*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống đi hơn phân nửa Bạc thành, mặc dù kiệu phu đều được tiền lì xì đem cỗ kiệu nâng thật sự ổn, nhưng cái tần suất lắc lư này vẫn làm cho Cung Trác Lương ngủ gà ngủ gật, hắn đành phải đỡ hỉ quan cố gắng bảo trì thanh tỉnh, đem suy nghĩ đều tập trung vào việc tự hỏi vấn đề ứng đối đêm nay.
Rốt cục trong một trận tiếng pháo, kiệu hoa chậm rãi hạ xuống, Cung Trác Lương vội vàng buông xuống khăn voan ngồi ngay ngắn, chỉ chốc lát kiệu môn đã bị nhẹ nhàng đá lên, bên ngoài một trận tiếng cười đùa, đều đang ồn ào kêu Kiều Ứng Hiên kia, nói hắn đá không đúng, nhẹ này kia, sau đó chợt nghe thấy một giọng nam trong sáng mang theo chút hương vị xấu hổ ảo não vang lên, muốn cho bọn họ nhã nhặn tránh dọa dọa đến tân nương tử.
Khăn voan chặn tầm mắt Cung Trác Lương, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh vui mừng bên ngoài, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp, thầm nghĩ khi bọn họ phát hiện tức phụ hôm nay được kiệu hoa đỏ thẫm nâng vào cửa là một nam nhân, không biết sầu thành cái dạng gì, rồi bọn họ sẽ phát tiết lửa giận như thế nào……
Cảm giác được tay áo bị lôi kéo, Cung Trác Lương thùy hạ tầm mắt từ dưới khăn voan nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay tiểu hài tử nộn nộn bắt được ống tay áo của mình, biết nàng chính là ‘xuất kiệu tiểu nương’ mà Nhược Lam đã nói, Cung Trác Lương để nàng kéo mình ba lượt, mới tùy nàng đỡ ra kiệu môn.
Vừa ra kiệu đã được Hỉ nương đỡ lấy, Cung Trác Lương dưới sự nhắc nhở của nàng bước qua chậu than và yên ngựa, mới vừa trên thảm hồng đứng vững, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ bán ngồi xổm trước mặt mình, Hỉ nương xướng tụng đem tay Cung Trác Lương đặt trên vai đối phương.
Cung Trác Lương thuận thế ghé vào trên lưng Kiều Ứng Hiên, từ phía dưới khăn voan nhìn thấy hắn xuyên cũng là hỉ phục, chỉ là không có đeo hồng trù đái mà thôi, Cung Trác Lương có điểm tò mò diện mạo tiểu Kiều này — hắn đã tự động đem hai huynh đệ này thành nam bản đại Kiều tiểu Kiều. Đáng tiếc do khăn trùm đầu chặn lại chỉ có thể nhìn thấy bả vai đối phương, lúc này Kiều Ứng Hiên vừa động lưng mang thân thể hắn đứng lên, Cung Trác Lương theo bản năng ôm cổ hắn, đưa tới đối phương một tiếng cười khẽ.
Hồng trù đái: là cái cục bông đỏ rực chú rễ hay đeo trước ngực á, cái này riêng với hoa cầu hồng trù đái (cũng được nhắc đến bên dưới)- vốn để cô dâu chú rễ cùng cầm, hình minh họa bên dưới ^^
“Đừng sợ, ta ca là người tốt, nhất định sẽ không cho nàng chịu ủy khuất, cũng thỉnh tẩu tử hảo hảo đợi Y.”
Đem phản ứng Cung Trác Lương trở thành e lệ, hắn ở trên lưng Kiều Ứng Hiên xem ra thân hình quá mức nhỏ gầy, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được thanh âm một câu đó, trong giọng nói sáng sủa tràn đầy thiện ý.
“Ân……”
Thái độ Kiều Ứng Hiên hiền lành làm cho Cung Trác Lương có điểm không hiểu mà chột dạ, chỉ có thể hàm hồ lên tiếng, cũng không nói chữ nào nữa, đối phương xem hắn là một thành viên mới mà hoan nghênh, nhưng hắn căn bản không nghĩ tới sẽ làm người Kiều gia, cũng không khả năng làm, bọn họ đối mình càng tốt, thời điểm biết chân tướng sẽ bị đả kích càng lớn a.
Cung Trác Lương hiện tại thật ra lại hy vọng công công bà bà nhà này a cái gì cũng giống người Cung gia, như vậy ít nhất sẽ không sinh ra cảm tình, chính mình lừa bọn họ cũng có thể lừa đến yên tâm thoải mái một chút…… Như thế nào cảm giác tự ngược như vậy chứ?
Sau khi Kiều Ứng Hiên đem Cung Trác Lương cõng tiến hỉ đường, lại dìu hắn đến gần vị trí sườn bên phải, sau đó liền thối lui xuống phía dưới, đem vị trí tân lang nhường lại cho chánh chủ — ca ca hắn Kiều Ứng Trạch.
Nghe được thanh âm mọi người bộc phát ra một trận cười đùa thúc giục, Cung Trác Lương biết đã đến lúc tân lang đem hoa cầu hồng trù đái đưa cho mình, này coi như là lần đầu tiên tiếp xúc của tân lang và tân nương, cảm giác được đối phương tựa hồ có điểm ngượng ngùng dựa lại đây, lực chú ý của Cung Trác Lương cũng tập trung cao độ hơn, hắn cũng không biết mình là đang khẩn trương cái khỉ gì nữa.
Rốt cục, thân ảnh mặc hỉ phục đỏ thẫm dựa lại đây, Cung Trác Lương nhìn chằm chằm ống tay áo phía dưới khăn voan của mình, chỉ thấy một đôi tay hình dạng duyên dáng cầm trù đái duỗi đến.
Gầy mà thon dài khớp xương lại rõ ràng, còn đặc biệt trắng nõn tinh tế, từ thủ đoán nhân, Cung Trác Lương đối diện mạo ‘Tướng công’ nhà hắn thật sự càng phát ra hiếu kì hơn…… Mỹ nhân thôi, mỗi người luôn thích xem, hơn nữa đối với Cung Trác Lương thuộc phái khai sáng, nam nữ cũng không có gì khác nhau.
Bỗng nhiên bàn tay duỗi đến trước ống tay áo của mình lại dừng lại, Cung Trác Lương nghe được đối phương dường như ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, phía dưới tiếng người ồn ào nhất thời sôi trào lên, Cung Trác Lương nhìn thấy cũng có điểm thay Y sốt ruột, nếu không phải lý trí nhắc nhở hắn cần phải rụt rè, Cung Trác Lương cũng muốn chính mình thân thủ đi lấy lại đây.
Rốt cục, Kiều Ứng Trạch tay cầm bàn tay nhỏ bé dưới ống tay áo Cung Trác Lương, đem một bên trù đái đặt vào, còn cẩn thận xác định hắn nắm tốt chưa, thế này mới buông tay ra thối lui đến vị trí cũ, làm cho hồng ti cầu hợp với trù đái kia rũ xuống giữa hai người bọn họ.
Hồng ti cầu:quả cầu làm bằng tơ – vải.
Xúc cảm…… Hảo hảo a. (:D)
Cung Trác Lương người này có điểm thủ khống, cũng không có nghiêm trọng bao nhiêu, điểm xuất phát vẫn là do cái tư tưởng lúc nhỏ, khởi nguyên sinh ra là do cái thần tượng nào đó đạn đàn dương cầm thật tao nhã, đến sau lại cũng bất quá là phát triển thành đùa giỡn đệ đệ tiểu biên của mình khi sờ sờ khi xoa bóp mà thôi, dù sao hai tay này của Kiều Ứng Trạch xem như là đúng sở thích của Cung Trác Lương.
Thủ Khống -手控: ta không biết ý nghĩa chính xác của từ này, nhưng nó kiểu như cuồng tay,yêu tay á,
Trong thời gian miên man suy nghĩ, rốt cục đến lúc nên bái thiên địa, hai người Cung Trác Lương theo khẩu lệnh của người xướng lễ bái thiên cùng cao đường, đến thời điểm vợ chồng đối bái, bên dưới mọi người lại nổi lên náo nhiệt, nguyên lai nơi này còn có cái tập tục gọi là ‘Thưởng bái’, đại ý chính là ai bái trước, về sau người đó có thể quản gia, nghe nói từng có hai vợ chồng trong lúc thưởng bái nháo khởi tính tình, tân lang phất tay áo rời đi làm trò cười.
Cung Trác Lương thế nhưng thật ra không thèm để ý sự tình này, cho nên sau khi người xướng lễ nói xong câu vợ chồng đối bái, mới cùng nhau quỳ xuống, đối phương cũng không chậm nhưng lại so với mình còn chậm một bước, lại biểu hiện cực kì tự nhiên.
Tuy rằng cách khăn voan nhìn không tới mặt đối phương, nhưng Cung Trác Lương lại cảm thấy mình giống như nghe được tiếng lòng đối phương — ta về sau sẽ làm tất cả cho nàng ……
Tâm không khỏi thắt chặt, tuy rằng đây là một chút việc nhỏ không đáng kể, Cung Trác Lương lại có thể cảm giác được người trước mắt tính tình ôn nhu, nếu là thay đổi một nữ tử chân chính gả cho Y, nghĩ đến nhất định sẽ phi thường hạnh phúc đi, thật sự là đáng tiếc.
Chưa cho Cung Trác Lương thời gian giả vờ sâu sắc lâu, theo kết thúc buổi lễ xướng, giữa sảnh đường vang lên tiếng mọi người chúc phúc, đừng tưởng rằng kế tiếp Cung Trác Lương có thể hồi tân phòng nghỉ ngơi, trên thực tế cực khổ của hắn thế này mới xem như vừa mới bắt đầu thôi.
Việc kế tiếp đôi tân nhân bọn họ phải làm, chính là lễ ra mắt người nhà, đi qua quỳ lạy một vị trưởng bối lại một vị trưởng bối…… bổn gia Kiều gia tuy rằng không ở Bạc thành, nhưng Kiều lão gia làm quan mấy năm qua nói tới thân tộc hoặc người đơn giản tìm nơi nương tựa cũng không ít, cho nên bọn họ một đường quỳ xuống, Cung Trác Lương đầu đã muốn choáng váng.
Theo bản năng, Cung Trác Lương từ phía dưới khăn voan nhìn nhìn Kiều Ứng Trạch bên người, cảm giác thân hình Y có điểm hoảng, xuất phát từ một loại tâm lý nan huynh nan đệ, Cung Trác Lương nhẹ nhàng đỡ cánh tay đối phương, thời điểm đứng lên quỳ xuống có thể cho Y mượn một chút lực.
Nan huynh nan đệ: ý là hai anh em cùng song hành.
Động tác nhỏ của Cung Trác Lương mọi người xem trong mắt, tự nhiên lại rước lấy một trận cười đùa, mà không biết người ta là xuất phát từ một loại tâm lý châm biếm hay ghen tị, trong việc này nếu mang ra bên ngoài nói đối tân lang quan quyền sẽ bị giễu cợt, nói hôm nay tân lang mua quan bán tước này so với tân nương càng ‘mảnh mai’ hơn.
Cung Trác Lương vốn không quen nhìn miệng tiện nhân, lại nhận thấy được thân thể Kiều Ứng Trạch vì lời này mà cứng đờ, cánh tay đỡ Y đã đi xuống vô thức vỗ vỗ, lập tức cảm giác được đối phương tựa hồ nhìn mình liếc mắt một cái, sau đó đã bị bàn tay to của đối phương phản cầm, bị mang theo tiếp tục quỳ xuống trước một trưởng bối.
“……”
Cảm giác được đối phương không có ý tứ buông ra tay kia của mình, Cung Trác Lương trong lòng có điểm không được tự nhiên, nhưng lại không tránh khỏi đối phương, chỉ có thể để Y nắm đến bái lễ xong, thế này mới được người xướng lễ thả vào động phòng.
Trên đường đi đến tân phòng lại có chú ý, phải dùng năm bao tải trãi trên mặt đất, lại từ tân lang dùng trù dẫn theo tân nương ở mặt trên đi qua, sau đó luân phiên dùng năm bao tải này trãi ra đường, dụ ý là cái gì ‘Nối dõi tông đường’ rồi ‘Ngũ Đại kiến diện’, mà Cung Trác Lương đi ở mặt trên là một trận 囧, tâm nghĩ cái này với hắn mà nói thì phải là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ a nhiệm vụ.
Rốt cục bình an tiến nhập động phòng, Cung Trác Lương mới vừa ở bên giường tọa ổn, bên kia Hỉ nương liền bưng xứng can lại đây, để tân lang nâng khăn voan, Cung Trác Lương lập tức điều chỉnh tốt biểu tình, bày ra một bộ dáng thành thật đê mi thuận mục, cảm giác được hỉ quan trên đầu bị động nhẹ, sau đó trước mắt Cung Trác Lương một mảnh sáng ngời, liền nhìn thấy một khuôn mặt như quan ngọc, thanh nhã tuấn mỹ xuất hiện ở trước mắt.
Xứng can: cây có cán cân vén khăn tân nương
…… Tiểu mĩ nam a. (mê zai thấy sợ =))
Người trước mắt niên kỉ bất quá mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt mặc dù đã có bộ dáng thanh niên, nhưng ngũ quan vẫn còn có chút tính trẻ con của thiếu niên, cũng không biết là bệnh nặng mới khỏi hay là liên quan tới chiều cao, Kiều Ứng Trạch thân hình thoạt nhìn thập phần đơn bạc, trên mặt cũng mang theo chút ủ rũ cùng tái nhợt, nhưng chính phân khí chất ốm yếu này, khiến cho hắn cả người thoạt nhìn lại tinh xảo như vậy, làm cho người ta vừa thấy sẽ từ đáy lòng sinh ra cảm xúc muốn che chở chiếu cố.
Nói cách khác đối với Cung Trác Lương một người theo chủ nghĩa nam tử rất lớn mà nói, với lần đầu tiên gặp mặt Kiều Ứng Trạch, trong lòng hắn đã có một gốc cây tên là ý muốn bảo hộ tiểu miêu chui từ dưới đất mà lên.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú, Cung Trác Lương phát hiện tiểu mĩ nam đối diện cư nhiên đỏ mặt, ánh mắt nguyên bản đối diện với mình cũng hơi tránh tránh đi, Cung Trác Lương trừng mắt nhìn, ý thức được mình vừa mới nhìn quá lộ liễu, cũng nhanh chóng thùy hạ mi mắt làm ra bộ dạng nhu thuận, trong lòng tại cảm thán, người này so với mình tưởng tượng còn thuận mắt hơn, tính cách thoạt nhìn cũng khá tốt, hẳn là có thể hảo hảo lừa……à câu thông đi, đây là một bắt đầu tốt a.
Mở xong khăn voan lại hoàn thành quá trình ném hạt sen Quế viên gì đó, liền có một đống thân thích bằng hữu tiến vào nháo động phòng, nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương đều là một trận tán thưởng khích lệ, hâm mộ Kiều Ứng Trạch thú được một mỹ nhân, đem tân lang quan nguyên bản còn có chút ý xấu hổ hống đến mặt càng đỏ hơn.
Tân lang quan: quan là chỉ 1 cách xưng hô thôi, ko phải quan quyền nhé!
Nhưng xem như vậy Y cũng chưa quên bảo hộ tiểu tức phụ là mình, tận khả năng thay Cung Trác Lương đỡ hết trò trêu cợt và làm khó dễ của mọi người, mà Cung Trác Lương khởi điểm còn lộ vẻ lễ phép cười ứng đối bọn họ, nhưng thời điểm bọn họ càng nháo càng không biết nặng nhẹ, thậm chí bắt đầu đối Kiều Ứng Trạch động thủ động cước, Cung Trác Lương không khỏi âm thầm nhíu nhíu chân mày.
Tuy rằng lúc trước đã bị dặn dò qua việc nháo tân phòng sẽ thực hỗn loạn, mà làm tân nương tử như hắn còn bị cảnh cáo nhiều lần không thể động khí, nào là mất rộng lượng, bị người chê cười vân vân, nhưng Cung Trác Lương thật sự không quen bị người lung tung nói những lời thô tục như vậy, bị chiếm tiện nghi miệng, hơn nữa trong đó còn có những người không đứng đắn thừa dịp hỗn loạn đem móng vuốt đụng đến trên người Kiều Ứng Trạch, cho nên Cung Trác Lương nhãn châu chuyển động, đơn giản ôm thắt lưng Kiều Ứng Trạch tiến sát trong lòng hắn, dùng chính mình ngăn móng vuốt sờ loạn này, sau đó đối với mọi người cười rạng rỡ, khiến cho những khách nhân này không dám sờ soạng tân nương tử, chỉ có thể tiếc nuối dần dần tán đi.
Cuối cùng qua ải nháo tân phòng, để tất cả mọi người tán đi đến tiền thính uống rượu ăn tịch, trong tân phòng rốt cục trở nên an tĩnh, Kiều Ứng Trạch trước kiên trì giờ ngồi xuống bên giường không ngừng khinh suyễn, trên trán đã toát ra chút mồ hôi.
Vốn nháo tân phòng xong Y là tân lang còn phải ra ngoài kính rượu bồi tịch, sau đó mới trở về uống chén rượu giao bôi cuối cùng thành lễ, nhưng thân thể Kiều Ứng Trạch thật sự chống đỡ không được, hiện tại trước mắt đều đã từng đợt biến thành màu đen, may mắn vốn đã định là để cho đệ đệ kính rượu thay, Kiều Ứng Trạch có thể chống được đến hiện tại, kỳ thật đã so với mọi người mong muốn tốt hơn nhiều lắm.
“Ngươi có khỏe không?”
Nhìn Kiều Ứng Trạch sắc mặt trắng bệch Cung Trác Lương có điểm lo lắng, do dự có nên đi qua dìu Y một phen hay không, nhưng ngay sau đó lại bị người nọ nói ra hai chữ kích thích thiếu chút nữa co rút lại.
Đó là một tiếng vô cùng ôn nhu vô cùng sủng nịch — nương tử.
Tác giả có lời muốn nói: Ô ô, đêm nay ca đêm mang theo vở đến bệnh viện, muốn sửa lại chi tiết lại gửi công văn đi, lại bi đát quên nguồn điện tuyến, vì thế đành phải đánh lại một lần nữa, sao một cái lòng chua xót rất cao a ~~ có chử sai ta về sau tái sửa lại, hiện tại thấy nội thương thế nào ấy!
ps: Ở trong chi tiết biểu hiện đại Kiều của chúng ta là ôn nhu a ôn nhu ~~
trù đái và hoa cầu trù đái:
xứng can:
Hết chương 5