Chán nản nằm trên giường, Mỹ Nhiên nghĩ về những cảm xúc của mình.
Đây có lẽ là lần đầu cô biết yêu.
Cảm giác khác lạ, có ngọt ngào, có ghen tuông.
Ngồi bật dậy, đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, Mỹ Nhiên hậm hực bước xuống giường
-Đi chơi đã, yêu thương bản thân trước khi yêu thương người khác.
Chọn khoác lên mình bộ váy ôm body hai dây quyến rũ màu đỏ.
Nước da trắng mịn cũng vì tông màu nóng của váy mà nổi bật lên hẳn.
Mỹ Nhiên rời khỏi Lăng Gia, phóng chiếc xe yêu thích màu trắng của mình đến một quán bar thuộc trung tâm thành phố.
Gọi một chai rượu vang đỏ, Mỹ Nhiên liên tục rót từng ly sóng sánh vào cổ họng khô rát.
Càng uống lại càng nghĩ tới hình ảnh lúc chiều của Song Quân, cô tức giận đập mạnh ly rượu trên tay xuống đất khiến cả quán bar nháo nhào lên không ít.
Ánh mắt nam nhân gần đó nãy giờ vẫn dõi theo cô.
Phản ứng gay gắt vừa rồi cũng khiến anh bất ngờ không ít.
Quản lý dự bước ra giải quyết nhưng lại bị cánh tay nam nhân cản lại
-Để tôi.
-Ơ, Song thiếu gia đến đây.
.
.thật là vinh hạnh cho quán bar chúng tôi rồi ạ.
-Cô gái kia là người yêu của tôi, các anh sẽ không thấy phiền vì chiếc ly đó chứ?
-Dĩ nhiên là không rồi, chúng tôi sao dám đắc tội với người con gái của ngài.
Hơn nữa, cô ấy còn là Lăng tiểu thư.
.
.cả cái mạng này cũng không dám.
-Ừm.
Song Quân nhếch môi bước lại phía bàn cô.
Mỹ Nhiên thấy anh liền khó chịu ra mặt.
Không buồn quan tâm tới, cô cầm lấy chai rượu tu ừng ực uống cổ họng nóng rát.
Song Quân giật lấy chai rượu từ tay cô nhíu mày
-Em bị làm sao?
-Bị điên rồi, được chưa?
Cô loạng choạng đứng dậy đặt tiền lên bàn.
Song Quân đưa tay đỡ lấy cô nhưng lại bị cô phũ phàng gạt phăng ra
-Đừng đụng vào người tôi!
-Em cẩn thận một chút đi, mảnh sành rất nhiều ở dưới đất.
-Không mượn đến anh lo.
Mỹ Nhiên ợ lên một cái, xoay bước vào nhà vệ sinh một lúc sau cô mới trở ra.
Song Quân, đứng ở đó từ lúc nào.
Vừa thấy cô đã nhanh chóng kéo lại áp sát vào tường, tay anh khẽ vuốt lên cánh tay mềm mịn, giọng nói nhẹ tâng vang lên
-Em hôm nay rất quyến rũ, thật sự khiến anh bức bối trong nhan sắc này đấy.
-Buông ra.
.
.ưm.
.
.
Bờ môi mỏng của Song Quân phủ xuống.
Mỹ Nhiên giật bắn người đưa tay đặt lên ngực anh cố gắng đẩy ra.
Nhưng Song Quân nào để cô được như ý, đôi môi cứ vậy chiếm tiện nghi khoang miệng cô, càng quét sạch khoang miệng ẩm ướt bên trong.
Mỹ Nhiên nhìn thấy vài người bước vào liền đẩy anh ra.
Cô ưm ưm trong cổ họng khiến Song Quân phì cười
-Em ngại sao?
-Anh.
.
.buông ra cho tôi về!
Nói rồi cô đẩy mạnh anh ra bỏ đi.
Vừa ngồi vào xe đã thấy anh ngồi cạnh bên ở ghế phó lái.
Mỹ Nhiên nhíu mày gắt lên
-Anh vào xe tôi làm gì?
-Anh không chạy xe tới đây.
Em không thể rủ lòng thương người mà đưa anh về nhà sao?
-Tự xuống xe mà bắt taxi.
-Anh không mang theo tiền.
-Tôi cho anh, cút xuống đi.
Cô đưa qua anh vài tờ tiền nhưng anh nào quan tâm.
Tiền anh làm gì thiếu, suy nghĩ một chút liền đẩy tay cô ra lắc đầu
-Anh bị chứng sợ người lạ.
Không thể chung xe với người lạ được.
-Tôi với anh thân nhau sao? Xuống xe!
-Em đưa anh về đi, năn nỉ đấy.
Mỹ Nhiên thở hắt bảo anh đưa địa chỉ rồi phóng đi.
Tốc độ này của cô cũng làm cho Song Quân tái xanh mặt mày rồi.
Đến trước cửa biệt thự anh, cô nhìn qua kiến trúc đồ sộ, sang trọng trước mắt bĩu môi
-Nhân viên bảo an bệnh viện giàu tới mức này sao?
-Đúng rồi, anh là bảo an bệnh viện nhưng mà ba của anh là giám đốc bệnh viện!
-.
.
.
Mỹ Nhiên im lặng nhưng thái độ thì vẫn dửng dưng.
Cô không giống những người con gái khác, cô khác họ ở nhiều chỗ, khác nhất chính là cô có rất nhiều tiền.
Chuyện nhà anh có giàu hay nghèo cô cũng chẳng muốn liên quan.
Song Quân bật cười xoa rối tóc cô
-Vào nhà đi, anh làm gì đó cho em ăn.
-Không cần đâu, anh xuống xe giúp tôi là được.
-Với cương vị là con của một bác sĩ tài giỏi, anh không thể để em nhịn đói bỏ bữa, hơn nữa em còn vừa dung nạp một lượng cồn.
Như vậy sẽ không tốt cho dạ dày, dễ dẫn đến các căn bệnh như trào ngược dạ dày, viêm loét dạ dày,.
.
.
-Được rồi, tôi vào là được chứ gì? Anh lắm lời quá rồi đấy.
-Thật vinh dự cho anh khi được chào đón Lăng tiểu thư, vào nhà thôi.
Song Quân nhướn vai vui vẻ cùng cô vào trong nhà.
Thiết kế căn biệt thự này thật sự rất lạ mắt, vừa hiện đại lại vừa cổ điển, mọi thứ hài hòa sang trọng và nguy nga.
Ngồi ở sofa, Mỹ Nhiên đảo mắt xung quanh nhìn ngắm trong lúc đợi anh nấu bữa tối.
Một lúc sau, mùi hương trong bếp phả ra thu hút sự chú ý của cô, không kiềm lòng được sự hấp dẫn này, cô đứng dậy bước vào bếp
-Thơm thật đấy.
Song Quân nhìn qua cô khẽ cười tiếp tục đảo phần thịt trong chảo.
Đặt những đĩa thức ăn lên bàn, Song Quân kéo ghế ra cho cô ngồi xuống.
Mỹ Nhiên gắp miệng thịt cho vào miệng liền cảm thán
-Ngon quá vậy?
-Ăn nhiều vào một chút, cảm giác em rất ốm.
Mỹ Nhiên bĩu môi, cơ thể cô sexy xinh đẹp như vậy lại dám chê cô ốm.
Nhưng mà đồ ăn quá ngon, cô cũng không thể nào cưỡng lại.
Buổi ăn cứ vậy diễn ra trong sự vui vẻ.
Mỹ Nhiên tuy không quá giỏi nấu ăn cũng không quá giỏi dọn dẹp nhưng vẫn lịch sự phụ giúp anh sau bữa ăn
-Anh không tuyển người làm ư?
-Buổi sáng có người tới dọn dẹp nhưng họ đều đi hết, anh vẫn thích tự mình nấu ăn hơn.
Sau này, cũng muốn làm những bữa ăn thật ngon cho vợ và con của mình.
-Ừm, cô ấy sẽ rất hạnh phúc.
Song Quân không trả lời chỉ tiếp tục rửa chén đũa.
Mỹ Nhiên bên cạnh phụ anh tráng qua nước và úp lên kệ.
Mọi thứ đi vào gọn gàng, Mỹ Nhiên bước ra ngoài phòng khách lấy túi xách vui vẻ nhìn qua anh
-Tôi về đây, cảm ơn vì bữa tối, tạm biệt!
-Mỹ Nhiên.
.
.
Cô bước được vài bước thì nghe giọng anh gọi tên mình, khẽ quay đầu lại liền bị môi anh phủ xuống môi mình.
Dự đưa tay đẩy anh ra nhưng lại bị Song Quân kiềm hãm lại.
Anh đẩy cô xuống sofa, trườn lên người cô
-Em quyến rũ như vậy, để em đi thì anh là thằng ngu rồi.
-Anh.
.
.anh tính làm gì?
-Đây là nhà của anh, em vào đây chẳng phải là tự chui vào hang cọp sao?
-Anh, không được làm bậy!
Theo phản xạ cô đưa tay che chắn trước ngực mình.
Song Quân nhếch môi ghé qua tai cô mút nhẹ, nụ hôn ướt át bắt đầu từ tai di chuyển xuống cổ.
Mỹ Nhiên nhắm chặt mắt hét lớn
-Bạn gái anh sẽ ghen đó!
-Bạn gái?
Song Quân dừng mọi động tác lại ngước mắt lên nhìn cô.
Mỹ Nhiên lợi dụng sơ hở đẩy anh ra, uất ức ngồi dậy nhìn anh
-Anh còn giả ngây giả ngô? Không phải chiều nay anh đi ăn cùng cô ấy sao? Anh còn nắm tay cô ấy, chăm sóc cô ấy.
Bây giờ còn muốn phản bội cô ấy, làm mấy chuyện đồi bại này với tôi? Anh là chó chết sao?
-Anh.
.
.bạn gái nào cơ?
-Anh còn chối, chiều nay ở nhà hàng IT tôi đã thấy hết rồi.
Lúc này Song Quân mới bật cười thoải mái xoa rối tóc cô
-Em gái anh đó cô nương ơi.
-Em.
.
.em gái sao?
-Ừm.
Song Quân đứng dậy cho tay vào túi quần nhìn cô.
Mỹ Nhiên khó hiểu đứng dậy theo anh.
Thấy anh bước lên lầu cô cũng men theo anh.
Song Quân khẽ cười, đúng như anh nghĩ.
Con cừu non ngây thơ này hết đường về.