương bên này nghe vậy có chút không hình tượng hướng về phía trước trở mình xem thường, bên kia Kiều Ứng Trạch cũng không tiếng động nhẹ nhàng thở ra, mà khi Kiều Ứng Hiên ngẫng đầu xin lỗi, hai người lập tức khôi phục thần thái bình tĩnh, không làm cho hắn nhìn ra một chút khác thường.

“Đã như thế, điểm ấy không có gì phiền hà, vốn ta đây làm tẩu tử cũng nên tẫn tâm, nhị thúc cứ việc yên tâm.”

Nếu nói dạy cho tiểu cô nương một khóa, Cung Trác Lương không có gì khó xử, trước mắt Cung gia nháo loạn, lại vì một phần hiếu tâm của Kiều Ứng Trạch đối lão phu nhân, Cung Trác Lương cũng nên qua giúp lão phu nhân sang sẻ một chút, hơn nữa, đối với nữ nhân của thời đại này thành thân chính là chuyện cả đời, Cung Trác Lương cũng muốn tiểu muội muội ngoan hiền kia về sao có thể trôi qua tốt một chút.

Đáp ứng thỉnh cầu của Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Lương để cho bà vú ôm Kiều Mẫn Ngôn đi ra cho hắn chơi đùa nửa ngày, lại giữ người lại dùng cơm trưa, thẳng đến Đông phủ bên kia phái người tới tìm, Kiều Ứng Hiên mới lưu luyến rời khỏi.

“Mẫn Ngôn của chúng ta cũng đã sáu tháng, thời gian trôi qua thật nhanh, còn nhớ rõ khi mới ôm đến trong phòng của chúng ta, chỉ lớn có một chút, hiện tại đã muốn mọc răng nhỏ, cũng càng hoạt bát hiếu động hẳn lên.

“Cả ngày chỉ biết cười ngây ngô…….”

Cung Trác Lương thân thủ nhéo nhéo khuôn mặt thịt trắng noản của tiểu tử kia, đương nhiên không thực dùng sức, cho nên tiểu tử kia cũng chỉ dùng ngôn ngữ trẻ con ừ a a a mà nói cũng không giận hắn, chỉ là trái phải quơ khuôn mặt nhỏ né tránh tay của hắn, thân mình nhỏ nhắn trong lòng Kiều Ứng Trạch lủi đến lủi đi, phun bọt nước tỏ vẻ không thoải mái a!

“Được rồi, nó chơi lâu như vậy cũng mệt, để bà vú ôm đi ngủ đi, tối nay chúng ta còn muốn đi qua bên nhạc mẫu.”

Mắt thấy tiêu tử kia bị Cung Trác Lương nháo đến nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, Kiều Ứng Trạch vội đem nó đưa cho bà vú đứng ở một bên, sau đó liền kéo Cung Trác Lương trở về phòng ngủ, không để cho hắn lại có cơ hội khi dễ tiểu hài tử.

Cuối giờ mùi (3h chiều), Kiều Ứng Trạch ngồi kiệu ra phủ, phía sau kiệu là bà vú ngồi ôm Kiều Mẫn Ngôn, không quá một hồi, Cung Trác Lương cưỡi ngựa  từ trong ngõ hẻm thảnh thơi tiêu sái đi ra, sau khi cùng tỷ phu Kiều Ứng Trạch làm lễ gặp mặt, liền vừa nói vừa cười hướng nhà mới cách đó không xa bước vào.

Mà ở cửa Kiều gia Tây phủ, Thạch Khang không có đi cùng tiến lên trước một bước lãnh nghiêm mặt đứng ở đó, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Cung Trác Lương…… Hắn vốn là kính nể nhân cách cùng sự chung tình của Kiều Ứng Trạch, mới cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh y, đối với Cung Trác Lương vị công tử này tài mạo song toàn cũng rất có hảo cảm, nhưng từ lúc nhìn  ra hai người bọn họ có chuyện mờ ám với nhau, tâm của Thạch Khang liền bị một tảng đá lớn đè nặng làm bực bội khó chịu.

Quay đầu nhìn nhìn hướng trong phủ, trong đầu Thạch Khang hiện ra bộ dáng của phu nhân vẫn chỉ gặp qua vài lần, trong lòng không khỏi thay nàng cảm thấy không đáng giá, nàng đối trượng phu cùng đệ đệ toàn tâm toàn ý chiếu cố trân trọng, hiện tại không ngờ bọn họ lại phản bội nàng như thế….. Thạch Khang đột nhiên cảm thấy được, cái chỗ này hắn rốt cuộc ngốc không nổi nữa!