Trong thư phòng, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đang thảo luận cảnh tượng mưu sát, kỳ thật phải nói là lão gia* cử nhân Kiều Ứng Trạch tinh thông luật pháp tìm được mấy chỗ hổng trong truyện, đang giúp đỡ Cung Trác Lương bổ sung khuyết điểm.
*Lão gia ở đây là chỉ một người làm quan như là thanh thiên đại lão gia í.
Tư tưởng của Cung Trác Lương chịu ảnh hưởng của hậu thế tương đối sâu, mà thân thể của thời đại nàyvẫn luôn được nuôi sâu ở trong nhà, trí nhớ về thường thức của thế giới bên ngoài biết đến rất ít, cho nên mặc dù Cung Trác Lương đã tận lực buộc mình phòng tránh, nhưng trong văn chương vẫn như cũ có rất nhiều thứ bị hạn chế. Kiều Ứng Trạch lúc đầu đọc chỉ cảm thấy là buồn cười lại quá mức lý tưởng, nhưng dần dần hiểu biết hơn, lại phát hiện trong đó rất nhiều thứ này nọ sau khi trải qua sửa chữa, nhưng lại có thể áp dụng thành trì thế chi đạo* cho hiện nay, không khỏi càng coi trọng hắn.
*Trì thế chi đạo: theo PH thì là đạo lí thời đại thái bình ấy.
Kiều Ứng Trạch một bên thay Cung Trác Lương sửa bản thảo một bên sửa sang lại nội dung mình tâm đắc, mỗi ngày suy tư ngẫm nghĩ, tự giác được lợi ích không nhỏ, cuối cùng so với việc thi đỗ khoa cử năm đó càng để bụng hơn, nhưng cũng càng có tinh thần hơn, lúc trước Cung Trác Lương ở trong nhà còn có thể theo dõi y nuôi ra chút thịt, nhưng từ lúc Cung Trác Lương bắt đầu bận rộn, chính hắn lúc đầu không chú ý thế nào, đến bây giờ trên cơ bản lại là không có miếng thịt nào.
Kiều Ứng Trạch tuy rằng không lùn nhưng là khung xương tinh tế, hai bên cân đối một thước bảy sáu, thắt lưng lại gầy thật giống như là bóp một cái liền gãy, làm cho Cung Trác Lương đau lòng không thôi.
“Tướng công, ngươi giúp ta sửa tốt phần bản thảo còn lại đều đủ phát hành đến cuối năm, cần gì phải cố sức như vậy chứ? Ngươi xem người lại gầy, hiện tại đang là lúc dễ nhiễm bệnh a, hôm nay bắt đầu, ngươi không dưỡng được hai mươi cân thịt trở về, không được xem bản thảo.”
Thấy Kiều Ứng Trạch nói xong một chỗ còn muốn tiếp tục nói, Cung Trác Lương vội đem bản thảo thu lại không cho y xem, xuân hạ đúng là mùa vi khuẩn sinh sôi nảy nở, hơn nữa phìa nam không giống phương bắc ngày lạnh có thể giết chết rất nhiều, tuy nói Cung Trác Lương đã áp dụng rất nhiều phương thức phòng bị, Kiều Ứng Trạch hiện tại cả ngày không ra khỏi cửa cũng tránh chút cơ hội lây bệnh, nhưng dù sao nguyên nhân căn bản nhất vẫn là thân thể y rất yếu, vẫn là phải từ miễn dịch của bản thân càng thêm mạnh mới được.
“Hai mươi cân….. Trác Trác, ngươi chính là đem ta thành heo mà nuôi, ta một năm cũng không lớn được như này a.”
Kiều Ứng Trạch nghe vậy cười khẽ một tiếng, ánh mắt ôn nhu dừng trên người Cung Trác Lương đang đem bản thảo nhét vào trong rương. Thể chất của y vốn là ăn như thế nào cũng sẽ không béo, lúc trước cũng là Cung Trác Lương mỗi ngày hống y ăn nhiều ngủ nhiều mới dưỡng ra được mấy cân thịt…… Được rồi, Kiều Ứng Trạch thừa nhận, y sở dĩ lại gầy đi, dụng công đọc sách đúng là chiếm nguyên nhân chính, nhưng cũng không hẳn là Cung Trác Lương không chú ý tới những điểm khác.
“Một năm không được thì hai năm, dù sao hết thảy trong nhà cùng hiệu sách đều đã đi vào quỹ đạo, những chuyện khác chúng ta làm từng bước là tốt rồi, ta cũng không có bận việc gì, về sau mỗi ngày nhìn ngươi tăng thịt.”
‘Cạch’ một tiếng đem rương khóa lại, Cung Trác Lương lấy chìa khóa quơ quơ trước mặt Kiều Ứng Trạch, sau đó đi đến bên cạnh y hai tay chống vào tay vịn ghế, chính mình cúi đầu nhìn hắn.
“Trác Trác, vất vả ngươi, ta đều không thể giúp ngươi được cái gì.”
Nghe được Kiều Ứng Trạch nhắc tới chuyện khác, Kiều Ứng Trạch có điểm tự trách nho nhỏ, Trác Trác của y luôn luôn vì tương lai của hai người bọn họ cẩn thận an bài, mình không thể giúp cái gì thì không nói, cũng bởi vì hắn vắng vẻ một chút liền giận dỗi, không khỏi có chút tức giận nho nhỏ, còn có…… Quên đi, chuyện kia trước hết đừng cùng Cung Trác Lương nói ra, lại bỗng dưng làm hắn quan tâm khó xử, chờ đem chuyện trước mắt đều giải quyết rồi nói sau.
“Có cái gì vất vả, cọp mẹ Cung gia là một người thông minh, biết nên lựa chọn như thế nào, sự kiện kia dù sao cũng phải kéo dài tới lúc nhị thúc thành thân quan lễ* của ngươi được tổ chức mới được, bằng không ta đem vị trí vợ cả này nhường lại, ngươi cùng các tiểu thư nhà khác kết đôi đi, ta đây không làm trở ngại a.”
*Quan lễ: lễ đội mũ cho người trưởng thành. Về độ tuổi làm quan lễ hình như là 18, 19 tuổi gì đó.
Cung Trác Lương nói xong dựa người ngồi trên bàn, trên mặt lộ ra dạng cười xấu xa điển hình.
Hiện tại đã ra ở riêng, như vậy muốn ngụy trang chết ngoài ý muốn dễ dàng rất nhiều, đơn giản nhất chính là Cung Trác Lương trước giả bệnh tìm một nơi trốn tránh, sau đó đi ngoại thành tìm thân thể tương tự giả làm thi thể, bố trí thành cháy ngoài ý muốn sau đó đốt người thành than liền thành công, Cung Trác Lương còn có thể quang minh chính đại giúp đỡ cùng nhau chuẩn bị tang lễ cho ‘tỷ tỷ’. Cho nên trước mắt hắn muốn thoát thân thật dễ dàng, nhưng muốn cùng Kiều Ứng Trạch quang minh chính đại ở cùng nhau rất khó khăn.
Tuy nói thời đại này làm vợ kế không phải không có, nhưng dù sao vẫn chỉ là số ít người thường bình dân, người phú quý chân chính làm sao có thể để nam tử quản việc nhà, cho nên nếu là khi Kiều Ứng Trạch còn ở Kiều phủ, con đường này bọn họ căn bản là nghĩ cũng không cần nghĩ, mặc dù hiện tại phân nhà đến đây, trong nhà chính một người thành thân có con cháu cũng không có, bọn họ cũng là không có khả năng để Kiều Ứng Trạch lấy nam thê.
Cho nên trước mặt bọn họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ một chút, thời đại này rất coi trọng quan lễ của nam tử, không giống nữ tử xuất môn (ở đây chỉ gả ra ngoài) liền trực tiếp thành lễ, nam tử là thành thân cũng cần chính thức đi quan lễ, bình thường là cử hành vào tháng hai hằng năm, mà Kiều Ứng Trạch sang năm liền hai mươi mốt tuổi, sau quan lễ có rất nhiều chuyện có thể tự thân làm chủ, không cần lại vâng lời mệnh lệnh của trưởng bối, cho nên đợi cho quan lễ qua đi lại vạch thêm kế hoạch, nhà chính bên kia sẽ không thể tùy tiện thay Kiều Ứng Trạch làm chủ hôn sự cùng con nối dòng.
Hơn nữa ấn theo tốc độ trưởng thành của Cung Trác Lương, hắn đoán chừng có thể giấu diếm được đến sang năm, đến tháng năm, trời nóng lên đồ nữ trang của hắn liền không thể mặc được, Kiều Ứng Hiên nếu có thể có con nối dòng trước là tốt nhất, trưởng bối nhà chính sẽ không có tâm tư nhìn chằm chằm bọn hắn bên này, bằng không cũng chỉ có thể dùng kim thiền thoát xác trước khi không giấu diếm được nữa, sau đó tùy cơ ứng biến.
Hơn nữa, trong lòng Cung Trác Lương cũng có chút tính toán nhỏ nhặt, nghĩ tiếp qua một năm nữa mình có thể ‘công thành danh toại’, nói không chừng còn có thể hống Kiều Ứng Trạch làm cái kia cái kia nữa….. Được rồi, Cung Trác Lương cũng phải thừa nhận, chính mình trước có thể mơ một chút, trước không nói để cử nhân lão gia lấy chồng, chuyện này sợ là sẽ khiến cho mọi người trong thiên hạ chú ý, riêng nữa là tiểu tướng công của hắn bên này sẽ là người đầu tiên tạc mao, cho nên nói ý tưởng này tính mạo hiểm rất cao mà tính khả thi lại rất nhỏ……
“Trừ ngươi ra, là ai ta cũng không muốn.”
Kiều Ứng Trạch thân thủ nắm lấy hai tay Cung Trác Lương, ngửa đầu nghiêm túc mở miệng.
Tuy rằng biết Cung Trác Lương chỉ là hay nói giỡn, nhưng Kiều Ứng Trạch lại muốn hắn hiểu được, mình không phải hắn thì không thể.
“Ta cũng….. Tiến vào.”
Cung Trác Lương đang muốn đáp lại, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, nghe được thanh âm vội vàng của Nhược Lam, Cung Trác Lương thu lại nụ cười mở miệng cho nàng đi vào.
“Thiếu gia, cô gia, Cung gia đường thiếu gia đến đây, vừa rồi trực tiếp đến ccửa nhà bên kia tìm thiếu gia, lúc ấy nô tỳ đang cùng Chu quản sự nói chuyện…..”
Nhược Lam đóng cửa bước nhanh vào buồng trong, sau khi hành lễ với hai người, liền đem chuyện vừa rồi một năm một mười đều nói ra, chi tiết nhỏ cũng không bỏ xót.
“Đường huynh như thế nào lại đột ngột chạy đến Bạc thành? Quan trong kinh không phải không cho phép tự ý rời khỏi kinh thành sao?”
Nghe Nhược Lam nói xong, Cung Trác Lương là ngoài ý muốn, từ lúc năm trước bắt đầu cùng Cung Trác Tường thư từ qua lại, đến nay đã lui tới gần mười phong thư, đề tài đều là gia trưởng có chút đuối lý, chưa từng thấy qua vị đường huynh kia lộ ra nửa điểm ý tứ muốn đến Bạc thành, hôm nay như thế nào liền trực tiếp tới cửa?
“Ngươi không nhớ rõ? Cung đại nhân là vào Hàn lâm, ấn theo quy củ ở kinh thành nhậm chức một năm sao đó đều thả ra ngoài đi khảo sát một năm, sau đó lại chính thức bổ nhiệm, trong thư ngươi nói với hắn tạm cư ở Bạc thành, hắn tám phần là muốn cho ngươi kinh hỷ.”
Kiều Ứng Trạch đối với triều chính biết tương đối nhiều, nghe vậy đạm nhạt nghiêm mặt thay Cung Trác Lương giải thích nghi hoặc, trong lòng lại khó tránh khỏi có điểm không thoải mái, phải biết rằng nhóm người Hàn lâm phần lớn là cuối tháng tư xuất hành, xem ra Cung Trác Tường kia là rời kinh liền chạy thẳng đến Bạc thành.
“Tướng công, thỉnh tin tưởng đây là kinh hách a.”
Cung Trác Lương nghe vậy bật người tội nghiệp ôm thắt lưng Kiều Ứng Trạch không buông, thầm nghĩ tướng công lời này của ngươi chua a chua a.
Thư của Cung Trác Tường Cung Trác Lương cũng chưa để ý như thế nào, hắn làm quan gì cũng sớm quên luôn rồi, Cung Trác Lương chỉ là một phong so với một phong bình thản hồi âm, ý tứ ‘chia tay’ chỉ sợ là có điểm rõ ràng, lại không biết vị trạng nguyên gia này như thế nào lại chấp nhất như vậy, chẳng lẽ thế nào cũng phải giáp mặt nói rõ ràng huyên náo để mọi người xấu hổ mới được sao?
“Hắn cũng là quan tâm ngươi….. Đừng quá không lương tâm.”
Bị Cung Trác Lương đùa giỡn lấy lòng, khóe miệng Kiều Ứng Trạch kéo theo một mạt ý cười, nghĩ nghĩ vẫn là nói câu công đạo, hắn tin tưởng vị đường huynh kia đối với Cung Trác Lương là xuất phát từ một mảnh nhiệt tình, nếu không lấy tiền tài quyền thế của người ta, rõ ràng chướng mắt thân thích thương nhân ở Bạc thành, cần gì phải ba ba che chở Cung Trác Lương như vậy.
“Ta thật tình nguyện hắn đối ta không đối đãi ta khác với những người khác.”
Cung Trác Lương trên mặt làm bộ dạng phiền não bất đắc dĩ, kì thật đối tướng công nhà mình oán thầm không thôi, tâm nói ngươi nói cách khác đi, ta muốn đối hắn thật có lương tâm, ngươi liền lại đem thuốc hạ hỏa làm nước uống.
Cung Trác Lương không có tự kỷ đến mức nghĩ là vị đường huynh kia có bao nhiêu ‘yêu’ mình, dù sao đứa con cả chi trưởng của người nọ đều có thể đánh tương du, lúc trước cũng là đáp ứng bản tôn muốn thay hắn tìm việc làm rồi kết hôn, cho nên Cung Trác Lương đối với xác định vị trí quan hệ của hai người, chính là giống như là đại đa số nam tử của thời đại này, trong nhà cờ đỏ không ngã*, bên ngoài ca ca đệ đệ tùy tiện kết giao.
*Cờ đỏ (hồng kì) cái này cũng không biết là gì theo chú thích trong QT thì là dùng để thưởng cho những người ưu tú)
Nhưng trước mắt Cung đại quan nhân muốn phạm quy, Cung Trác Lương nhất định không kiên nhẫn y cũng không thể công khai đắc tội, dù sao người ta là người giàu có trong kinh, muốn chỉnh hai phu phu bọn họ không phải rất dễ dàng sao…… Tuy rằng Cung Trác Lương không cảm thấy Cung Trác Tường là tiểu nhân, nhưng là sẽ không khờ dại nghĩ đến có thể tùy tiện đùa giỡn người ta, cho nên kế sách duy nhất hiện nay cũng chỉ có thể ứng phó trước, gặp chiêu phá chiêu.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Lúc muộn một chút, Cung Trác Tường quả nhiên như những gì Nhược Lam nói, cho người mang bái thiếp* tới, Kiều Ứng Trạch phái người đến khách điếm hắn ở mời hắn, mời bọn họ đến nhà mình ở tạm, hoặc là ở lại biệt viện, lại đều bị Cung Trác Tường uyển chuyển từ chối, hai phu phu Kiều Ứng Trạch đều đành phải thôi, ngày hôm sau ở trong nhà chuẩn bị một bữa tiệc rượu gia đình, mời Kiều Ứng Hiên lại đây làm người tiếp khách.
* (giống kiểu thiệp chào hỏi ấy)
Mà không biết Kiều Ứng Hiên như thế nào lại để lộ tin tức, ngày hôm sau lại đem cái tên sư huynh Lư Tử Kiện của hắn lại đây, làm cho Cung Trác Lương mặc nữ trang ở bên trong nóng nảy không thôi, phân phó Nhược Lam các nàng đem người coi chừng, không được để hắn chiếm một chút tiện nghi nào của cô gia nhà các nàng.
Cung Trác Tường tuy nói là họ hàng bên nhà mẹ đẻ, nhưng dù sao cũng là nam tử trưởng thành, không có tiện cùng nương tử trực tiếp gặp mặt, hắn vừa rồi không có mang nữ quyến tới thăm, cho nên cuối cùng chính là cách bình phong cùng Cung Trác Lương khách khí hai câu, liền cùng một đám nam tử bên ngoài phòng dùng tiệc.
Lúc trước hắn gặp Cung Trác Nghiên khi vẫn còn là tiểu nha đầu chưa thay đổi thanh âm cũng nghe không ra có cái gì đúng hay không, nói sau hắn cũng không tính toán cùng Cung Trác Nghiên bên này tìm hiểu cái gì, liền không để ý đến.
“Một năm không thấy, trong nhà hiền đệ cũng là xảy ra nhiều biến cố như vậy, ngu huynh ở kinh thành cũng rất là quảo niệm hai vợ chồng các ngươi, hôm nay nhìn thấy hiền đệ đúng là so với trước kia càng có tinh thần, ngu huynh cũng không khỏi không bội phục lòng dạ khí phái của ngươi.”
Đánh giá cẩn thận Kiều Ứng Trạch trước mắt, hoài nghi trong lòng Cung Trác Tường không khỏi phai nhạt vài phần, hắn xưa nay tín nhiệm mắt nhìn người của chính mình, lúc mới gặp đã cảm thấy Kiều Ứng Trạch thật là một quân tử, hiện tại lại nhìn thấy trong mắt y càng phát ra trong veo, nếu nói người như vậy sẽ ở sau lưng thê tử cùng em vợ cấu kết…….
“Cung huynh khen sai rồi, Trạch đệ thật sự không dám nhận…..”
Kiều Ứng Trạch khiêm tốn khách khí vài câu, dư quan quét qua đệ đệ bên người liếc mắt một cái, Kiều Ứng Hiên hiểu ý liền tiếp nhận câu chuyện cùng Cung Trác Tường nói chuyện phiếm, mà Lư Tử Kiện làm người tiếp đón khách, thái độ hôm nay lại đứng đắn khác thường, sau khi không kiêu ngạo không siểm nịnh biểu đạt loại tình cảm kính nể của mình đối với trạng nguyên gia, liền thành thành thật thật uống rượu của hắn coong65 thêm kiêm chức bồi cười, ngay cả dựa vào người Kiều Ứng Trạch cũng chưa dám, làm cho Kiều Ứng Hiên biết rõ bản tính của hắn thập phần kinh nghi a.
“Ta nói sư huynh, hôm nay thật sự không giống tác phong của ngươi a, Cung đại ca chính là nhân vật bất phàm như vậy, ngươi như thế nào một chút ý tứ thân cận đều không có chứ?”
Mượn cơ hội ra ngoài đi tiểu, Kiều Ứng Hiên vịn vào tường thở dài nhìn Lư Tử Kiện bên cạnh, không chút nào che dấu ngạc nhiên của mình.
“Ngươi không hiểu, khí tràng quá mạnh mẽ, này ta áp không được…… Không phải, có phải là đồ ăn của ta hay không a, ta quả nhiên vẫn là yêu nhất ca ca ngươi.”
Lư Tử Kiện hôm nay vừa thấy Cung Trác Tường chỉ biết người này chính mình không thể trêu vào, có điểm hối hận vì muốn nhìn Trạch mỹ nhân mà quấn quýt cùng tới, mỹ nam trạng nguyên lang trước mắt này không thể đùa giỡn, thật sự là làm cho hăn rất thất vọng a.
“Thôi đi, yêu nhất của ngươi đi đi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh chủ ý lên người ca ca của ta, bằng không tẩu tử ta nhất định làm thịt ngươi.”
Kiều Ứng Hiên khinh thường liếc mắt nhìn Lư Tử Kiện một cái, giúp hắn đi vào trong phòng khách, hắn hôm nay bị ca ca gọi tới cứu trợ, đương nhiên không thể thất trách a.
“Tẩu tử ngươi thực lợi hại như vậy a?”
Lư Tử Kiện lười biếng bị Kiều Ứng Hiên từ phía sau giúp đỡ kéo đi, nhỏ giọng không cho người khác nghe hỏi hắn, trong lòng thực sự có điểm tò mò vị tẩu tử có thể làm cho Kiều Ứng Hiên ‘nhớ không thôi’ như vậy, tiểu tử kia chính mình cũng không phát hiện ra, hắn đánh giá nữ nhân luôn lấy tẩu tử của hắn làm tiêu chuẩn.
“Đại ca ta thành thân đã hai năm, trừ bỏ tẩu tử ta sẽ không nhìn qua người khác, nam nữ đều không có, ngươi nói tẩu tử ta có lợi hại không?”
Kiều Ứng Hiên tuy rằng không thực nhìn qua tẩu tử mình phát hỏa, nhưng hắn có thể cảm giác được, tẩu tử người nọ không được trêu ghẹo, hơn nữa đại ca hắn xưa nay cao ngạo đều nơi chốn nghe theo đại tẩu, có thể thấy được tẩu tử đúng là có bản lĩnh!
“Được được, tẩu tử ngươi lợi hại!”
Mắt thấy tởi cửa rồi, hai người đình chỉ lặng lẽ nói, sửa sang lại biểu tình một chút mới đi vào, tiếp tục sự nghiệp tiếp khách lớn lao của bọn họ.
Cung Trác Tường ở Kiều gia hết buổi chiều, đáp ứng Kiều Ứng Hiên cùng Lư Tử Kiện mấy ngày nữa đi săn thú, Kiều Ứng Trạch lại nhẹ nhàng từ chối ở lại, hỏi rõ Cung Trác Lương ngày nào thì trở về sau đó liền cáo từ rời đi.
Sau khi Cung Trác Lương dùng hai ngày thời gian chuẩn bị tốt sổ sách trong nhà, liền giả làm gia nhân trong nhà chuồn êm ra Kiều phủ, ở ngoài thành tìm một chỗ thay đổi quần áo, liền một người một ngựa từ cửa thành đi vào, quang minh chính đại về tới nhà, sau đó làm bộ mới biết được tin tức từ Kiều gia, tự mình đi đến khách điếm xem đường huynh của hắn.