Giữa trưa ngày thứ hai, sau khi Cung Trác Lương từ trong viện của lão phu nhân trở về, Hàm Thư đã chuẩn bị tốt thức ăn tinh xảo cùng điểm tâm, ngày hôm qua Cung Trác Lương để cho Tuyết Họa trở về nhắn tin, phải mời Bình Tích nếm thử chút tay nghề của Hàm Thư, cho nên nàng hôm nay chính là có chút lo lắng chuẩn bị mấy thứ này, để cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân không bị mất mặt.
Để cho Hàm Thư cùng Nhược Lam mang thực hạp, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch một hàng bốn người đi tới trước sân Bình Tích, chỉ thấy Tuyết Họa sớm đã đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy bọn họ lập tức cung kính hành lễ, dẫn bọn họ vào sân.
Đi qua cổng vòm, Cung Trác Lương liền nhìn thấy Bình Tích đang ngồi bên cạnh bàn xem sách, sau khi chú ý thấy thân ảnh bọn họ, Bình Tích đứng lên mỉm cười đi tới vài bước đón bọn họ, hơi hơi khom người làm lễ.
“Bình Tích công tử không cần đa lễ.”
Lần đầu tiên Kiều Ứng Trạch thấy Bình Tích là một năm trước, lúc ấy không có cơ hội tiếp xúc nên cũng không lưu ý đến hắn, chỉ nhớ là một nam tử rất xinh đẹp, hiện tại thấy hắn khí chất thanh nhã không dính một tia phong lưu chi khí, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hảo cảm.
“Hôm nay có thể mời đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân đến cộng ẩm, thật là phúc khí của tiểu nhân, mời.”
Đem hai người mời đến thượng vị ngồi xuống, Bình Tích âm thầm quan sát bọn họ, tựa như Kiều Ứng Trạch đối với hắn ấn tượng không sâu lắm, Bình Tích đối với vị đại thiếu gia này vốn cũng chưa từng chú ý qua, chính là sau khi người kia đến bên cạnh Kiều Ứng Trạch, mới dần dần biết một chút chuyện của Kiều Ứng Trạch, tỷ như thân thể yếu ớt, nhưng tính tình cũng không lạnh lùng như đồn đãi, còn có thập phần chung tình, yêu thương thê tử……. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu người nọ thật tình làm việc cho vị đại thiếu gia này.
“Chúng ta hôm nay có duyên ngồi ở đây phẩm rượu ngắm cảnh, Bình Tích không nên tự xưng là tiểu nhân, ta và ngươi không tương xứng như vậy?”
Vì không phải ngồi cùng bàn mà phải tách ra ngồi hai bên, cho nên thừa dịp bọn nha hoàn đem đồ ăn bỏ lên bàn lấy nước ấm đem tới, Kiều Ứng Trạch chủ động cùng Bình Tích khách sáo vài câu.
“Đã như thế, Bình Tích liền thất lễ.”
Bình Tích đã từng cố ý đi tìm hiểu thân phận của Cung Trác Lương, biết được hắn cự tuyệt người ở ngàn dặm đến tìm, cũng không giữ nghiêm thân phận địa vị chi phòng, cùng Kiều Ứng Trạch ngang hàng luận giao.
“Bình Tích, ngươi đang xem tạp chí của hiệu sách Lương Trạch sao? Cảm giác như thế nào?”
Chờ đến khi hai cổ nhân thi lễ khách sáo xong, ánh mắt Cung Trác Lương dừng lại ở trên mấy cuốn tạp chí để trên bàn, Nhược Lam thấy thế thông minh cầm đến đưa cho Cung Trác Lương, Cung Trác Lương nhìn ngày, phát hiện là hai bản mới nhất.
“Cảm giác rất là đánh vào sở thích của người khác a, Bình Tích thật sự là rất bội phục thiếu phu nhân, có thể nghĩ ra biện pháp đem những bản truyền kỳ này ‘kết hợp lại đăng nhiều kỳ’, lại nói tiếp hai từ này Bình Tích cũng là nhìn được từ trong tạp chí, chính là mười ngày mới ra một quyển, thật là làm lòng người sốt ruột.”
Người nọ tận tâm tận lực phát triển hiệu sách, Bình Tích nhiều ít vẫn hiểu biết một chút, cũng thật lòng bội phục ý nghĩ làm ăn này của vị thiếu phu nhân kia, chính là vốn nghe được người nọ nói sách này là thuộc quyền sở hữu của đệ đệ thiếu phu nhân, Bình Tích lúc ấy còn tưởng Kiều gia sợ vi phạm luật pháp ‘quan viên không được kinh thương’*, mà lấy danh người khác để che dấu, nhưng hiện tại xem ra, sự tình lại không đơn giản như vậy.
*Làm quan thì không được buôn bán
Nếu không vì cái gì danh ai không mượn, cố tình lại là vị đệ đệ Cung gia tiểu thiếu gia cùng thiếu phu nhân có dung mạo tương tự?
“Kỳ thật đều là chủ ý của đệ đệ ta, cũng là làm thí nghiệm trước, hiện tại thấy thành tích nhưng thật ra cũng không tệ lắm, lễ mừng năm mới sẽ thêm một chương trình, đổi thành mỗi tháng bốn bản, bảy ngày một kì.”
Nhắc tới hiệu sách mấy ngày gần đây hiệu quả và lợi nhuận tăng lên, Cung Trác Lương cũng có chút vừa lòng, tuy nói hiện tại bỏ tiền nhuận bút cùng nhân công vân vân, thực tế bạc kiếm được cũng không bao nhiêu, nhưng tương lai nó sẽ phát triển tốt đẹp, đợi đến qua năm Cung Trác Lương đem chi nhánh trong nước mở rộng xuống phía nam có hơn mười thành lớn đều khai trương, hắn có thể thừa dịp tân niên làm một cuộc xúc tiến hoạt động, đem thoại bản được yêu thích làm thành sách bán ra, lại lại làm một quyển tập hợp những tác phẩm dã hoàn, sau đó nhân cơ hội đem tác phẩm của mình thúc đẩy ở trên tạp chí nhiều kỳ, sự nghiệp của hắn chính thức bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Bất quá điểm đáng tiếc chính là, kế hoạch cùng triển vọng của hắn không có ai để cùng chia sẻ, một là hình thức kinh doanh ở hiện đại này hắn không thể cùng người khác nói nhiều, thậm chí làm cũng chỉ có thể tiến hành theo từng bước thiết thực một chút một, quá vượt mức quy định đều không được.
Một điều nữa chính là Kiều Ứng Trạch không biết kinh thương, tựa như chính mình không thể cảm thụ được mị lực của thơ từ ca phú, sự khác nhau mấy ngàn năm của hai người bọn họ rất khó vượt qua, mặt khác chính là trình độ tư tưởng không giống nhau, cho nên bình thường đều là mình ở bên này quản lí trong nom tài sản sổ sách viết thoại bản, Kiều Ứng Trạch ở bên kia đọc sách viết chữ muốn làm quan….. Từng người tịch mịch a.
“Đệ đệ thiếu phu nhân? Chính là cũng ở Bạc thành sao? Có cơ hội thật muốn nhận thức một chút.”
Kỳ thật chuyện của Cung Trác Lương, Bình Tích từ chổ người nọ cũng biết qua một ít, chỉ là lúc này không nên để lộ ra, còn muốn giả bộ như đối với việc của hai người không biết nhiều lắm.
“Nó hiện tại đi du ngoạn ở bên ngoài, không có chỗ ở cố định, chờ có cơ hội nó trở lại Bạc thành, nhất định sẽ giới thiệu cho hai người quen biết.”
Cung Trác Lương mỉm cười ứng phó cho qua vấn đề này, thấy bọn nha hoàn đã muốn mang đến những vò rượu nhỏ bắt đầu bày biện ra bàn, liền đem đề tài dẫn tới mấy bình rượu.
Trên bàn tổng cộng có chín vò rượu nhỏ, bên cạnh để một mâm nhỏ đựng mui dùng để múc rượu, sau đó ở từng cái bình đều để ra ba cái chén riêng biệt, mà một cái bàn khác bên cạnh để ba bộ dụng cụ súc miệng, Nhược Lam, Hàm Thư cùng Tuyết Họa đều tự bưng khay, thấy Cung Trác Lương ba người đứng dậy đi tới cạnh bàn, liền đều tự đi đến phía sau hầu hạ bọn họ.
“Ta hàng năm mỗi quý đều nhưỡng những loại rượu không giống nhau, nơi này có cây nho, táo, lê, anh đào, dương mai, ô mai, vải, mật đào, này đó rượu uống nhiều cũng không say, duy có một vò cuối cùng, là ta trộn trái cây nhưỡng ra, uống vào mang theo mùi hương trái cây nồng đậm không mang theo mùi rượu, nhưng là ngay cả ta luôn tự phụ như vậy cũng chỉ ước lượng mỗi người được ba chén.”
Bình Tích chỉ vào vài cái vò rượu hướng hai người nhất nhất giới thiệu, đợi nói xong một vò cuối cùng, liền tự mình động thủ mở ra vò rượu thứ nhất, sau đó từ trên khay lấy một cái muôi, nói ra một cái muôi phân biệt để trong ba cái chén.
“Rượu trái cây ngon, ứng với nguyên quả* đích thực có màu sắc, nước rượu trong suốt, cũng so với nguyên quả thực đặc biệt có hương khí, vả lại chua ngọt vừa miệng, đậm đà tinh khiết mà không có mùi vị khác thường, nói thí dụ như này là rượu nho, xem như là màu đỏ thẩm, bảo là mau hồng ngọc hoặc hổ phách cho thỏa đáng, mùi rượu nồng đậm không gắt……..”
*Nguyên quả là trái cây còn nguyên á
Bình Tích ủ rượu tốt lắm, trước hướng Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch giảng giải đơn giản một chút, sau đó ba người đều tự dùng dụng cụ trong tay nha hoàn súc miệng, sau đó phân biệt cầm một cái chén nhấp một ngụm.
PH: *Gào khóc* không hiểu cái chi chi hết huhuhuhu…….
Màu hổ phách của rượu nho, trong nồng đậm dịu nhẹ lộ ra hương khí tao nhã; trong màu vàng mang theo màu lục là rượu táo, thì có hương khí của táo cùng sự thơm mát của rượu lâu năm; màu vàng kim của rượu lê….. Ba người cười nói nghị luận bình phẩm, uống qua mấy chén, thần thái Cung Trác Lương không có gì biến hóa, trên mặt Kiều Ứng Trạch cũng đã nhàn nhạc choáng váng, có vẻ khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
“Cuối cùng, chính là rượu được ủ từ sáu loại trái cây, rượu này chính là cực dễ làm say người, thiếu gia cùng thiếu phu nhân có thể bỏ qua.”
Lại súc miệng, Bình Tích mở ra vò rượu cuối cùng, đem rượu hỗn hợp kia rót ra mỗi chén nữa chén, trước cầm lấy hai chén đưa cho Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, mình cầm lấy chén cuối cùng nhợt nhạc nhấp một ngụm.
“Rượu ngon…… Quả nhiên đều là rượu ngon.”
Cung Trác Lương đem nửa chén kia uống một hơi cạn sạch, hương thơm tinh khiết đi qua chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu nối thẳng đến đáy lòng, thập phần thư ấm rồi lại như đốt cháy người, không khỏi khẽ thở dài một tiếng ngon, lập tức chú ý đến Kiều Ứng Trạch uống xong cả người đều đỏ, Cung Trác Lương lại nhanh chóng mỉm cười bổ sung một câu, trong lòng hy vọng Bình Tích không chú ý đến sự ‘dũng cảm’ vừa rồi của mình.
Cung Trác Lương lúc trước cũng không thích rượu trái cây mềm nhũng như nước trái cây, mà rượu hỗn hợp này vừa ngon miệng lại lại mạnh đây mới là loại hắn thích uống, con sâu rượu trong bụng hắn đã có chút rụt rịch, nhưng Cung Trác Lương một cái ‘con gái nhà lành’ lại uống rượu hiển nhiên là không ra cái thể thống gì, vì thế Cung Trác Lương hơi hơi nghiêng người đưa lưng về phía Bình Tích, ba ba nhìn về phía Kiều Ứng Trạch, trong mắt lóng lánh hai chữ ‘muốn’* thật to.
*Thật ra chỗ này là 想要dịch ra là nghĩ muốn nhưng để gọn một chữ muốn cho hay
“Khụ, khụ khụ…… Quả nhiên là rượu ngon, Bình Tích, rượu trái cây hỗn hợp này ta thật thích, khụ khụ, chẳng biết có thể mặt dày hướng ngươi xin một vò không?”
Kiều Ứng Trạch đang bị bình rượu cuối cùng này làm cho ứa ra nhiệt khí, vừa nhìn thấy Cung Trác Lương đối mình bán manh, một hơi bị sặc ho nhẹ lên, thấy hắn vội vàng lấy lòng đi lại giả bộ thuận khí cho mình, Kiều Ứng Trạch buồn cười trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, thay hắn mở miệng hướng Bình Tích đòi rượu.
“Đại thiếu gia khách khí, Bình Tích nơi này giữ không nhiều lắm, chỉ là rượu này không biết có đủ không, Tuyết Họa, đem rượu lê, rượu vải cùng rượu mật đào đều lấy ra hai vò, rượu hỗn hợp sáu loại trái cây sáu vò mang đến viện của đại thiếu gia đi.”
Đem động tác nhỏ của hai người để ở trong mắt, ý cười bên khóe môi của Bình Tích càng đậm, vừa mới bình phẩm rượu hắn vẫn luôn quan sát sở thích của hai người, khẩu vị của đại thiếu gia thiên về ngọt sợ chua, mà thiếu phu nhân so với nữ tử khác thường thiên vị rượu trái cây lại không vừa lòng, duy độc khi uống rượu hỗn hợp lại lên tinh thần, mà đại thiếu gia dù thích nhưng cũng không chủ động cầu xin, lại có thể vì thiếu phu nhân yêu thích mà mở miệng muốn nhờ……… Quả nhiên thú vị a.
“Không cần làm phiền, chúng ta trở về phái hai gã sai vặt tới lấy là được, chúng ta lúc này tạ ơn Bình Tích trước.”
Kiều Ứng Trạch nghe vậy có chút ngượng ngùng cười cười, biết Bình Tích nhìn ra thứ bọn họ chân chính yêu thích, mà ánh mắt Cung Trác Lương cũng là giật giật, ánh mắt nhìn nhìn Bình Tích ẩn ẩn chút suy nghĩ sâu xa, nghĩ thầm hắn như thế nào không có chút kinh ngạc, giống như mình thích rượu hỗn hợp là đương nhiên.
Phẩm rượi qua, ba người đều trở lại vị trí ngồi xuống, bọn nha hoàn đem đồ ăn dọn tới, lại vì bọn họ phân biệt loại rượu mà mỗi người thích để vào lọ mang lên, ba người một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm, bất quá lúc này đây, Cung Trác Lương không trực tiếp đem rượu hỗn hợp kia lên uống, mà là thay đổi qua uống rượu nho.
Bình Tích từng ở trong gánh hát ngốc qua mười năm,người và chuyện trên đài dưới đài hắn gặp qua nghe qua rất nhiều, tùy tiện nói lên vài món, khiến Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch hai người từ nhỏ đã bị buộc trong nhà cao cửa rộng hiếu kì không thôi, Kiều Ứng Trạch đối phương diện này còn lãnh đạm một chút, Cung Trác Lương từ lúc xuyên qua tới giờ ngay cả đường cái của Bạc thành cũng chưa từng tiêu sái ‘đi đến nơi đến chốn’, cho nên lúc này cùng Bình Tích tán gẫu phá lệ hợp ý.
Mà Kiều Ứng Trạch bị bỏ qua một bên cũng không để ý, ngược lại vừa thay Cung Trác Lương gắp điểm tâm vừa giúp hắn rót rượu, chiếu cố người chiếu cố đến bất diệc nhạc hồ*, thẳng đến khi sắc trời tối sầm giải tán, vì Bình Tích không quá thuận tiện hoạt động trong phủ, cho nên bọn họ hẹn lần sau lại tụ tập ở trong viện này, lúc này mới luyến tiếc rời đi.
*Bất diệc nhạc hồ: vui vẻ đến không biết trăng sao gì (ý của Phong Hạ thôi nhé ^^)
“Công tử, ngài hôm nay cười nói so với cả một tháng còn nhiều hơn, thật tốt a.”
Sau khi mấy người Kiều Ứng Trạch đi rồi, Tuyết Họa ngăn cản Bình Tích đang muốn giúp nàng dọn dẹp, trong mắt hàm chứa ý cười nhìn hắn.
Từ khi được Thạch đại ca của nàng giúp đỡ an bài vào hầu hạ Bình Tích công tử, Tuyết Họa cũng rất ít khi nhìn thấy Bình Tích công tử tươi cười, hắn luôn là một người lạnh lùng lãnh mặt, đọc sách, nhưỡng rượu, đánh đàn, đối với ai đều xa cách lãnh đạm, chỉ có Thạch đại ca mới làm cho hắn thay đổi sắc mặt, nhưng thời điểm nhiều nhất cũng chỉ là tức giận phát hỏa, mà từ khi quen biết thiếu phu nhân, công tử giống như có tinh thần rất nhiều, hôm nay càng như là thay đổi thành người khác.
“Phải không? Hôm nay vất vả ngươi, buổi tối đi nghỉ ngơi sớm, không cần lại đây hầu hạ ta.”
Bình Tích thản nhiên cười cười, tầm mắt đảo qua mấy bình rượu trái cây, xoay người đi lên lầu.
“Phải”
Thấy Bình Tích lấy đi bình rượu trái cây hỗn hợp mà hắn rất ít khi đụng đến, Tuyết Họa có chút kinh ngạc nhìn nhìn bóng lưng hắn, lập tức khóe mắt cong lên cười trộm, nghĩ thầm đêm nay chính là ngày Thạch đại ca trộm đến đi.
Xem ra đêm nay có thể chuẩn bị chút cơm chiều đưa đến trong phòng công tử, bình thường công tử chính là không được.
Viện của Bình Tích ở bên cạnh Kiều Phủ, phía sau tường viện cao cao chính là một cái ngõ nhỏ, ban đêm, một thân ảnh màu đen ở giữa ngõ nhỏ trên vách tường nhà người ta lộ ra một cái đầu, sau khi xác định xung quanh không có người nào, mới giẫm lên vách tường dùng sức nhảy, liền vững vàng nhảy vào trong viện của Bình Tích, thập phần tiêu sái cầm lấy một thân cây đung đưa nhảy xuống mặt đất, sau đó lủi vài bước bay đến trong tiểu lâu giữa hồ, cũng không đi thang lầu, trực tiếp giẫm lên cái lang cang nhảy lên lầu hai, đẩy cửa sổ chui vào, toàn bộ quá trình như là đã làm qua vô số lần vô cùng thong dong lưu loát.
“Bình Tích.”
Thạch Khang tiến vào phòng, liền nhìn thấy Bình Tích đang ngồi bên cạnh đàn một khúc nhạc mới, dư quang quét đến trên bàn thế nhưng lại thấy hai bát cháo, còn có một vò rượu trái cây hỗn hợp, ánh mắt Thạch Khang không khỏi sáng ngời, trên tuấn nhan trầm ổn thường ngày lập tức nổi lên ý cười kinh hỷ.
“Chỉ cho phép uống một chén.”
Bình Tích buông xuống nhạc phổ trong tay, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy đi đến cạnh bàn chuẩn bị ăn cơm, hắn cũng không phải sợ Thạch Khang uống nhiều hại thân cái gì, dù sao cho dù say cũng không đả thương người, hắn chỉ là không muốn cho Thạch Khang cơ hội giả say không chịu đi, thà rằng nằm úp sấp trên bàn ngủ một đêm.
“Đây là toàn bộ bản thảo tiểu thuyết ngươi muốn xem, trước để đây cho ngươi, đợi cho đến kì in ấn ta lại đến lấy về.”
Đem bản thảo giấu trong ngực lấy ra để lên bàn, Thạch Khang có điểm lấy lòng nhìn hắn, sau đó rót một chén rượu trái cây uống một ngụm hưởng thụ.
“Cảm ơn.”
Bình Tích khách khí nói tiếng cảm ơn, liền buồn không lên tiếng cúi đầu ăn cơm của mình, nhưng ngại bộ dáng Thạch Khang đang cầm bát rượu ngẩn người nhìn mình quá mức chướng mắt, Bình Tích sau khi cơm nước xong liền nhanh chóng đứng lên chuẩn bị trở về phòng, về phần Thạch Khang có nghe hay không không liên quan đến hắn.
“Bình Tích, ngươi hôm nay gặp qua đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân? Thế nào, bọn họ ở chung tốt lắm đi?”
Thạch Khang vừa thấy Bình Tích đứng dậy muốn đi, vội vàng buông bát rượu thân thủ kéo lại ống tay áo của hắn lại, đem người nọ cẩn thận túm lại trở về chổ ngồi.
“Ân……. Thạch Khang, chuyện kia ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
Bình Tích rất muốn bỏ tay của Thạch Khang ra trực tiếp rời khỏi, nhưng biết người này mềm cứng đều không ăn quyết tâm muốn dây dưa cùng mình, liền cũng lười tức giận cùng tảng đá này, đơn giản một lần nữa ngồi trở lại cùng Thạch Khang đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Ta không muốn thành thân, ta sẽ không trở về!”
Thạch Khang nghe vậy tươi cười cứng đờ, lập tức lại sợ chọc Bình Tích mất hứng nên miễn cưỡng cười cười, chính là ngữ khí cùng ánh mắt thập phần kiên định.
“Thạch phu nhân không phải vì ngươi định chung thân rồi sao?”
Nhắc tới mẫu thân Thạch Khang, Bình Tích vốn dĩ đã mềm lòng lại lẩn nữa cứng rắn lên, đối với người lừa gạt cha mẹ hắn, mưu đoạt gia sản cha mẹ lưu lại cho hắn, lại đưa hắn bán vào trong gánh hát, Bình Tích đời này đều không thể quên đi cừu hận đối với nàng.
“Ta lúc trước rời nhà đi đã nói qua sẽ không trở về, lúc trước cũng đã qua nhà gái giải thích, việc hôn nhân này ta sẽ không thừa nhận, Bình Tích, ngươi tin ta!”
Nắm chặt tay áo Bình Tích không buông tay, Thạch Khang thật muốn kéo người qua hảo hảo hôn môi, nhưng Thạch Khang không dám làm như vậy, hắn sợ Bình Tích thật sự ghét hận hắn.
Bọn họ từng là thanh mai trúc mã tám năm, kết quả lại trong một ngày trở,ặt thành thù, lúc sau Thạch Khang tìm hắn một năm, lại trông coi hắn mười năm, cho đến hôm nay, trong thế giới của Thạch Khang trừ bỏ Bình Tích ra thì rốt cuộc không dung chứa được bất cứ người nào nữa.
“Thạch Khang, tình hiếu không thể vẹn toàn, ta sẽ không vì ngươi mà buông tha cho việc báo thù, ngươi…. vẫn là trở về thành thân đi.”
Không thể giật tay áo ra khỏi tay Thạch Khang, Bình Tích đơn giản cởi đai lưng kéo ngoại sam ra, sau đó không quay đầu lại trở về buồng trong, sau khi không để cho cho Thạch Khang nhìn thấy mình, Bình Tích dựa lưng vào vách tường vẻ mặt phức tạp cắn chặt khóe môi.
“Ta sẽ không trở về thành thân, Bình Tích, trừ ở bên người ngươi ra, ta nơi nào cũng không đi.”
Ôm ngoại sam của Bình Tích cười khổ một tiếng, Thạch Khang bưng lên chén rượu tự đau lòng cho chính mình mà uống, trong lòng có chút tức giận nghĩ, ngươi lúc trước rõ ràng có thể nhờ vào lực lượng của quận vương mà báo thù, còn không phải vì ta kiên nhẫn, ngươi vì cái gì lại không thể thành thật thừa nhận thích ta chứ!
“Ngươi này tảng đá ngốc……”
Nghe được người nọ nói chuyện có chút oán giận, Bình Tích giống như bất đắc dĩ lại giống như thả lỏng khẽ thở dài một hơi.
Chính là bởi vì Thạch Khang si tình chấp nhất, Bình Tích mới không thể ngoan độc quyết tâm báo thù Thạch gia, cũng bởi vì vậy càng thống hận chính mình yếu đuối, bế tắc này phải cởi bỏ như thế nào? Hơn nữa hai người bọn họ đều là nam tử, còn trẻ hết sức lông bông thì có thể tự cho là vì có tình, lại thật có thể phản bội gia tộc không cần con nối dòng tư thủ cả đời sao?
Đang lúc lơ đãng, những điều ban ngày đã thấy lại lần nữa hiện ra trước mắt Bình Tích, hai người kia……. Có năng lực đi bao xa?
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Sau một thời gian ngắn, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch gặp Bình Tích được hai lần, thời gian tiến vào tháng mười một, bọn họ lại bàn việc đến điền trang ôn tuyền, trong lúc này quan hệ giữa Kiều lão lão phu nhân và Kiều phu nhân càng thêm ác liệt, mắt thấy bụng Tĩnh Thư càng lúc càng lớn, trong phủ ẩn ẩn lại có người truyền tin việc con thừa tự, chỉ là lúc này lão phu nhân không có làm gì, tùy bọn họ nói càng ngày càng có mũi có mắt, còn nói rất nhiều phu nhân như thế nào không đợi thấy đại thiếu gia có con, lại thiên vị nhị thiếu gia, muốn nhị thiếu phu nhân vào cửa liền chưởng quản việc trong nhà.
Lúc đầu Kiều phu nhân vẫn chưa bghe bẩm báo, nhưng những lời đồn này sau lại rơi ra ngoài, trước lễ mừng năm mới lúc Kiều phu nhân về thăm người thân bị chê cười mới biết được, không ngờ chính mình bị truyền thành người vô đức không nhân hậu như vậy, xấu hổ đến nàng phải mượn cớ dưỡng bệnh trốn ở trong nhà không dám xuất môn, lại bị lão phu nhân hung ác giáo huấn một lần, cuối cùng lại thật sự bị chọc giận đến bệnh, thẳng đến khi năm mới Kiều Ứng Trạch bọn họ trở về vẫn chưa tốt lên.
Kiều phu nhân bị rõ ràng bị người làm bỏ qua một bên, ý định muốn nhìn lão phu nhân chê cười, lão phu nhân tạm thời trở về đảm nhận quyền to trong nhà, nhưng rốt cuộc lớn tuổi tâm lực không theo kịp, vì thế liền Cung Trác Lương liền đau khổ nhận việc, chỉ có thể bằng kiến thức học được vào năm trước để xử lí mọi chuyện, hơn nữa hiệu sách bên kia qua tân niên liền phải triển khai, đợi cho sống qua cửa ải cửa ải cuối năm, cả người hắn đều gầy đi một vòng lớn, ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ, càng miễn bàn có cái lòng thanh thản đi trêu chọc tướng công.
Bận đến đầu tháng mười, Kiều phu nhân ngồi không yên giành lấy quyền chưởng quản trong nhà, hiệu sách bên kia cũng hoàn toàn bước vào quỹ đạo, Cung Trác Lương cuối cùng mới có thể an ổn ngủ vài ngày.
Buổi sáng mười sáu tháng giêng, Cung Trác Lương sau khi bị Kiều Ứng Trạch lay tỉnh lại, bỗng nhiên cảm giác được phía dưới một mảnh mát lạnh, hắn mơ mơ màng màng thân thủ tham tiến vào trong quần vừa sờ, chậm nửa nhịp mới ý thức dược chuyện gì đang xảy ra…..