Kiều Ứng Trạch mặc dù trong lòng, nhưng nếu đã đáp ứng Cung Trác Lương rồi, y sẽ không đổi ý, cho nên liền bắt đầu bắt tay vào vì Cung Trác Lương chuẩn bị đồ vật cần thiết.
Đầu tiên, ngựa phải là ngựa nhỏ dịu ngoan, vì phòng ngừa nó chấn kinh đem đồ vật nhét vào tai nó.
Tiếp theo là trang phục cưỡi ngựa, lúc sửa quần áo bỏ thêm cái bao đầu gối, miếng lót tay cùng đồ bảo vệ khuỷu tay, Cung Trác Lương đối với thành phẩm cồng kềnh xem không đẹp mắt như vậy tỏ ra ghét bỏ, nhưng nhìn sự lo lắng của Kiều Ứng Trạch vẫn là thành thành thật thật mặc lên.
Cuối cùng chính là làm người đi theo, Kiều Ứng Trạch cơ hồ đem gia nhân trong điền trang đều theo cùng, Cung Trác Lương nếu va chạm một chút, bọn họ nhất định đều bị phạt theo.
Đại thiếu gia luôn luôn ru rú trong nhà mặc kệ thế sự khó có được phát uy một lần, thực tại đem người của điền trang trấn giữ, toàn bộ việc còn lại tất cả là tiến hành phòng bị.
“Nếu không…… Ta ngày mai không đi nữa?”
Nhìn thấy Kiều Ứng Trạch vì mình lao sư động chúng [1] như vậy, Cung Trác Lương cảm thấy có điểm băn khoăn, nội tâm hắn cũng dù sao cũng là người trưởng thành, hưng phấn nhất thời đi qua, thấy Kiều Ứng Trạch vì mình khẩn trương thành như vậy, hưng trí của hắn cũng phai nhạt.
Lúc trước lấy thân phận nam nhân xuất hiện trước mặt người khác đã muốn làm cho Kiều Ứng Trạch khó xử, hiện tại lại yêu cầu nhiều như vậy, thật sự có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, này thêm hai sự kiện, Kiều Ứng Trạch đã có hai buổi tối ngủ không ngon, vẫn là vì quan tâm tới mình.
“Làm sao vậy? Nếu thực ngại quần áo xấu, để cho Hàm Thư các nàng sửa lại, đem cái bao đầu gối và vân vân tách ra bao ở bên ngoài cũng được.”
Kiều Ứng Trạch đang dựa ở bên giường suy nghĩ xem chính mình có cái gì chưa suy nghĩ chu đáo, nghe được lời của Cung Trác Lương kinh ngạc một chút rồi phục hồi lại tinh thần, thấy hắn đối với quần áo treo trên giá nhíu mày, nghĩ đến hắn ngại quần áo thêm nhiều thứ sẽ khó coi, liền mềm mại dỗ dành một câu.
“Không phải, chính là cảm thấy được ngươi rất hao tâm tốn sức, vốn định ở bên cạnh ngươi hảo hảo dưỡng thân thể, vậy mà lúc sau ngược khiến cho ngươi lao tâm khổ trí, ngay cả bệnh tình cũng nặng thêm.”
Đem tóc buộc tùy ý lại phía sau, Cung Trác Lương mặc áo ngủ đi đến bên giường dìu Kiều Ứng Trạch ngồi xuống, có chút áy náy nhìn gương mặt gầy gò của y. Nghĩ thầm tuổi thực tế của mình so với Kiều Ứng Trạch phải lớn hơn gần mười tuổi, đùa giỡn y khi dễ y đó chính là lạc thú của hắn, cho y thêm phiền toái làm cho y lo lắng vậy cũng bất đắc dĩ đi.
“Ta làm sao có mệt chứ, bất quá là phân phó thôi, còn làm đều là người khác làm, ta biết ngươi trận này bị nhiều ủy khuất lắm, có thể ra ngoài thư giãn giải sầu cũng tốt.”
Biết Cung Trác Lương chính là quan tâm chính mình, Kiều Ứng Trạch cười cầm tay hắn, cảm giác tâm tình thấp thỏm một ngày giảm đi không ít.
Cung Trác Lương đối cưỡi ngựa bắn cung vô cùng thích thú điều đó Kiều Ứng Trạch thấy rất rõ ràng, hiện giờ hắn vì mình mà muốn từ bỏ, Kiều Ứng Trạch trong lòng cao hứng rất nhiều, càng không đành lòng ngăn chặn hưng phấn của hắn.
“Ân….. Hay là thôi đi.”
Cung Trác Lương thấy nụ cười sáng rỡ trên mặt Kiều Ứng Trạch, trong lòng tuy rằng muốn đi, nhưng ngoài miệng vẫn từ chối một lần.
Cung Trác Lương đối với quyết định phản đối của Kiều Ứng Trạch thì tuyệt đối sẽ không đi, nhưng Kiều Ứng Trạch sẽ phản đối sao? Này sao….. Lấy hiểu biết của Cung Trác Lương về tính cách của Kiều Ứng Trạch, chín phần là sẽ không.
“Cũng đã an bài thỏa đáng, ngươi cứ việc đi chơi, dù sao cũng đã đáp ứng nhị đệ rồi, sao có thể tùy tiện thất hứa chứ?”
Quả nhiên, Cung Trác Lương ở bên kia lấy lui làm tiến, Kiều Ứng Trạch bên này ngược lại khuyên hắn, hắn ôm thắt lưng Cung Trác Lương làm cho hắn tựa vào lòng ngực của mình, nhìn Cung Trác Lương một dạng dịu ngoan càng thêm đáng yêu, trong lòng không hề phiền não nhị đệ đối hắn thân cận, ngược lại là đáng tiếc mình không thể cùng hắn đi….. Đã biết thân thể, đời này cùng cưỡi ngựa bắn cung là vô duyên.
“Ta đây nhất định về sớm.”
Ôm thắt lưng Kiều Ứng Trạch cười meo meo ngẩng đầu nhìn y, Cung Trác Lương ở trong lòng ở trong lòng làm chữ ‘V’ (PH: Yeah đó).
“Ân, nhưng mặt khác ngươi đáp ứng ta, ngàn vạn lần cẩn thận không được đi theo nhị đệ làm càn, hắn học võ nhiều năm, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, ngươi cái gì cũng không được cậy mạnh, nếu để cho ta biết được ngươi xằng bậy, về sau ta cũng sẽ không bao giờ cho ngươi đụng tới những thứ đó nữa.”
Kiều Ứng Trạch nói xong ngữ khí cũng tăng cao lên, y biết Cung Trác Lương có đôi khi đột nhiên sẽ rất cứng đầu, thời điểm xằng bậy không ai có thể chống đỡ, cho nên phải đem việc này làm rõ ràng, bằng không Cung Trác Lương thật sự sẽ bị thương, hắn còn không đau lòng chết sao.
“Đã biết, ta biết chừng mực mà, nhất định sẽ không để cho ngươi lo lắng.”
Cung Trác Lương hôm nay không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Ứng Trạch thái độ quyết liệt như vậy, ở Kiều gia đây chính là hiện tượng cực ít xuất hiện, vì vậy hắn lập tức ngoan ngoãn cam đoan, thầm nghĩ tiểu tướng công nhà hắn thật ra càng ngày càng có khí thế, hiện tượng tốt a hiện tượng tốt.
“Ta tin ngươi.”
Kiều Ứng Trạch biết Cung Trác Lương là trọng chữ tín, hắn nếu đã nói như vậy, vậy tất là trong lòng biết chừng mực.
“Kia tướng công a, quần áo này vẫn là sửa chửa lại đi…..”
Dỗ dành tốt Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương quay đầu nhìn quần áo không hề có chút mỹ cảm, sau đó lại quay đầu trở lại nhìn Kiều Ứng Trạch, cười đến vẻ mặt sáng lạn.
“……”
Kiều Ứng Trạch hai ngày nay đều nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa bệnh tình lại tái phát, cùng Cung Trác Lương nói chuyện phiếm một chút liền cảm thấy buồn ngủ, vì thế Cung Trác Lương cũng không đùa giỡn với y nữa, thành thật làm lo sưởi thiên nhiên cho y, ôm y cùng nhau ngủ.
XXXXXXXXXXXX
Hôm sau thời điểm ăn sáng, lúc Cung Trác Lương mặc quần áo được y cho thêm nhiều linh kiện xuất hiện trước mặt Kiều Ứng Hiên, thật là đem Kiều nhị thiếu gia chọc cười đến thở không nổi, hắn lúc trước học cưỡi ngựa bắn cung cùng võ công, đó chính là da một tiểu hầu tử (?), không chỉ té ngã vài lần, nhưng cho tới bây giờ không giống Cung Trác Lương cách ăn mặc quá được chiều chuộng như vậy.
Bất quá Kiều Ứng Hiên vui sướng khi người gặp họa chỉ tới lúc ra cửa, thật vất vả đem đại ca của mình khuyên bảo ở tại nội viện không cần ra ngoài, nhưng hắn chưa được cao hứng bao lâu, đã bị số người hầu đi theo phía sau làm cho giật mình.
Ngày hôm qua Kiều Ứng Hiên ở trong điền trang nhàn rỗi vô sự, Cung Trác Lương lại ở nội viện bồi tỷ tỷ không ra, vì thế hắn liền cưỡi ngựa trở về Tranh thành cùng bằng hữu khác, trở lại điền trang đã là buổi tối, cho nên cũng không biết Kiều Ứng Trạch ngày hôm qua lao sư động chúng như thế nào.
“Cũng không cần như vậy đi……”
Kiều Ứng Hiên nhìn kia mấy chục người hầu liền đau đầu, ý tưởng của hắn là mang theo một người một ngựa cùng Cung Trác Lương chạy chạy vui đùa một chút, hiện tại lại nhiều người như vậy, có lạc thú gì đáng nói chứ a?
“Tỷ phu cũng là quan tâm chúng ta.”
Cung Trác Lương đối với việc này cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng hắn nghĩ tới Kiều Ứng Trạch bộ dáng khó nén lo lắng, cũng là không thể nhẫn tâm, ai bảo mình hiện tại bộ dáng nhỏ bé lại yếu ớt chứ.
Cung Trác Lương đoán đã biết lần đi chơi này không được vui, chỉ là có thể có chút ít còn hơn là không có gì an ủi.
“Ngựa này cũng…..”
Lại nhìn đến gia nhân dắt một con ngựa con cho Cung Trác Lương, Kiều Ứng Hiên hoàn toàn hết chỗ nói, cảm khái đại ca này thật sự là hống tiểu hài tử mà, loại này chạy so với người đi đường cũng không hơn được bao nhiêu, cưỡi có ý nghĩa gì a?
“Tỷ phu là thấy ta không biết cưỡi, cho nên chọn một con ngựa ngoan ngoãn để học trước.”
Thấy gia nhân đưa cho mình con ngựa nhỏ nhắn, lại nhìn nhìn Kiều Ứng Hiên nắm một con ngựa cường tráng khỏe mạnh, Cung Trác Lương ở trong lòng yên lặng thở dài, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười tinh khiết thiện lương, giữ gìn tốt một mảnh quan tâm chi ái của lão công nhà mình. ( Quan tâm chi ái: yêu thương lo lắng)
“Thật sự là bội phục đại ca.”
Kiều Ứng Hiên cười khẽ lắc lắc đầu, soái khí xoay người một cái nhảy lên ngựa của chính mình, sau đó tầm nhìn trên người Cung Trác Lương xoay chuyển, trên mặt nổi lên một nụ cười xấu xa, thúc vào bụng ngựa vọt tới bên người Cung Trác Lương, nắm lấy thân mình nho nhỏ liền cười lớn đánh ngựa xong ra ngoài, lưu lại một đống gia nhân tán loạn như ong vỡ tổ.
“Thiếu……… Cung Thiếu gia!”
Người bị phái tới hầu hạ Cung Trác Lương đều sợ ngây người, thiếu chút nữa là đem ba chữ thiếu phu nhân nói ra khỏi miệng, lúc sau phục hồi lại tinh thần vội vội vàng vàng thúc giục người cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng phần lớn gia nhân đều là tôi tớ thô kệch trong điền trang, dẫn ngựa thì được chứ cưỡi ngựa liền không có khả năng, cho nên chỉ có một vài người từ Kiều gia đến cùng mới đuổi theo, nhưng kỹ thuật của bọn họ so với Kiều Ứng Hiên còn xa lắc, hơn nữa Kiều Ứng Hiên đã sớm chạy xa, cho nên khả năng bọn họ đuổi kịp cơ bản là xa vời.
Bất quá cũng có ngoại lệ, trong số gia nhân còn có một người tướng mạo đoan chính, mạnh mẽ cao ngất thiếu niên phản ứng cực nhanh đuổi theo, mờ mờ ảo ảo đuổi tới phía sau ngựa của Kiều Ứng Hiên chưa từng bị mất dấu, chính là Kiều Minh cũng không biết, còn cho là nhất định đuổi không kịp, liền chạy về đến nội viện bẩm báo.
“Hàm Thư, Hàm Thư, đã xảy ra chuyện!”
Kiều Minh chạy vào mội viện liền trực tiếp đi tìm Hàm Thư, xem xét bốn bề vắng lặng, liền lôi kéo nàng ở hành lang nhỏ giọng gấp gáp gọi.
“Làm sao vậy? Như thế nào ngươi lại trở thành như thế này?”
Hàm Thư bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng đè xuống hai tay khua loạn của hắn, dùng khăn tay đặt trên môi làm động tác nhỏ tiếng. Thiếu gia đang ngồi ở trong phòng a!
“Cái gì! Thiếu phu nhân…….. Rốt cuộc sao lại thế này?”
Hàm Thư vừa nghe cũng muốn hôn mê, không phải an bài nhiều người theo chiếu cố như vậy sao, có thể xảy ra chuyện gì a? Cái gì gọi là đoạt đi rồi a?
“Gia nhân đang chỉ thiếu phu nhân cách lên ngựa, nhị thiếu gia cũng không biết như thế nào, kéo thắt lưng thiếu phu nhân đem người lập tức mang đi, sau đó bỏ chạy không thấy tung tích, đại gia hỏa cũng chưa đuổi theo, không biết bọn họ đi đâu!”
Đầu Kiều Minh đã muốn đặc quánh thành tương hồ, hôm kia mới biết được phu nhân bảo bối của thiếu gia là nam hài, hôm nay nhị thiếu gia lại như vậy, bọn họ đúng là thúc tẩu a, tuy nói nhị thiếu gia không biết, nhưng này cũng thật là quá thất lễ, thật sự là….. Quá thất lễ!
“Ông trời của ta ạ! Việc này nhất định không thể để cho thiếu gia biết được a, mau bảo bên ngoài đừng kêu lớn tiếng như vậy, nhưng làm sao có thể giấu diếm được chứ, làm sao bây giờ a?”
Hàm Thư dùng khăn che miệng hô nhỏ, trong đầu nghĩ đến thân thể Kiều Ứng Trạch, y vốn còn bệnh, nếu biết chuyện này bệnh tình vừa tốt lại chuyển xấu thì làm sao bây giờ!
“……….. Muộn rồi.”
Dư quang khóe mắt nhìn đến phía sau Hàm Thư một thân ảnh màu lam nhạt cách đó không xa, Kiều Minh cúi đầu rẹn rỉ một tiếng, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, lần này hắn phạm một sai lầm thật lớn a.
XXXXXXXXXXXX
Tại một khắc bị ôm ngang lên ngựa kia, Cung Trác Lương là thật choáng váng, thẳng đến khi bị ôm khóa ngồi trên lưng ngựa, thân thể rơi vào trong lòng ngực ấm áp rắn chắc, hắn mới khôi phục năng lực tự hỏi, nhưng vừa mở miệng đã bị không khí bên ngoài tràn vào phổi, chì có thể nghiêng thân lui vào trong lòng ngực Kiều Ứng Hiên, dùng thân thể rắn chắc chống đỡ gió luồng vào
“Lúc này sẽ không sợ bọn họ đi theo chướng mắt.”
Kiều Ứng Hiên cười sang sảng, trong giọng nói có chút hương vị tự đắc, hắn một tay túm dây cương giục ngựa đi nhanh, một tay còn có thể ôm Cung Trác Lương cố định thân thể hắn, quả nhiên là tiêu sái bất phàm.
“Ngươi có thể nào đừng hồ nháo như vậy!”
Rốt cục điều hòa được nhịp thở, Cung Trác Lương một tay cầm lấy cánh tay Kiều Ứng Hiên cố định thân thể, một tay đưa tới trước mắt chắn gió, đầu tiên nghĩ đến chính là phản ứng của Kiều Ứng Trạch đối với việc này, không biết y có bị dọa hay không, có phải hay không để cho y lo lắng…….. Hẳn là sinh khí, bất quá đối tượng sẽ không phải là mình.
Vừa nghĩ đến Kiều Ứng Trạch sẽ tức giận, Cung Trác Lương đối với việc làm lần này của Kiều Ứng Hiên, liền thực sự hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chúng ta nếu đã ra ngoài chơi, nên đùa tận hứng một chút, có bọn họ đi theo sẽ không thú vị, ngươi yên tâm, nhị ca nếu dám một mình mang ngươi ra, sẽ không làm ngươi bị thương một tẹo nào.”
Ôm cánh tay Cung Trác Lương thật chặt, Kiều Ứng Hiên cười đến tự tin mà đường hoàng, nhận thấy được phía sau có ngươi đuổi theo, Kiều Ứng Hiên tính hiếu thắng nổi lên, càng thêm giục ngựa chạy như điên.
Mà người ở phía sau, thanh niên mặc đồ hộ vệ bình thường thấy Kiều Ứng Hiên gia tóc, trên gương mặt kiên định lộ ra một chút thần sắc không đồng ý, hơi hơi nhíu mày thả chậm tóc độ của chính mình, chính là bọn họ không vội vàng đuổi theo, miễn cho nhị thiếu gia hiếu thắng sốt ruột, lại làm ra cái gì ngoài ý muốn.
“Trác Lương, không cần khẩn trương, thả lỏng thân thể, cảm thụ đón gió bay nhanh này rất sảng khoái đi.”
Kiều Ứng Hiên thấy người phía sau không còn đuổi theo, cũng không lại để ý đến hắn, ngược lại đem lực chú ý điều tập trung vào thiếu niên trong ngực mình, nhìn thấy đối phương trên gương mặt tuấn tú hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, bộ dáng híp mắt ngược lại có loại phong thái không thể nói rõ cùng lực hấp dẫn, tầm mắt Kiều Ứng Hiên không khỏi dính trên mặt hắn không dời ra.
“…….. Uy, ngươi xem đường a!”
Tình hình đã muốn xảy ra, Cung Trác Lương tức giận nhưng không có cách, cho nên dứt khoát nheo mắt lại hưởng thụ khoái cảm trên đường xốc nảy, nhưng nhận thấy tầm mắt Kiều Ứng Hiên cứ dính vào trên người chính mình, Cung Trác Lương không khỏi hung hăng trừng mắt trở về, nghĩ thầm ngươi xú tiểu tử cưỡi ngựa cũng không nhìn, ngựa gây ra họa ta tìm ai tính sổ a!